Đọc truyện Trọng Sinh Lý Mạc Sầu – Chương 15: Đại hội Anh Hùng
.
Đại hội Anh Hùng ngày đó, ngoại trừ đệ tử Cái bang còn có hơn trăm người giang hồ. Dĩ nhiên võ học chính tông thiên hạ của Toàn Chân giáo được sắp xếp ngồi trong nội sảnh vì phái Cổ Mộ chúng tôi là hàng xóm vài năm nay quan hệ vẫn không tồi, nên Toàn Chân thất tử ngồi ngay cạnh bên chúng tôi.
Nhân tiện nhìn đôi mắt của Doãn Chí Bình đang đứng sau lưng bọn họ. Có lẽ bởi vì không phát sinh chuyện xấu đó nên thoạt nhìn cảm giác hắn rất chính nhân quân tử.
Tuy cá tính của những người trong Toàn Chân thất tử có chút cố chấp nhưng vì tôi đã cứu tính mạng bà nên một khi đã tiếp nhận tôi nên cũng thật lòng đối đãi với tôi như người một nhà. Cùng là phụ nữ với nhau tuy nói về vai vế trong Toàn Chân thất tử bà cao hơn tôi một bậc nhưng nói chuyện rất thân thiết. Chúng tôi nói chuyện phiếm về đại sự của giang hồ gần đây, chiều hướng của Mông Cổ…. cuối cùng thì tôi nghe nhiều mà nói thì ít.
“Quý môn vẫn luôn ở ẩn, thật ngờ lần này Dương phu nhân lại tới tham dự đại hội Anh Hùng.”
“Tôn đạo trưởng sao lại quên, tổ tiên tệ môn cũng cùng Trọng Dương chân nhân cùng nhau chống lại người Kim mà”, tôi cười nói, “phái Cổ Mộ tuy người rất thưa thớt nhưng nếu người Mông Cổ muốn ngồi trên đầu người Hán, tệ môn tự nhiên không thể ngồi yên.”
“Đúng thế”, bà thở dài đang định nói cái gì thì bên ngoài ồn ào một trận. Thì ra là Kim Luân Pháp Vương mang theo hai đồ đệ và một vài kẻ giang hồ bại hoại đến.
Kim Kuân liên tục khiêu khích Hoàng Dung đang mang thai, bức nàng ra tay. Tuy rằng hắn vì lợi ích dân tộc mình nhưng một cao thủ tuyệt đỉnh lại đi lợi dụng thời điểm phụ nữ đang mang thai mà khiêu khích không khỏi làm người ta khinh bỉ. Người như vậy, dù võ công tu vi cao tới đâu cũng sẽ bị cản trở.
Toàn Chân thất tử từng thấy qua võ công của Hoắc Đô, biết bắc đẩu thất tinh trận nhất định có thể thắng nhưng nếu đánh riêng lẻ sẽ không nắm chắc phần thắng. Cho nên nhất thời mọi người cũng khó xử.
Tôi cười nói với Quách Tĩnh: “Trận đầu cứ để Long Nhi xung phong, đi thăm dò mức độ của chúng được chứ?”
Quách Tĩnh nghe xong ánh mắt sáng ngời, hắn biết trình độ võ công của tôi thấy tôi tự tin như thế lập tức gật đầu đồng ý.
Chẳng qua Kim Luân Pháp Vương cứ lải nhải không ngớt, nói là nhất định muốn so tài với võ công của Hồng Thất Công.
Tôi cười lạnh: “Bằng thực lực của các ngươi mà cũng muốn so tài với võ công của Hồng lão bang chủ? Đến vùng Trung Nguyên của chúng ta, khách nên theo chủ nhà, ngươi nghĩ rằng ta và nhóm người võ lâm Trung Nguyên là cái gì mà để mặc ngươi chọn chọn lựa lựa? Để hậu bối phái Cổ Mộ ta giao đấu với các ngươi là đã nể mặt mũi cho các ngươi rồi.”
Kim Luân Pháp Vương sắc mặt tức giận đến xanh tím, thật ra hắn cũng là người lươn lẹo nên mới nhẫn nhịn dịu giọng nói: “Nếu chúng ta thắng, trận này các ngươi không thể chống chế cho rằng chúng ta ức hiếp tiểu bối.”
Người giang hồ bên phía chúng tôi nghe xong thì do dự. Dù sao đấu võ là để xác định chức vị minh chủ võ lâm. Nếu để bọn người Mông Cổ thắng chẳng phải thiên hạ dễ dàng tuột vào tay chúng sao.
