Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta – Chương 12
Tà dương vừa khuất dạng thì Lý Tinh chạy lên tìm hắn xuống ăn cơm, sau khi ăn xong bữa cơm gồm một mặn, một canh, hai xào thì Thẩm Dục đem ra một hộp bánh với những chiếc bánh macaron nho nhỏ với đủ màu sắc.
Sở Nhiên uống một ngụm sữa theo yêu cầu của Thẩm Dục rồi ăn một chiếc bánh nhỏ, hắn nói với ba người Thẩm Dục về quyết định của mình “Sáng ngày mai chúng ta rời đi.”
Lý Tinh ngóc mặt ra khỏi tô cơm, cô hỏi hắn “Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
Không hỏi tại sao bọn họ phải rời đi, cũng không cần biết bọn họ sẽ đi đâu, cô chắc chắn vẫn sẽ đi theo Sở Nhiên, trong tiềm thức của cô người này chính là người thân của mình.
Quân Ân buông đũa, anh ta ưu nhã dùng khăn giấy lau vết dầu mỡ ở khóe miệng rồi mới nói với hắn “Trong nhân loại hiện tại có lẽ cậu là người hiểu rõ tình hình hiện tại nhất, cậu định dự tính tiếp theo nên như thế nào?”
Từ chuyện dị năng, anh ta cùng Thẩm Dục đã nhìn ra Sở Nhiên này rất đặc biệt, rõ ràng nhìn như diều giấy rách nhưng lại biết rất nhiều thứ mà bọn họ không biết.
Mấy ngày qua trải nghiệm nhiều như thế khiến bọn họ đủ hiểu thời đại đã khác, bọn họ cần có người này trong tay để nắm rõ một số sự tình, tìm kiếm cơ hội sinh tồn, nếu không hai người đã sớm đi trước.
Mà hiển nhiên Sở Nhiên cũng nhìn ra ý nghĩ của Quân Ân, nhưng hắn muốn trả thù, nếu muốn tất cả kẻ thù trong tương lai thì hắn buộc phải có thế lực của mình mới có thể thực hiện được, đoàn đội Thiểm Thiên là lựa chọn của hắn hiện tại, bởi vì có đời trước nên hắn biết nếu không có hắn ảnh hưởng thì với thực lực của đoàn đội này thì bọn họ chính đoàn đội mạnh nhất.
Lật tìm trong ký ức của mình về khoảng thời gian này, hắn trầm mặc nói “Một tuần sau khi bệnh độc bùng phát thì động thực vật mới sinh ra biến dị, nói cách khác chính là ngày mai.
Lúc đó tang thi cảm nhận được uy hiếp từ đồng loại bậc cao mà rời khỏi các khu vực rừng rậm, công viên xanh hóa và sở thú.”
Không hỏi tại sao hắn lại biết, nhưng mấy ngày nay ra ngoài thường xuyên nên Thẩm Dục cũng để ý thấy chó mèo trên đường bọn họ bắt gặp đều đã có sự thay đổi nhất định khó hiểu.
Đưa tay sờ thử xem ly sữa còn ấm không, thấy nó còn ấm thì y mới hỏi hắn “Cậu định tận dụng thời điểm này đi qua những khu vực này để giảm thiểu việc va chạm với tang thi sao?”
Khóe mắt hắn liếc thấy động tác của y, Sở Nhiên có chút nghi ngờ tang thi mình nhìn trúng có sở thích chăm sóc người khác, hắn rời đi tầm mắt, nói “Đúng vậy.
Không chỉ giảm khả năng va chạm với tang thi mà còn bởi vì khi mới sinh ra biến dị động thực vật đều hưng phấn, chúng sử dụng khả năng công kích vượt bậc.”
Nhìn ba người quanh bàn cơm, hắn cười cười nói “Đây là cơ hội để chúng ta thích nghi với chúng, thậm chí khi chúng thăng cấp vẫn không bởi vì đột ngột mà xảy ra thương vong.”
Ba người Thẩm Dục nhìn hắn mà thầm lo lắng cho tương lai, nhưng mà thật sự suy nghĩ của hắn là có lý, bọn họ không những phải sống sót mà còn phải sống tốt.
Nếu muốn sống tốt thì cần phải có thực lực.
