Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 8: Dừng lại


Đọc truyện Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân – Chương 8: Dừng lại

Nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình khi đó, Dạ Mặc Nhiễm cười cười tự giễu.

Nhìn những sinh viên tinh thần phấn chấn bồng bột đang rộn ràng nhốn nháo trong khuôn viên trường, Dạ Mặc Nhiễm cũng không biết mình tới nơi này rốt cuộc để làm gì, hay là tiềm thức muốn xem thử một chút đời này so với trước đây có điểm gì bất đồng hay không.

Xe đã chạy đến dưới ký túc xá nữ sinh, Dạ Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn một cánh cửa sổ khép hờ, có lẽ hắn cũng nên gạt bỏ quá khứ sang một bên.

Giữa lúc chuẩn bị nhấn ga chạy đi, đột nhiên có người gõ gõ vào cửa kính xe hắn, Dạ Mặc Nhiễm quay cửa kính xe xuống, thấy một người có chút quen mắt, hình như là bạn cùng phòng của Dư Vi.

“Đúng là anh rồi, em thấy anh đưa đón Dư Vi vài lần, vừa nhìn thấy xe có chút quen mắt nên muốn chạy ra xem thử. Lần trước anh biểu diễn ở NewZealand thực sự rất đặc sắc, Dư Vi vẫn bật đi bật lại trên máy vi tính cho em xem.”

Dạ Mặc Nhiễm không biết lúc này nên dùng biểu tình gì để đáp lại cô gái nhiệt tình mà hắn còn chẳng biết tên này, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Có lẽ cô gái nhìn ra nét xa lạ trong mắt Dạ Mặc Nhiễm, tuy rằng đối với chuyện Dạ Mặc Nhiễm không nhớ ra mình có chút buồn bực, nhưng cô cũng không để ở trong lòng.

“Ha ha, chắc anh không nhớ rõ em đâu, em là Lý Băng Băng, bạn học kiêm bạn cùng phòng của Dư Vi. Anh tới tìm Dư Vi sao? Cậu ấy không có ở đây.”


Quả nhiên, kết quả đều như nhau, thật không biết mình rốt cuộc ngu ngốc nghĩ muốn chứng minh cái gì. Thế nhưng hắn đối với chuyện này cũng đã không còn bao nhiêu cảm giác.

“Ồ, em biết cô ấy đi đâu không?”

Lý Băng Băng nhìn Dạ Mặc Nhiễm cười áy náy: “Cậu ấy nói nhà của cậu ấy có chút việc cho nên đã trở về. Em nghĩ cậu ấy không nói cho anh là vì không muốn anh phân tâm. Nghe cậu ấy nói tháng sau anh có một buổi biểu diễn ở Na-uy, đang cần phải chuyên tâm luyện tập, sợ quấy rầy đến anh.”

Dạ Mặc Nhiễm gật đầu: “Ra thế, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Cửa sổ xe còn chưa kịp kéo lên, chợt tiếng của một vật rất lớn rơi đập từ trên cao xuống đất, ngay sau đó là một tràng tiếng thét chói tai.

Lý Băng Băng xoay người nhìn lại, đứng như trời chồng không nói được tiếng nào, chân mềm nhũn dựa vào xe của Dạ Mặc Nhiễm.

Dạ Mặc Nhiễm nghiêng đầu nhìn, thì ra là một sinh viên từ trên cao rơi xuống, chết ngay tại chỗ, phía trên, hai cánh cửa sổ vẫn mở toang.

Giáo viên cùng bảo vệ trong trường chạy vội tới, sinh viên tụ lại xem cũng ngày càng nhiều, có mấy người nhìn qua trông giống các giáo quan đang giải tán những sinh viên tụ lại một chỗ.

Bỗng một người mặc quần áo bảo vệ tiến đến yêu cầu Dạ Mặc Nhiễm xuống xe.

Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy nhức đầu, nếu như đời này hắn vẫn như trước mà chết ở trong tay tang thi thì cũng chẳng thể trách được ai, là do hắn tự tìm mà thôi.

Xuống xe tươi cười ôn hòa với nhân viên bảo vệ: “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Nhân loại vốn dĩ luôn yêu thích những thứ xinh đẹp, cho nên thái độ của bảo vệ phút chốc đã mềm đi trông thấy.

“Có một sinh viên nhảy lầu, chúng tôi cũng đã báo cảnh sát, vì vậy bên phía nhà trường mong những người nhìn thấy sự việc xảy ra có thể phối hợp một chút, chờ cảnh sát đến lấy khẩu cung.”

