Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta – Chương 17
Thẩm Dục liếc nhìn con lợn rừng qua gương chiếu hậu rồi hỏi hắn “Cậu muốn ăn món gì?”
Ánh mắt của Sở Nhiên vẫn nhìn con đường phía trước, thứ đuổi theo sau kia chưa đủ để hắn nhìn đến.
“Thực lực hiện tại của anh chưa đủ để anh kiêu ngạo.” Trong âm thanh của thanh niên mang theo sự giễu cợt không chút che giấu.
Y cũng hiểu rõ năng lực của mình không bằng đối phương, thế nhưng chỉ cần y cố gắng thì trong tương lai chắc chắn có thể.
Trong đầu đảo qua kế hoạch làm thế nào để giết được con lợn rừng to lớn này, Thẩm Dục nói với Quân Ân và Lý Tinh phía sau “Tiểu Tinh dùng tinh thần lực quấy nhiễu nó, A Ân cậu dùng lửa đốt nó đi, nhất là hai mắt nó ấy, khiến nó bị mù càng tốt.”
Lý Tinh gật đầu đáp “Em rõ rồi.”
Còn Quân Ân có lẽ đã cùng y hợp tác nhiều lần nên không nói gì mà bắt đầu dùng dị năng hệ hỏa mới chỉ có thể ngưng ra cầu lửa to như nắm tay mà chờ đợi thời cơ khi Lý Tinh quấy nhiễu nó dùng hỏa cầu ném vào mắt nó.
Từ đầu đến cuối Sở Nhiên không hề ra tay, điểm chung của động thực vật biến dị sau khi mới biến đổi thường sẽ chưa thích nghi với khả năng mới của chúng, chúng nó không giống nhân loại từ từ chậm rãi nghiên cứu mà sẽ loạn dùng.
Đây cũng là lý do chúng khống chế dị năng so với nhân loại tốt hơn, nhưng trong thời điểm mới biến dị thì đầu óc không theo kịp thể trạng khiến chúng gặp rất nhiều sai lầm.
Trong tình trạng này mà còn không thể giết chúng thì hắn cảm thấy mình thật sự cần suy nghĩ lại việc hợp tác với bọn họ.
Nhìn đến Thẩm Dục vẫn chuyên tâm lái xe chưa hề động tay, hắn khó hiểu hỏi “Anh không ra tay sao?”
Nét mặt y vẫn luôn duy trì sự ôn hòa, y cười nói với hắn “Không phải cậu nói động thực vật biến dị hiện đang điên cuồng sao.
Hiện tại để A Ân cùng Tiểu Tinh luyện tay trước, đợi con sau đến thì đến tôi.
Với lại ba đánh một cũng quá ỷ đông hiếp yếu rồi.”
Nghe y nói Sở Nhiên cũng khẽ cười theo, đúng thật là ỷ đông hiếp yếu.
Giống như năm đó Quách Tông dẫn theo đội dị năng giả của gã tiến sĩ vây bắt hắn, đủ loại dị năng phóng đến làm hắn trở tay không kịp mà bị bắt đi, thậm chí còn sợ hắn dùng năng lực của mình phản khánh nên dùng đủ mọi cách phá vỡ tinh thần lực của hắn.
Sau hai ba lần sử dụng dị năng của mình, Lý Tinh rốt cuộc mày mò ra một chút, cô nén tinh thần lại như một viên bi rồi phóng nó đến gần con lợn lừng.
Con lợn rừng dường như cảm thấy nguy hiểm mà né tránh, nhưng tinh thần lực lại chịu sự khống chế của dị năng giả, lợn rừng vừa tránh né bên này thì nó liền chạy đến bên kia chờ nghênh đón.
Gian xảo như chủ nhân nó vậy.
Chớp lấy thời cơ con lợn rừng chóng váng đầu óc mà thả chậm tốc độ, Quân Ân đem hỏa cầu đã chuẩn bị kỹ ra phóng đến một con mắt của nó, quả này vừa phóng ra anh ta lại ngưng một quả khác ném đến con mắt còn lại.
Trong lúc vô thức tốc độ ngưng kết dị năng trở nên nhanh hơn.
