Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Nam Thần Sủng Vợ Siêu Mạnh Mẽ – Chương 55: Chạy Đi Đâu I
Khâu Sơ Hạ thấy Diệp Trạch Thu sắp tỉnh lập tức nhích cơ thể lại gần anh, dùng cả cơ thể đụng đụng đâm đâm anh ý muốn làm anh tỉnh lại nhanh hơn.
Lông mi vừa dài vừa dày của Diệp Trạch Thu run run, chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt từ mê mang đến thanh tỉnh chỉ tốn vài giây, nôn nóng quay đầu liếc mắt nhìn thấy được sườn mặt của Khâu Sơ Hạ thì thở phào nhẹ nhõm.
Khâu Sơ Hạ không biết ngoài cửa có người canh hay không nên không dám phát ra tiếng động nào, gian nan lật thân thể qua cho anh nhìn tay chân bị trói sau lưng.
Cô biết nghề nghiệp của anh chắc chắn có cách cởi bỏ loại dây thừng này.
Diệp Trạch Thu không kinh hoảng, môi hơi giật giật, rất nhanh trong miệng xuất hiện ánh sáng của kim loại, môi lưỡi anh hơi động một tí, môi nhấp nhấp lộ ra lưỡi dao sắt bén, anh cử động người dịch lại gần tay Khâu Sơ Hạ.
Lưỡi dao rất mỏng, mỏng như cánh ve, lại rất sắc bén, môi anh tới gần dây thừng, nhẹ nhàng cử động lập tức cắt đứt chỗ nối của dây thừng.
Khâu Sơ Hạ cảm giác được cổ tay được buông lỏng, quay đầu lại nhìn thấy lưỡi dao trong miệng Diệp Trạch Thu, hơi hơi ngơ ngẩn, kinh ngạc cảm thán nhìn vài lần rồi mới phản ứng lại, đưa tay về phía miệng Diệp Trạch Thu.
Diệp Trạch Thu phun lưỡi dao trong miệng ra, lưỡi dao bé nhỏ chỉ vài centimet nằm gọn trong lòng bàn tay Khâu Sơ Hạ.
Khâu Sơ Hạ cũng không quan tâm lưỡi dao còn hơi ướt, nhanh chóng cắt đứt dây thừng trên chân, thử xoay chuyển cổ chân một chút rồi cắt đứt dây thừng trên tay chân của Diệp Trạch Thu.
Cởi trói cho Diệp Trạch Thu xong rồi cô đi về phía Tôn Cẩm Nhu định cắt dây trói cho cô ta, thì vừa lúc cô ta mở to mắt, mê mang nhìn Khâu Sơ Hạ: “Đây là đâu thế?”
Cô ta liếc mắt nhìn những khuôn mặt xa lạ, ngoại trừ Diệp Trạch Thu thì không quen biết ai hết bị trói chặt sau lưng Khâu Sơ Hạ.
“Ổ cướp.
” Khâu Sơ Hạ đơn giản nói hai chữ trình bày quan điểm của bản thân, ngẫm lại cũng không thể xác định được phải ổ cướp không nên tạm dừng một lát, bỏ thêm hai chữ: “Chắc vậy.
“
Tôn Cẩm Nhu nhìn Khâu Sơ Hạ cắt dây thừng cho mình, chợt nhớ lại những chuyện phát sinh trước khi ngất đi, trong mắt tràn ngập hơi nước, mấp máy môi nhìn sườn mặt của Khâu Sơ Hạ, ngữ khí vô cùng thành khẩn: “Thật xin lỗi.
“
Giọng của Tôn Cẩm Nhu không nhỏ, phòng kim loại lại không lớn, một câu của cô ta như đồng hồ báo thức làm những người xung quanh sôi nổi phát ra âm thanh hừ nhẹ sắp tỉnh.
Khâu Sơ Hạ sợ bọn họ tỉnh lại sẽ ồn ào khiến những người ở ngoài đi vào xem xét, cô còn nhớ rõ đám người kia bảo chờ thuốc hết tác dụng rồi sẽ thu thập bọn họ, ngón tay lập tức đè lên môi Tôn Cẩm Nhu ý bảo cô ta đừng lên tiếng.
Xoay người đi về phía Hạ Thần Đông, hắn cũng đã tỉnh lại, cau màu quan sát bốn phía, chợt nhìn thấy thân ảnh của Khâu Sơ Hạ thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khâu Sơ Hạ cắt đứt dây thừng cho Hạ Thần Đông, đang chuẩn bị dẫn hắn và Tôn Cẩm Nhu về Diệp Trạch Thu bên kia thì đám người xa lạ vừa tỉnh lại đó loạn hết cả lên: “Đây là đâu?”
“Vì sao lại trói tôi?”
“Tại sao tôi lại ở đây?”
Khâu Sơ Hạ không rảnh rỗi quản người xa lạ, vỗ vỗ bả vai Hạ Thần Đông chỉ chỉ Diệp Trạch Thu rồi ngoắc tay với Tôn Cẩm Nhu còn đang buồn rầu bên kia.
Ba người bọn họ vừa đứng lên thì đám người bị trói kia cùng đồng thời nhìn về phía bọn họ: “Này, vì sao các người bắt tôi?”
“Anh đẹp trai ơi mau mở trói hộ tôi với!”
“Anh đẹp trai em đẹp gái ơi, giúp tôi một tí với, cởi trói cho mọi người đi, người nhiều sức lớn dễ chạy trốn hơn.
“
Khâu Sơ Hạ nhìn đám người đó ồn ào hết cả lên, lại nhìn thấy vẻ mặt muốn tiến lên giúp đỡ của Tôn Cẩm Nhu thì đưa lưỡi dao cho cô ta, kéo Hạ Thần Đông đi đến bên người Diệp Trạch Thu ngồi xổm xuống.
“Phòng kim loại sao? Nếu không sai thì không bao lâu nữa sẽ thiếu không khí mất, không thấy cửa sổ đâu cả, hoàn toàn bị phong bế rồi.
” Diệp Trạch Thu nhân lúc cô đi cởi trói cho Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông đã cẩn thận quan sát căn phòng đang nhốt bọn họ.
.