Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta – Chương 38
Hà Thanh là một thành phố nhỏ nằm gần biển, hàng năm vào mùa hè sẽ có lượng khách đổ về đây rất nhiều, may mắn khi mạt thế đến đã là cuối thu nên khách du lịch không nhiều.
Xuyên qua cửa kính Sở Nhiên thấy được hàng dừa cao lớn cùng bãi cát vàng, nơi đó trước kia là là điểm tụ tập của du khách cùng nhiều hoạt động kinh doanh.
Những tang thi trên bãi biển thân thể khô héo thỗi rữa đầy ghê tởm, chúng nghe thấy tiếng động cơ xe thì nhanh chóng lao về đây, qua một mùa đông lạnh giá vậy mà tốc độ của chúng đã ngang với người thường rồi.
Đoàn xe không hề dừng lại, đội dị năng không nói hai lời, bọn họ phóng ra dị năng trực tiếp giết chết chúng rồi cứ như vậy đi qua.
A Thục dùng hệ mộc điều khiển một cây dừa biến dị cao lớn cong mình xuống trực tiếp quét đi đàn tang thi, cô nhìn quan cảnh bên ngoài, khẽ nói “Nơi này trước kia hẳn là rất đẹp.”
Lý Tinh tựa vào kính xe, cô bĩu môi nói “Đó là nếu như không có quá nhiều người, trước đây ngày nào cũng rất đông người tới đây chơi, vừa ồn ào lại chật chội.”
Nghe cô nói vậy thì A Thục gật đầu nói “Vậy thì bây giờ yên tĩnh lại không chật chội, tốt hơn trước.”
Hai người Quân Tử Lộ cùng Lý Tinh đột nhiên thấy cường nữ mặt liệt A Thục này thật ba phải, không phải mới nãy cô kêu trước kia đẹp sao?! Sao bây giờ lại nói hiện tại tốt hơn?!
Trong bộ đàm đột nhiên vang lên giọng nói của Quân Ân “A Tinh, Sở Nhiên kêu nhóc dùng tinh thần lực cảm nhận rồi lập tức trả bài cho cậu ta.”
Cứ ngỡ thoát kiếp học trò, Lý Tinh cam chịu bắt đầu tỏa ra sóng tinh thần của mình, theo năng lực tăng lên thì phạm vi đã rộng hơn trước, cô cũng có thể khống chế để sử dụng cho việc thăm dò.
Thế nhưng trong sóng tinh thần chuyền về thì chỉ có thực vật biến dị mà thôi, nhưng mà Sở Nhiên đã kêu cô tra xét chắc chắn phải có gì đó.
Tinh thần lại đảo một vòng, có lẽ khi nãy phạm vi chưa tới cô không thấy gì, hiện tại mới thấy rõ được phía trước một kilomet có một nhóm người đang đánh nhau với một con rùa lớn.
Cô vội hô lên “Thấy rồi! Thấy rồi! Phía trước có người đang đánh nhau, mọi người đi chậm thôi a!”
Lúc cô nói đã mở kênh chung nên tất cả các xe đều nghe thấy, trong đó có một nam nhân được gọi là Thái Sơn sang sảng cười ha hả nói “Đi chậm lại đi, đợi bọn họ đánh xong rồi chúng ta đi qua.”
Có người khác cảm thấy có náo nhiệt thì không thể thiếu vây xem mà lập tức nói chen vào “Đúng vậy! A Tinh, nhanh tường thuật trực tiếp cho chúng tôi với nào!”
Lý Tinh nghe người này nói thì hùng hổ lên “Anh tự đi mà coi, tôi không dư tinh thần đi coi một đám người đánh nhau với một con rùa biển đâu!”
Chuyển đại qua một kênh khác chặn lại sự náo nhiệt của kênh chung, Quân Ân nói với Sở Nhiên ngồi phía sau “Tôi thấy cậu lần sau vẫn là trực tiếp nói đi, đừng để cô nhóc này nói, mỗi lần như thế kiểu gì cũng náo loạn một trận.”