Quách Tĩnh chẳng mảy may nhúc nhích chỉ quát lớn: “Dĩ nhiên sẽ không chối cãi.”
Biểu hiện của hắn làm cho ta có chút bội phục quả nhiên là dùng người thì không thể nghi ngờ người. Dù hắn không rõ thực lực của Long Nhi lắm nhưng tín nhiệm tôi.
Long Nhi nhìn về phía tôi, tôi dặn dò: “Phải cẩn thận cây quạt kia, có lẽ bên trong có thứ cổ quái, phải cẩn thận ám khí đánh lén.”
Long Nhi hướng tôi gật đầu, bình thản bước lên võ trường. Lấy tu vi của Long Nhi và song kiếm chắc chắn mạnh hơn võ công của Hoắc Đô đệ tử của Kim Luân Pháp Vương. Cho nên trận này chỉ có thắng không thể thua được.
Sắc mặt đám người Toàn Chân thất tử có chút quái dị, hỏi: “Võ công này của quý phái…… là……”
Tôi cười nói: “Tổ tiên sư cùng Trọng Dương chân nhân là bạn bè tốt, trong võ học lại không ai nhường ai, sáng chế ra loại võ công để cùng giao đấu với Toàn Chân giáo, xin chư vị đừng ngạc nhiên. Tuy Mạc Sầu là môn hạ của Cổ Mộ cũng cho rằng Toàn Chân giáo mới là võ học chính tông thiên hạ, môn đồ cũng đông đảo. Không giống phái Cổ Mộ ta võ công tuy quỷ dị tinh xảo nhưng đối với người tu tập yêu cầu rất cao nên thu nhận đệ tử rất ít, không bằng võ công Toàn Chân mênh mông rộng lớn.”
Tuy là trấn an bọn họ nhưng đó là sự thật. Tổ sư bà bà sáng chế ra Ngọc Nữ Tâm Kinh, chính là vì tranh chấp với Trọng Dương chân nhân mà hình thành. Hơn nữa Ngọc Nữ Tâm Kinh đối với người yêu cầu rất cao, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, người có tư chất bình phàm rất khó luyện thành. Điểm này khác với tâm pháp phái Toàn Chân, dù tư chất mỗi người thế nào đều có thể luyện tập, tiến hành theo chất lượng, không có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma.
Toàn Chân thất tử nghe tôi nói xong thì sắc mặt tốt lên rất nhiều, đều là bậc thầy võ học họ biết rõ tôi nói không sai. Huống hồ hai phái chúng tôi ở gần nhau, lại có giao tình tổ sư, khẳng định là bạn không phải kẻ thù liền đem chuyện lo lắng có người nhằm vào Toàn Chân giáo vứt bỏ.
Có lẽ bởi vì Long Nhi là cô gái xinh đẹp nên Hoắc Đô cũng không nhân lúc giao đấu phóng ra ám khí, ngược lại rất nho nhã lễ độ.
Tới trận thứ tiếp theo Đạt Nhĩ Ba bước lên, Quách Tĩnh cố ý lấy danh nghĩa nghĩa huynh cho Quá Nhi thượng đài. Vốn tôi cũng muốn như vậy sau lại lo lắng phái Cổ Mộ độc chiếm hai trận thì không hay nên không tiện mở miệng. Thấy Quách Tĩnh chủ động đề nghị, dĩ nhiên tôi không có ý kiến.
Quá Nhi không đùa cợt giống như trong nguyên tác mà nó rất điềm tĩnh và nhanh chóng thắng lợi.
Tôi vừa xem luận võ, vừa nghĩ trong lòng dường như Quá Nhi và Long Nhi đều bị tôi dạy dỗ thành người trầm tĩnh, biết kiềm chế. Thực sự đây không phải là ý định của tôi.Ý định của tôi là hy vọng chúng không yếu kém, ra ngoài không bị mất mặt, giờ nhìn thấy hai đứa nó còn trẻ mà mặt cứ đơ đơ (tất nhiên là trong giới hạn có sự hiện diện của người ngoài) có phải chứng minh phương pháp giáo dục tôi thất bại hay không?
Mặc dù tôi không thực sự là người tốt nhất của cả hai thế giới nhưng cũng được coi là nho nhã lịch sự, giúp mọi người làm điều tốt mà? Thậm chí đôi khi thiếu kiên nhẫn khuôn mặt tôi cũng đâu có đơ đơ thiếu cảm xúc như thế, làm thế nào dạy hai đứa trẻ thành ra “lạnh lùng” thế này?
