Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Nam Thần Sủng Vợ Siêu Mạnh Mẽ – Chương 2: Sao Lại Cực Phẩm Như Vậy
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor.
Cám ơn mọi người.)
___
Khâu Sơ Hạ ở trên xe taxi có chút thất thần, cứ cảm thấy bản thân không ở thì đồ đệ sẽ không làm việc được.
Bộ dáng cuối cùng ở trên thế gian này, cô hy vọng có thể tận thiện tận mỹ*.
(Tận thiện tận mỹ (尽善尽美): Vô cùng hoàn thiện, vô cùng hoàn mỹ.
Miêu tả sự vật hoàn toàn không có khuyết điểm.
Mười phần hoàn hảo cả mười, tất cả tốt đẹp trọn vẹn, không chê trách vào đâu được.)
Chẳng sợ không thể xinh đẹp lúc còn sống, cũng phải đẹp mà chết đi.
Quán cafe bên ngoài không xa nhà là mấy, rất nhanh đã đến.
Mặt trời chói chang chiếu trên cao, bên ngoài quán cafe được màu xanh biếc của thảm thực vật vây quanh một vòng, đan xen với những ô dù bảy sắc cầu vòng, bàn ghế có màu sắc khác nhau, nhìn thấy khá là mát mẻ.
Khâu Sơ Hạ xuống xe, hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân, cố gắng bình tĩnh thêm một ít.
Lại nói tiếp, cô càng am hiểu người chết, thật sự rất sợ người sống dong dài này.
Gọi điện cho người được mẫu hậu đại nhân gọi là Tôn gì gì đó…!
Cái gì Tôn?
Điện thoại chỉ có một Tiểu Tôn, ai nhớ rõ hắn ta gọi là Tôn Tử hay là Tôn Ngộ Không, điện thoại được kết nối: “Tôi là Khâu Sơ Hạ, tôi đến rồi.”
Ngắn gọn nói xong, tầm mắt của cô đảo qua, vị Tiểu Tôn này bề ngoài cũng khá là ra dáng.
Cả khuôn mặt đầy sức sống, trên mặt lễ phép mỉm cười giơ điện thoại trong tay lên, không được gọi là anh tuấn khí phách, cũng coi như ngũ quan đoan chính, mặc áo sơmi tay ngắn, nhìn thấy có vài phần thoải mái tươi mới.
Khi Khâu Sơ Hạ tận lực dùng dáng vẻ thục nữ nện bước đi đến, hắn ta ân cần đứng dậy kéo ghế của cô ra: “Xin chào Sơ Hạ, anh là Tôn Hạo.
Anh không biết khẩu vị của em, nên chờ em đến rồi mới gọi nước, em muốn uống gì?”
Khâu Sơ Hạ không phải người thích dùng mấy chữ gì cũng được làm người khác khó xử, đương nhiên đây là tự nhận.
Nguyên nhân chính yếu đại khái là phía sau mấy chữ gì cũng được sẽ tiếp tục thêm nhiều câu hỏi khác, đó đại biểu cho sự dong dài.
Cô dứt khoát ngồi xuống, đáp lại anh ta cười cười: “Cafe đen là được rồi.”
Tôn Hạo vẫy vẫy tay gọi người phục vụ đến, gọi cafe đen, thấy trên mặt Khâu Sơ Hạ còn cười lễ phép lại giống như manocanh cứng đờ, phụt một tiếng bật cười: “Đừng khẩn trương, coi như là bạn bè đến nói chuyện phiếm đi.”
Nhìn Tôn Hạo rộng rãi làm Khâu Sơ Hạ nhẹ nhàng thở ra, cong cong khóe môi, biểu cảm nhàn nhạt, cũng không biết nên nói cái gì.
Mỗi lần thân cận nhàm chán cô đều là người lắng nghe, đề tài không phải ngăn lại câu nói tôi đi làm ở nhà tang lễ thì chính là dừng ở trên nắm đấm của cô.
“Anh không ngờ em lại xinh đẹp như vậy.” Tôn Hạo trợn mắt tự nhiên nói dối, đôi tay giao nhau chóng cằm nhìn chằm chằm Khâu Sơ Hạ, nhìn đến mức thật cẩn thận, một lát sau khẽ nhíu mày: “Nhưng mà cũng không cần đánh phấn nhiều như vậy đâu.”
Khâu Sơ Hạ lười giải thích vì tính chất công việc mà hàng năm cô không thấy ánh mặt trời, làn da trắng nõn đến tái nhợt cũng là điều bình thường, lễ phép gật đầu, ý bảo đã biết.
Dáng vẻ đó lại làm Tôn Hạo cảm thấy cô đang làm cho có lệ, sắc mặt âm u thêm vài phần, không rõ ý nghĩa cười một tiếng, thân thể ngã ra ghế dựa phía sau, ngón tay gõ trên mặt bàn: “Thấy Khâu tiểu thư đây là không hài lòng tôi sao?”
Khâu Sơ Hạ còn chưa giải thích gì, hoặc là không muốn giải thích, cô không hài lòng nhất chính là chuyện xem mắt này.
“Tôi cũng không phải rất vừa lòng cô.” Tầm mắt khinh miệt của Tôn Hạo đảo đến Khâu Sơ Hạ, quay đầu nhìn về phía cái bàn cách đó không xa, nhan sắc của vị kia xinh đẹp mê người, còn có dáng người phập phồng quyến rũ, đang cúi đầu nhìn di động.
“Công việc của tôi chắc cô cũng biết rồi đúng không? Tôi là giám đốc tiêu thụ, lương tháng rất cao.” Tôn Hạo như mở ra máy hát, có vô số dục vọng muốn nói hết: “Tôi không phải không muốn tìm bạn gái, là không có thời gian tìm.
Nếu không phải tôi nể mặt cậu tôi, tôi thật sự không muốn đến lãng phí thời gian.”
Vẻ mặt Khâu Sơ Hạ bình tĩnh nhìn sườn mặt của hắn ta, đột nhiên cảm thấy trước mặt hiện lên ánh sáng, khiến cô có vài phần hoảng hốt, đầu cũng bắt đầu có chút hôn mê.
“Tôi nói thẳng ra vậy, cô không phải là hình mẫu lý tưởng của tôi.
Loại phụ nữ như cô chỉ cần đi ra đường cái là có thể hốt được một đống, tôi…” Trên mặt Tôn Hạo mang theo tia khinh thường nói chuyện, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khâu Sơ Hạ.
Lại phát giác cô hơi hơi lắc đầu, ánh mắt mơ hồ, dần dần gục xuống, đến khi hoàn toàn từ trên mặt bàn thẳng ngã xuống phía dưới.
Vẻ mặt Tôn Hạo kinh hoảng đứng lên: “Đù má, đây là bị tôi đả kích hôn mê à?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô của Hứa Tô Mai và Khâu Kiến Quốc: “Sơ Hạ con làm sao vậy?”.