Đọc truyện Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân – Chương 4: Lời tạm biệt sau cùng
Đảo qua đảo lại danh bạ điện thoại, nhìn cái list dài hơn hai ba trăm người, vậy mà không có người mình muốn tìm.
Người kia, cho tới bây giờ cũng không gọi cho hắn, cho nên không có cách liên lạc được.
Hắn không biết người kia ở nơi nào, sống ra sao và đang làm những gì?
Từ sau thời niên thiếu, bọn họ cũng chưa gặp lại nhau, cho nên ngay cả một người bạn chung cũng không hề có.
Người kia thật biết giấu kín tình cảm của bản thân, cũng không bao giờ quấy rầy người mà y yêu.
Cũng là người kia, khi thành phố này bị tấn công, đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh hắn, truyền dũng khí cho hắn, làm cho hắn cảm thấy yên tâm.
Lúc lương thực càng ngày càng khan hiếm, người kia như vào hang hổ kiếm miếng ăn cho hắn ấm no.
Hay lúc bị đàn tang thi vây quanh, người kia buông tay hắn, dẫn dụ tang thi rời đi, làm cho hắn có cơ hội sinh tồn.
Nếu được người như thế yêu, vậy sau này trái tim tham lam của hắn phải như thế nào mới cảm thấy thỏa mãn?
Dạ Mặc Nhiễm không biết, hắn lúc này tựa như đứng ở giữa ngã tư đường, không biết nên đi bên nào.
Dạ Mặc Nhiễm biết người kia sẽ tìm hắn, tựa như đời trước…
Thế nhưng hắn sợ, sợ phải thêm một lần nữa nhìn thấy bóng lưng dứt khoát ấy.
Nếu như rời đi rồi, vậy hắn phải đi đâu để tìm thấy người kia, lúc thế giới diệt vong nguy cơ tứ bề này, chỉ sợ một lần bỏ qua sẽ là nuối tiếc cả đời.
Dạ Mặc Nhiễm không ngừng suy nghĩ, nhưng vừa nghĩ ra thì lập tức lại phủ định nó ngay, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, hắn vẫn như cũ không tìm được một đáp án hài lòng.
Cuối cùng còn lại, chỉ là một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Thành phố phồn hoa, mỗi cánh cửa sổ đều đã lên đèn.
Dạ Mặc Nhiễm vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, phảng phất như đang nói lời từ biệt với thành phố hoa lệ này.
Khi tiên đoán của người Maya xuất hiện, rất nhiều người hỏi, nếu như ngày mai là ngày tận thế, ngươi sẽ làm gì?
Nhìn những cột đèn đường không ngừng trôi ngược về phía sau, Dạ Mặc Nhiễm cũng muốn hỏi chính hắn câu này, đáng tiếc, đây không phải là một giả thiết.
Dạ Mặc Nhiễm muốn làm rất nhiều chuyện, như say khướt một trận, rồi vừa đập bể đàn dương cầm vừa chửi tục.
Hoặc nếm thử một chút tư vị 419 (tình một đêm), hay đem cái ảnh mình mặc trang phục con vịt đi bán xem được bao tiền.
Hoặc cũng có lẽ sẽ vọt tới trước mặt Phương Cẩm, nắm lấy áo y, lớn tiếng chất vấn: Tên chết tiệt nhà ngươi vì sao khi còn bé luôn khi dễ ta, đến lúc lớn lại yêu ta đến mức chết đi cũng được?
Cong không thì tóm một đôi cẩu nam nữ nào đó tới coi bọn họ diễn phim người lớn 3D xem cho sướng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy chính mình điên rồi. Bất quá vừa nghĩ tới ngay cả loài động vật cao cấp linh trưởng cũng sắp suy bại đến mức thành đồ ăn cho tang thi, thì hắn lại cảm thấy bản thân vẫn còn bình thường lắm.
Người điên, vốn là cả thế giới này.
Suy nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng Dạ Mặc Nhiễm đi đến Tụ Nhã lâu ăn vài món, có lẽ sau đó cũng không còn cơ hội được ăn nữa.