Bất quá người giang hồ ở đây không nghĩ giống tôi, bọn họ phấn khích khi người của tôi thắng lợi, lại tán thưởng Quá Nhi và Long Nhi tuổi còn trẻ mà thắng không kiêu ngạo, chính chắn ung dung rồi khen ngợi cả phái Cổ Mộ dạy giáo đồ có phương pháp….
Đành vậy…… Dù sao đã thành hình tích cách khó mà sửa đổi…..Cũng may tôi biết rõ bên trong Quá Nhi không thiếu sự khôn khéo, trực giác nhìn người Long Nhi lại tốt đáng sợ nên cả hai đứa không cần tôi quan tâm nhiều.
Thắng liên tiếp hai trận, không cần thiết phải tỷ thí thêm nữa. Có điều tôi lại cần thêm lần tỷ thí cuối cùng vì phái Cổ Mộ căn cơ nông cạn tuyệt đối không thể tiếp nhận được gánh nặng của chức võ lâm minh chủ này. Còn chưa kịp mở miệng, Kim Luân Pháp Vương liền khăng khăng đòi phải so tài thêm một lần nữa.
Tôi nói với Quách Tĩnh: “Kim Luân Pháp Vương là quốc sư của Mông Cổ, nếu có thể thắng hắn, nhất định sẽ bẻ gãy nhuệ khí của người Mông Cổ, nói không chừng cũng có thể trì hoãn quân đội Mông Cổ tiến quân. Bất quá ta thấy huyệt Thái Dương của hắn hẳn là nội lực rất tinh thâm. Trận này Quách đại hiệp không thể không ra tay.”
Khâu Xứ Cơ cũng nói: “Dương phu nhân nói không sai, nếu có thể thắng hắn rất có lợi với võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Tĩnh Nhi, ngươi có thể có nắm chắc phần thắng không?”
Quách Tĩnh nghiêm mặt nói: “Đệ tử sẽ cố gắng hết sức”, nói xong đạp bước mà đi.
Nhìn bóng lưng hắn tôi chợt nghĩ: ngoại trừ thiếu trí tuệ và mưu kế (điểm này có Hoàng Dung bù lại), Quách Tĩnh là người không cố chấp, không tranh quyền, lòng dạ rộng rãi, trầm ổn và đáng tin cậy, một người vô cùng thích hợp đứng đầu võ lâm.
Tôi lập tức so sánh sự khác biệt giữa Dương Thiên và Quách Tĩnh, đại khái sự khác biệt chính là sức hấp dẫn. Quách Tĩnh có thể thống lĩnh số ít người võ công không cao nhưng là võ lâm nhân sĩ lòng mang chính nghĩa. Còn Dương Thiên thống lĩnh một đám võ công cực cao, cá tính lại cuồng ngạo tà khí. Minh giáo là nơi nhân tài ẩn dật, tôi vẫn tò mò chỗ họ sao có nhiều bí tịch võ công đỉnh cao như thế.
So sánh đơn giản thế này, Quách Tĩnh là sói lãnh đạo một bầy cừu, bởi vì thực lực chênh lệch nên việc lãnh đạo không có vấn đề gì. Còn Dương Thiên là sói lãnh đạo một bầy sói, nói như vậy hẳn chính là vua sói. Nếu đổi Quách Tĩnh đến vị trí của Dương Thiên, hắn nhất định không thể đảm nhiệm bởi vì hắn không hiểu quyền mưu, không biết cách phát uy, ban ơn để khống chế bậc bề tôi….
Giờ trong nhà có thêm con sói con được thiên phú rất giống cha. Tôi là người tương đối đơn giản, đối với việc mình có thể sinh ra đứa con gian xảo cũng rất giật mình, cư nhiên một chút cũng không kế thừa sự tử tế của tôi…… Khụ, khụ…… Không biết so sánh với Dương Thiên và tôi cuối cùng ai tử tế hơn nhỉ?
Hai trận trước bị thua, Kim Luân Pháp Vương bị áp lực phải nhanh chóng chiến thắng lấy lại thể diện, Cho nên dưới tình huống này, Quách Tĩnh thắng trận này và trả giá bằng vết thương nhẹ ngược lại làm cho Kim Luân Pháp Vương phải chịu nội thương.