Thẩm Dục nghĩa chính ngôn từ nói thay hắn “Nếu như cái gì cũng tới tay A Nhiên thì một đám các cậu cũng quá an nhàn rồi.”
Thiếu chút đạp nhầm chân phanh gây ra tai nạn liên hoàn, Quân Ân không chắc nói “Cậu cũng tự gộp mình trong đó sao?!”
Học theo Lý Tinh cho anh ta một cái liếc khinh thường, Thẩm Dục cười thân thiện nói “A Ân, thực lực tôi hơn cậu.”
Nghiến chặt răng để tránh mình nhịn không được mà cắn đối phương một cái, có lão bà cường hãn hay lắm chắc, có giỏi cậu lập uy thử tôi xem!
Đoạn đường một kilomet vốn chỉ tốn có vài phút, bọn họ đi mất mười phút, đến lúc tới thì đối phương mới vừa đánh xong, xác con rùa biển dị to lớn kia cũng nằm sõng soài trên đất.
Đoàn xe bọn họ đủ gây chú ý, đối phương cũng đã phát hiện bọn họ.
Đối phương tránh ra nhường đường cho bọn họ đi qua, nhưng Quân Tử Lộ lại ra lệnh dừng xe, cô xuống xe đi về phía đối phương, hỏi “Chúng tôi từ nơi khác tới, không biết phía trước có nơi nào có thể cho chúng tôi dừng chân không?”
Đối phương có hơn mười người, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi cuối cùng một người đàn ông cao lớn nhưng thân hình lại béo tròn, người này nhìn mập mạp nhưng gương mặt thế nào cũng thấy…!anh tuấn.
Người này cong mắt cười lên trông như mấy gã gian thương Quân Tử Lộ thường gặp trước đây, gã đưa tay cùng cô bắt tay rồi nói “Nếu mọi người muốn tìm chỗ dừng chân vài ngày thì có thể tùy tiện chọn một kiến trúc để ở, hiện tại Hà Thanh thành coi như cũng tạm an toàn.
Còn nếu muốn tìm chỗ ở lâu dài thì có thể đến căn cứ Hải Thanh chúng tôi thử xem.”
Quân Tử Lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô hỏi gã “Căn cứ?! Là nơi người sống sót tụ cư sao?”
Đôi mắt vốn đã híp chặt của gã càng híp chặt lại hơn, như thể gã bắt gặp được một đàn dê béo mập vậy.1
Gã nói “Đúng vậy, chúng tôi cũng là đoàn đội sống ở đó cả.
Nếu các người muốn gia nhập thì có thể đến đó, lệ phí vào cửa chỉ có khẩu phần hai ngày của người trưởng thành tính trên một đầu người thôi.
Đặc biệt ưu đãi đối với dị năng giả cũng rất tốt.”
Nhìn gã ra sức mời chào như thế, mặc dù không biết liệu có thật hay không nhưng Quân Tử Lộ cùng những người khác cũng muốn đến nhìn thử căn cứ là trông như thế nào.
Gã mập kia tự xưng là Trần Phi, nhóm của gã lái xe đi phía trước dẫn đường cho bọn họ.
Sở Nhiên ở trong xe nghe cái tên Hải Thanh thì khẽ lẩm bẩm trong miệng, rõ ràng hắn có nghe qua nhưng lại không biết bản thân nghe qua khi nào và ở đâu.
Nhìn cái vẻ mặt đang cố hổi tưởng đó của hắn, Thẩm Dục đề phòng hỏi “Có phải hay không em lại muốn thu người?”
Chẳng lẽ là tên béo kia?! Cả người toàn thịt mỡ có gì đáng để chú ý cơ chứ!1
Nắm lấy bàn tay đối phương coi như an ủi, Sở Nhiên cười khẽ nói “Lần này không thu.”.