Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Nam Thần Sủng Vợ Siêu Mạnh Mẽ

Chương 10: Đồng Tình Có Thể Ăn Không


Bạn đang đọc Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Nam Thần Sủng Vợ Siêu Mạnh Mẽ – Chương 10: Đồng Tình Có Thể Ăn Không


Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor.

Cám ơn mọi người.)
___
Khâu Sơ Hạ bị ý tưởng kỳ ba của hắn chọc tức cười, nhìn cô rất giống gay sao?
Làm bách hợp còn dễ hơn đấy!
Thôi, điều đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là đuổi người này đi như thế nào!
“Đây là nhà tôi! Tôi định đoạt!” Khâu Sơ Hạ không phiền chỉ tay về phía cửa thêm một lần nữa.

Mù đường sao? Phòng chỉ có lớn như vậy mà còn một một hai hai bắt mình chỉ đường cho hắn?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


[Đồng Nhân Harry Potter] Drahar Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
2.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.

Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4.

Mèo Cưng Của Anh
=====================================
Vẻ mặt Diệp Trạch Thu càng ngày càng tủi thân, có vẻ có chút nhu nhược đáng thương.

Đáng tiếc gặp phải Khâu Sơ Hạ hoàn toàn sẽ không thương hương tiếc ngọc.

Diệp Trạch Thu thấy cô lộ ra biểu cảm lãnh khốc nhìn chằm chằm mình, bĩu môi, không tình nguyện đi về phía cửa.

Tay sờ đến then cửa, quay đầu, vẻ mặt run rẩy, ánh sáng trong mắt cũng theo đó run rẩy theo: “Bên ngoài đã như vậy, tôi đi ra chính là chết đó!”
Giọng nói này như hát tuồng, tuy có chút hoang mang sai nhịp.

Trên mặt Khâu Sơ Hạ lộ ra biểu cảm rồi sao lạnh lùng, không tiếng động tỏ rõ quan điểm của mình, liên quan gì đến tôi?
Diệp Trạch Thu xoay người, dựa vào cửa, đôi tay cùng phần lưng dính sát vào ở trên cửa, ý đồ kích thích lòng đồng tình của Khâu Sơ Hạ thêm một lần nữa: “Cậu xem, anh em của tôi vừa rồi muốn giết cậu, là tôi cứu cậu! Bây giờ đến phiên cậu cứu tôi.”
Hắn dừng một chút, trên mặt có vẻ rất khó xử, lại cứng cổ, tựa hồ bất chấp giá nào: “Đương nhiên, cho dù bây giờ cậu muốn tôi lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của cậu cũng được!”
Khâu Sơ Hạ cạn lời nhìn hắn, cúi đầu nhìn thi thể cách đó không xa, khởi động cổ tay.


Động tác này biểu thị, thoáng như không tiếng động dò hỏi rốt cuộc vừa rồi ai cứu ai hả?
Diệp Trạch Thu rất nhanh đã lĩnh ngộ được ý của cô, ưỡn ưỡn ngực: “Tôi đồng ý hiện tại lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của cậu.”
Khâu Sơ Hạ nhìn hắn mặt dày, thấy hắn gắt gao dựa ở trên cửa, mắt trợn trắng.

Suy xét xem nếu kéo hắn ra ngoài, mở cửa, lại đẩy ra, cuối cùng đóng cửa lại, một loạt thao tác đơn giản chắc không có gì.

Nhưng ngoài cửa còn có gia hỏa không biết mệt chơi tông cửa, thao tác này có chút phức tạp.

Cô dứt khoát không quan tâm Diệp Trạch Thu nữa, cầm lấy di động đi đến mép giường ngồi xuống, trước nhìn xem có tin tức của thành phố Đông Hà không.

Hiện tại internet phát triển như vậy, bên ngoài đột nhiên xuất hiện những người kỳ quái kia, khẳng định sẽ có tin tức đúng không?
Tùy tay mở App đọc tin tức, trên đó có một tiêu đề bắt mắt nhất đang lấp lánh.

[Thông báo toàn thể nhân dân: Hiện tại toàn cầu xuất hiện chứng bệnh không biết, người bệnh có bệnh chó dại hư hư thực thực ở bên ngoài tập kích nhân dân vô tội.

Mời các vị tận lực đợi ở nhà, đừng ra cửa!
Nếu trong nhà xuất hiện người bệnh có chứng bệnh này, mau chóng chế phục bọn họ nhốt ở trong phòng, chờ đợi tin tức mới nhất của nhóm chuyên gia.]
Toàn cầu? Khâu Sơ Hạ nhìn hai chữ này, trong lòng có cơn ớn lạnh cả người, xem ra thành phố Đông Hà cũng không thể may mắn thoát khỏi.


Mặc kệ cô mở trình duyệt hay là tùy ý mở một trang web video cũng vậy, số lượng lớn video hiện lên đều những kẻ điên cuồng cắn người đuổi theo làm mọi người hoảng sợ.

Chẳng lẽ thật sự tới tận thế rồi? Nguy cơ sinh hóa biến thành hiện thực?
Nhưng tại sao lại như thế? Đến tột cùng là làm sao vậy? Vì sao sẽ đột nhiên như vậy?
Mình phải làm như thế nào trở về thành phố Đông Hà tìm cha mẹ? Xảy ra chuyện này máy bay còn sẽ cất cánh sao?
Cô ủ rủ nhìn chằm chằm màn hình di động, lơ đãng thấy quảng cáo ô tô, đột nhiên nghĩ ra.

Thành phố Lâm An và thành phố Đông Hà tuy là một Nam một Bắc, nhưng cũng không cách biển, hoàn toàn có thể lái xe đi!
Nhưng cô không biết lái xe, thời gian đi làm quá nhiều, căn bản không có thời gian học lái xe.

Hơn nữa cô có thói ở sạch rất nhỏ, không muốn tiếp xúc nhiều với người khác, càng không muốn học lái xe.

Khâu Sơ Hạ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trạch Thu đang dựa vào cửa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn: “Anh biết lái xe không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.