Hỏa cầu đâm vào mắt vừa nóng rát lại đau đớn, con lợn rừng bị cảm giác đau đớn này đánh tỉnh, nó thấy sắp có một hỏa cầu nữa đánh đến thì vội né tránh.
Bốn cái móng to lớn lặng nề giãm lên đất, mặt đất nơi có giẫm lên lún sâu xuông hơn một gang tay.
Lý Tinh nhìn một màn này thì bật thốt “Nó là biến bị hệ lực lượng!”
Hàng mày khẽ nhướn, Sở Nhiên thầm nghĩ đọc tiểu thuyết nhiều mặc dù khiến Lý Tinh đầu óc hay nghĩ vớ vẩn nhưng không đến nỗi mộng mị.
Hắn khẽ gật đầu nói “Đúng thật là hệ lực lượng, như nó là song hệ dị năng lực lượng và tốc độ.
Vậy nên nó mới có thể đuổi theo chúng ta.”
Dị năng của Quân Ân đã có dấu hiệu cạn kiệt, anh ta thở hồng hộc trợn mắt mắng “Song hệ! Này cũng quá là ăn gian rồi!”
Đem một chai máu rắn mình hứng được đưa cho Lý Tinh và Quân Ân uống, hừ lạnh một tiếng, hắn nói “Song hệ đã là gì.
Thậm chí còn có tam hệ và tứ hệ nữa cơ.
Chỉ là số này ít hơn đơn hệ và song hệ, dị năng cũng tăng tiến chậm hơn.”
Nhìn cái chai chứa chất lỏng đỏ sậm trong tay, dù biết nó có chứa năng lượng để bản thân khôi phục năng lượng, thế như Lý Tinh vẫn rất khang cự.
Cô nhắm tịt mắt uống vào hai ngụm rồi tập trung tinh thần lực tiếp tục quấy nhiễu để bản thân không chú ý đến mùi vị tanh nồng trong khoang miệng.
Quân Ân cũng nhẫn nhịn mà uống hai ngụm, uống xong lại tiếp tục tấn công.
Hai người bọn họ cứ lập đi lập lại như vậy đến khi hết hai chai máu rắn thì con lợn rừng kia bởi vì cạn kiệt nặng mà suy yếu bị Quân Ân dùng hỏa cầu tiêu đốt sâu trong hốc mắt phá hủy mạch máu dẫn lên não khiến nó đau đớn đến chết.
Sở Nhiên vươn ra một sợi tơ tinh thần lực thu con lợn rừng vào không gian, chỗ trống trong không gian vừa đủ để chưa con lợn rừng này.
Sau khi chắc chắn không gian đã đầy, hắn lạnh nhạt phê bình một câu “Hai đánh một như lại dựa vào đối phương suy yếu mà thắng.
Thắng không khác thua.”
Hai người bọn họ bị nói cho đến ngượng ngùng, đặc biệt là Quân Ân, anh ta là con cháu gia tộc quân nhân, trong tay lại là dị năng hệ hỏa có sát thương cao, kết hợp với một dị năng hệ phụ trợ mà vẫn dựa vào bổ sung năng lượng liên tục mới có thể thắng thật sự là quá mất mặt.
Nếu để ông nội biết chắc chắn sẽ đánh gẫy chân chó của anh ta.
Nhìn bạn tốt đã sắp muốn tìm một cái lỗ chui xuống tới nơi, Thẩm Dục đang lái xe an ủi hai người bọn họ một câu “Lần đầu làm không tốt, lần sau cố gắng một chút là được.”
Hai người bọn họ đáp lại y một ánh mắt cảm kích rồi im lặng tự kiểm điểm bản thân.
Thật ra Sở Nhiên phê bình chỉ là phê bình khả năng tác chiến với động vật biến dị mà thôi, hai người bọn họ kì thực làm rất tốt, khả năng khống chế và sử dụng dị năng đã được tăng cao.
Chỉ là làm người cần phê bình, nếu khen thưởng quá nhiều sẽ khiến người đó quá mức kiêu ngạo mà tự cho mình là kẻ mạnh rồi dẫn đến kết quả không mong muốn.
Hắn là người thể nghiệm rõ nhất..