Chỉ một bữa ăn bằng cả một năm tiền lương của công nhân bình thường, nhưng đây cũng không phải là thứ trân hào hải vị đắt nhất hắn từng ăn, mà chẳng qua do hắn luôn ở một mình, nên cũng rất ít khi xa xỉ như vậy.
Tiện đường qua ngân hàng kiểm tra tiền trong tài khoản, vẫn còn một khoản không hề nhỏ.
Quyết định tới trung tâm thương mại mua sắm.
Số tiền này đối với hắn trước đây mà nói là một sự sỉ nhục.
Nhưng hiện tại, còn cái gì không thể buông ra nữa, chẳng qua cũng chỉ là việc hắn là con riêng thôi.
Mua không ít quần áo giày dép đắt tiền, thậm chí hắn còn tiêu phí thời gian vào máy chơi game.
Bỗng lơ đãng nhìn thấy một cửa hàng chuyên kinh doanh trang bị trên chiến trường, Dạ Mặc Nhiễm đánh giá một chút rồi thả bước đi vào trong tiệm.
Đủ loại thương phẩm bóng lộn ngay trước mắt, trong đó nhiều nhất là lều bạt, bất quá hắn không cần dùng đến.
Xem qua vài con dao sắc bén, tuy không to, nhưng có còn hơn không.
Hắn chọn thêm một đống lớn mấy thứ kỳ quái khác.
Tuy rằng đồ ăn chuẩn bị đã nhiều, nhưng hắn vẫn muốn mua thêm chút đồ ăn vặt.
Đứng ở cây cầu trung tâm thành phố, nhìn mặt sông tối đen như mực phản chiếu ánh đèn, hắn vung tay ném mạnh tấm thẻ xuống dưới.
Nào ngờ lúc tấm thẻ rơi xuống, tự dưng phát ra ánh sáng lấp lóe, trong nháy mắt liền vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Dạ Mặc Nhiễm sợ ngây người nhìn một chút, hắn chỉ là muốn ném cái thẻ xuống sông thôi mà, tại sao lại vỡ vụn như thế.
Nhìn tay của mình, hắn cảnh giác nhìn xung quanh.
Ngoại trừ xe cộ qua lại, cũng không có người đi đường, hắn không chút nghĩ ngợi, vội vã lái xe rời đi.
Mới vừa về tới biệt thự, điện thoại di động bỗng vang lên, một dãy số xa lạ xuất hiện trên màn hình.
Nghe được giọng nói tưởng như không chút quen thuộc nhưng lại khó có thể quên kia, trái tim hắn không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát.
“Có việc gì?”
Người gọi điện thoại tựa hồ hơi do dự, hoặc như là không biết sắp xếp ngôn từ ra sao, đành trầm mặc cả nửa ngày.
“Con… gần đây có khỏe không?”
Dạ Mặc Nhiễm cầm điện thoại đi vào phòng khách, bởi vì chỉ có nơi này là còn một cái giường: “Tạm được.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, Tiểu Nhiễm…”
Cầm điện thoại đợi một hồi, thấy đối phương tựa hồ không còn lời nào để nói, Dạ Mặc Nhiễm có chút không kiên nhẫn: “Có việc thì nói, rốt cuộc là có chuyện gì!”
Bên kia rõ ràng ngẩn ra, Dạ Mặc Nhiễm trước đây nói chuyện với ông vẫn luôn nhẹ nhàng tao nhã, chưa bao giờ có loại ngữ khí này, vì vậy bất an lại càng sâu.
“Không, ba không có việc gì. Tiểu Nhiễm, nếu như con có chuyện cần hỗ trợ cứ nói với ba, tiền không đủ dùng thì bảo, ba sẽ gửi cho.”
Lúc ở đời trước, hắn không nghe cuộc điện thoại này, dù sao đây có lẽ cũng là lần cuối cùng, hắn hẳn là nên nói chuyện với cha hắn một lần thì hơn.