Dạ Mặc Nhiễm bị làm khó mà khẽ nhíu mày: “Cái này đương nhiên không thành vấn đề. Bất quá tôi tuy ở đây, nhưng tôi luôn ngồi trên xe, vừa rồi cùng vị bạn học này nói chuyện, không chú ý tới đã phát sinh chuyện gì, sợ rằng cũng không giúp được. Hơn nữa tôi còn có chuyện rất quan trọng cần phải làm ngay.”


So với mạng người còn quan trọng hơn sao? Bảo vệ ở trong lòng oán thầm Dạ Mặc Nhiễm, nhưng nhìn bộ dạng khó xử của hắn cũng không nhẫn tâm mở miệng trách cứ.

“Vậy để tôi đi qua mời họ mau chóng sang bên này xử lý trường hợp của cậu trước, ghi chép xong là có thể đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.”

Dạ Mặc Nhiễm không thể làm gì khác hơn đành phải gật đầu phối hợp, người bảo vệ kia lại quay sang hỏi Lý Băng Băng vài câu.

Xe cảnh sát sau khi đến liền phong tỏa hiện trường, ngay sau đó xe cứu thương cùng pháp y cũng tới, vây quanh nạn nhân liên tục điều tra chụp ảnh.

Cùng người phụ trách trong trường học nói vài câu, nhân viên bảo vệ bắt đầu đến mời những người đã chứng kiến đi đến dãy phòng học ngồi chờ.

Sự việc xảy ra vào đúng lúc buổi chiều nóng nực nhất, nên ai có tiết đều lên lớp, còn ai không có thì một là ở thư viện đọc sách, hai là đang ngủ ở trong phòng. Vì vậy lúc đó người chứng kiến cũng không nhiều, trừ Dạ Mặc Nhiễm và Lý Băng Băng ra, thì chỉ còn có năm người, ba nam và hai nữ.

Mấy người không may đó vốn chỉ là đi ngang qua mà thôi, nhìn bản mặt đen kịt của bọn họ, phỏng chừng cũng bị sợ choáng váng cả đi.

Từ bên cửa sổ vừa vặn có thể thấy nơi người chết rơi xuống, Dạ Mặc Nhiễm lười nhác tựa vào đó, bây giờ cũng đã ba giờ rồi.

Xem ra đợi thêm một lúc lâu nữa cũng không đi được, mà có lẽ chỉ chốc lát nữa thôi trường học sẽ trở nên lộn xộn, hỗn loạn.


Sáng sớm mười một giờ thấy tin tức ở trạm xăng, đến hiện tại cũng đã qua bốn tiếng đồng hồ. Người bình thường bị cắn hoặc bị thương, sau một giờ sẽ bị nhiễm biến dị, cứ đối chiếu với tốc độ này thì bây giờ ở bên ngoài đại khái cũng không thể đi đâu được nữa.

Dạ Mặc Nhiễm một chút cũng không cảm thấy nóng nảy, hơn nữa từ lúc sống lại tới nay, hắn khó mà có được bình tĩnh như bây giờ.

Dạ Mặc Nhiễm nhớ lại tình cảnh đời trước, sau khi tới trường học, hắn lại bị nhốt ở đó, trên người cũng không có chuẩn bị gì, trốn chui trốn lủi, suốt hai ngày không có gì bỏ bụng, thể lực cũng tiêu hao gần hết.

Lúc ấy hắn trốn ở một căn phòng thí nghiệm, trong đó còn có vài sinh viên khác chưa kịp bỏ chạy.

Mấy nam sinh lá gan hơi lớn thấy bên ngoài đã an tĩnh khá lâu, bèn dự định thử chạy trốn.

Kết quả trong trường học có vài tang thi bị mùi vị của bọn họ hấp dẫn mà mò tới, bọn họ vừa sợ vừa quáng quàng chạy về, tang thi vây quanh ở cửa vào không được, liền điên cuồng đập bể cửa kính cửa sổ xông tới.

Phía trước là đàn tang thi đói khát ăn thịt người, phía sau chỉ có bức tường lạnh lẽo.

Dạ Mặc Nhiễm đã thực sự kiệt sức, ngay lúc hắn cho rằng mình sắp chết đến nơi, thì một bàn tay vững chãi ấm áp hiện ra, người kia cứ như vậy giống như từ trên trời giáng xuống mà xuất hiện trước mặt hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.