Thật ra đây không phải nguyên nhân hoàn toàn của Sở Nhiên, đông thực vật mặc dù biến dị sau nhân loại, nhưng chúng có thiên phú cao hơn nhân loại, đến trung kỳ mạt thế thì dù là tang thi hay dị năng giả mạnh nhất cũng không dám đi qua nơi có động thực vật biến dị mạnh mẽ.
Nơi đó thật là nơi tuyệt vời để tự nhiên tiến hành chọn lọc, cũng là nơi tuyệt vời để hắn thu thập năng lượng.
Thẩm Dục suy tư một chốc, y nghiêm túc nói “Vậy thì chúng ta đi qua tỉnh L, nơi đó địa hình chủ yếu là đồi núi, dân cư ở đây đều là dân tộc thiểu số nên cũng không nhiều.”
Sở Nhiên gật đầu, đây cũng là nơi hắn dự định đi qua, đi qua tỉnh L sẽ đến tỉnh J, ở nơi đó có người tài hắn nhung nhớ.
Đêm đó Lý Tinh cùng Quân Ân thu xếp vật tư còn trong khách sạn đem gom lại để Sở Nhiên thu vào không gian.
Sở Nhiên đi theo hai con người khí thế hừng hực gom chăn, gom gối, gom nệm bắt hắn nhét vào không gian, mùa đông sắp đến, bọn họ cần quần áo mùa đông nhưng lại chưa thu gom được nên cần chăn bông để giữ ấm.
Lý Tinh không biết tìm đâu ra một cái váy công chúa xếp ly nhiều tầng màu đỏ đặc biệt xinh đẹp, cô giơ lên hỏi hắn “Anh Sở, anh thấy chiếc váy này thế nào?”
Mí mắt giật liên hồi, Sở Nhiên chết lặng nói “Tôi không có mặc váy bao giờ, cô hỏi tôi cũng như không hỏi.”
Quân Ân đang lúi húi gom khăn tắm lớn, anh ta quay qua nhìn thì không khỏi bật cười “Tiểu Tinh à, nhóc mà mặc cái váy đó chắc chắn là rất hù người đó!”
Trừng mắt nhìn đối phương, Lý Tinh tức giận nói “Tôi cũng chưa có mặc vào anh đừng nói sẽ hù chết người! Đợi đến lúc tôi mặc thì anh đừng có trợn mắt mà nhìn!”
Cố nhịn cười nhưng Quân Ân vẫn là không nhịn được mà bật cười ha hả đáp lại “Tôi không trợn mắt nhìn thì chẳng lẽ nhắm mắt nhìn sao?!”
Rõ ràng là tức đến giậm chân nhưng bản thân không biết làm sao phải bác lại, Sở Nhiên nhìn bọn họ náo loạn thì nhíu mày, ở đây quá ồn ào nên hắn nhẹ nhàng rời đi.
Vừa đi ra thì hắn đụng phải Thẩm Dục, y đưa ly sữa đã làm nóng cho hắn, cười ôn hòa nói “Uống đi rồi đi ngủ một chút.”
Cầm lấy ly sữa uống một hơi liền hết, đem ly không trả cho y, hắn hờ hững nói “Không cần anh để ý.”
Đem ly đặt lên cái tủ bên cạnh, y thở dài mà quan tâm nói “Bình thường tôi thấy cậu ngủ không yên nhiều, chính cậu nên tự quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.”
Ánh mắt hắn không chút gợn sóng nhìn chằm chằm y, hắn chậm rãi nhả ra từng từ “Không vần anh bao đồng chuyện của tôi.” nói xong hắn liền quay lưng rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau khi trời vừa sáng thì bốn người bọn họ lên xe rời đi, bốn người ngồi trong một chiếc xe jeep vẫn rấy thoải mái, Lý Tinh là nữ giới duy nhất nên đặc biệt ưu ái cho cô ngồi ghế phó lại.
Xe lái trên con đường đang được tu sửa cực kì sóc nảy, sau khi bọn họ rời đi hơn một tiếng thì có một nhóm người lái những chiếc ô tô dân dụng bình thường, bộ dáng bẩn thỉu thảm hại mà chật vật chạt đến khách sạn.
Một nam nhân thân hình gầy nhỏ như khỉ khô nhanh nhẹn đi một vòng khắp khách sạn, đến lúc quay lại thì gã tức giận hất văng chiếc ly trên kệ bên cạnh mà mà mắng “Chết tiệt! Ở chỗ này bị gom đến sạch sẽ không còn thứ gì rồi!”1.