Đám người Mông Cổ sắc mặt xanh mét, chúng ta bên này hoan hô thắng lợi, không nghi ngờ gì nữa chức võ lâm minh chủ thuộc về minh chủ. Tuy nhiên cũng có người dị nghị nói người phái Cổ Mộ thắng hai trận hẳn phải làm minh chủ, lập tức bị tôi bác bỏ: “Kim Luân Pháp Vương là đối thủ lợi hại nhất đương nhiên Quách Tĩnh là minh chủ.”
Thấy tôi nói như vậy không ai dị nghị thêm nữa.
Trước khi rời đi, tôi để Quá Nhi và Long Nhi ở lại hỗ trợ Quách Tĩnh nhân tiện săn sóc Hoàng Dung trước khi sinh. Võ lâm nhân sĩ nơi này tuy nhiều nhưng thực lực lại quá yếu.
“Ta không ở cạnh, hai đứa phải tín nhiệm và giúp đỡ lẫn nhau. Bình thường nên nói ít và lắng nghe nhiều hơn, phải xem xét hậu quả trước khi làm. Gặp chuyện không giải quyết được phải lập tức về nhà không được ở bên ngoài làm loạn”, suy nghĩ xong tôi nói tiếp: “Nếu sau này hai đứa nguyện ý ở lại nơi này giữ thành hoặc muốn bước chân vào giang hồ, ta cũng không phản đối. Hai người phải đi với nhau và thường xuyên gửi tin tức về nhà, đừng làm ta lo lắng.”
Long Nhi nói: “Đợi Quách phu nhân sinh xong đứa nhỏ, muội lập tức về nhà.”
Quá Nhi cũng gật gật đầu nói: “Con cũng vậy. Cô cô yên tâm đi, chúng con sẽ không có việc gì đâu.”
Trên đường trở về, bỗng nhiên tôi nghĩ đến, Quách Tĩnh nhắc với tôi chuyện hôn nhân của Quách Phù và Quá Nhi. Thật là một người đàn ông tử tế, chắc hắn nghĩ con gái mình tàn tật, không muốn miễn cưỡng việc kết hôn.
Về nhà chưa được mấy ngày thì Quách Phù tới. Thì ra Hoàng lão tà nghe nói con gái đang mang thai, nên không yên lòng muốn dẫn Quách Phù đến Tương Dương thăm. Lúc đi ngang qua Gia Hưng Quách Phù không hiểu sao muốn đến chỗ tôi, không chịu đi Tương Dương nữa. Hoàng lão tà đành phải đi cùng con bé, bất quá dù sao ông ta cũng là cao nhân không ở lại nhà tôi, cách vài ngày đến thăm con bé..
Quách Phù từ khi chân có tật tới nay, không thích xuất hiện trước mặt người khác, nên không muốn đi Tương Dương, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Con bé ở lại nhà tôi giống người học việc “cần công kiệm học”, bởi vì tôi rất chú trọng việc riêng tư, bất luận gia cảnh như thế nào, trong nhà cho tới bây giờ chưa bao giờ có người hầu, ăn mặc ở đi lại đều tự mình làm lấy.
Nên Quách đại tiểu thư ở chỗ tôi có rất nhiều cái đầu tiên, lần đầu tiên xuống phố mua đồ ăn, lần đầu tiên xuống bếp, lần đầu tiên tự tay giặt quần áo của chính mình.
Tôi đứng ngoài quan sát biểu hiện của con bé. Con bé sinh ra vốn đã không như con gái những nhà bình dân, những chuyện này có nguyện ý làm hay không cũng không sao cả. Nhưng tôi để ý thấy mới đầu con bé có vài phần tò mò, lúc sau tuy không quen nhưng thấy tôi cũng làm tương tự thế nên nó không biểu hiện thái độ thiếu kiên nhẫn, cũng có vài phần vui sướng. Tôi vô tình giúp Hoàng Dung giáo dục con cái. Sống chung với con bé mấy tháng trong lòng tôi vẫn hy vọng về sau nó có thể đi lại bình thường.
Buổi tối lúc ở trong viện, Quách Phù trầm mặc đi tới bên người tôi cúi đầu không nói.
“Có tâm sự à?”, biểu hiện này hơn phân nửa là có tâm sự lại muốn nói với tôi nên tôi mở miệng hỏi.
Trầm mặc trong chốc lát, con bé mới nhẹ giọng nói: “Lý cô cô, tháng trước ông ngoại có có việc bận, để con ở Dương Châu một tháng, con có gặp một người.”
“A? Là ai thế?”
“Chàng tên Gia Luật Tề, là đệ tử của Toàn trấn giáo Chu Bá Thông. Chàng và người em gái ở chung nhà trọ với con, sau đó con du hồ thấy gặp chàng ở bờ sông.”
Chúng gặp nhau, tôi gật đầu, “Sau đó thế nào?”
“Kể từ con bị thương, không biết vì sao không thích trò chuyện với người khác. Chàng ta lại rất thích tìm con trò chuyện, con khó chịu vì bị quấy rầy, chàng không trách con mà vẫn kiên nhẫn trò chuyện. Trước khi đi chàng nói chàng yêu mến con, còn nói chàng sẽ đi tham gia đại hội Anh Hùng hẹn gặp lại con ở nơi đó.”
Tôi cố nhớ lại, ở đại hội Anh Hùng không có ấn tượng đối với ai tên Gia Luật Tề, chắc là bị lẫn trong đám người kia, “Thế vì sao con không muốn đi Tương Dương?”
“Cô cô, từ khi chân con bị tật về sau không thể luyện võ công. Vì sao chàng ta yêu con? Là bởi danh tiếng của ông ngoại hay là của cha mẹ con nên chàng mới nói như vậy, con không biết như thế nào để tin tưởng chàng.”
“Ông ngoại con nói như thế nào?”
“Ông không nói gì hết.”
Thành thật mà nói lúc tôi đọc nguyên tác nhìn vào mục đích, ban đầu tôi cũng hoài nghi Gia Luật Tề huống hồ võ lâm nhân sĩ. Từng là con trai Thừa tướng, cân nhắc lợi ích hay quyền hành nặng nhẹ đã là bản năng của loại đệ tử thế gia này rồi.
Chính là có quyền hành chưa hẳn là chuyện xấu. Ít nhất Gia Luật Tề đối với Quách Phù ôn tồn săn sóc, cuối cùng lại cùng nhau chết trong trận hạ thành Tương Dương cũng là một giai thoại đẹp.
Nghĩ đến đây, tôi hỏi: “Con thấy nó thế nào, sao không nói cảm nhận của con. Con có thích nó không?”
Quách Phù do dự một chút, đỏ mặt gật đầu.
Tôi cười nói: “Vậy không sao cả. Con thích nó vậy là đủ rồi. Cho dù hiện tại nó không thích con, hoặc chỉ có vài phần thích con, con cũng có thể tự mình cố gắng đem vài phần biến thành mười phần thích mà.”
“Dạ?”, Quách Phù ngây người một chút, “Chỉ là bộ dạng này của con, chàng có thể thích con mười phần sao?”
“Sao lại không thể? Không phải luận võ chiêu thân, chuyện con không có võ công có quan hệ gì đâu.”
“Chính là……”
“Về phần chuyện đầu tiên con nói về ông ngoại và cha mẹ con, kỳ thật cũng không nên nghĩ quá nhiều. Cho dù nó muốn lợi dụng danh tiếng và địa vị của Quách đại hiệp, chưa hẳn nó là người xấu. Cảm tình giữa người với nhau cứ bồi dưỡng từ từ, tốt có thể biến thành chín phần, không biết quý trọng chín phần cũng có thể giảm xuống thành một. Chuyện tình cảm đòi hỏi phải có sự nỗ lực riêng của mỗi người, không thể nhốt mình vào thế giới không có ánh sáng mà sụp đổ.”
Quách Phù cười khúc khích: “Lý cô cô, nói chuyện với cô cô thực sự rất thú vị không giống với cha mẹ con. Lý cô cô chưa thấy qua chàng, không lo lắng chàng không phải người tốt sao?”
Tôi cũng cười nói: “Cho nên cô cô phải hỏi thái độ của ông ngoại con? Nếu người đó tâm thuật bất chính, ông ngoại con sẽ không để nó yên.”
“Dạ!” Quách Phù gật đầu: “Lý cô cô, người thật thông minh.”
Tội cốc nhẹ lên trán con bé: “Phù Nhi, công phu nịnh nọt của con cũng tăng lên đó.”
Con bé nở nụ cười hiếm hoi, thật ra gần đây nó khó có được thời gian thoải mái rồi đứng dậy. Con bé quyết định ngày mai sẽ đi Tương Dương, buông những gánh nặng trong lòng, bình yên trở về nghỉ ngơi.
Sau khi Quách Phù trở về phòng, Hoàng lão tà bỗng nhiên hiện thân nói với tôi “Đa tạ”, rồi bỗng nhiên rời đi, làm tôi giật cả mình.
Trở lại phòng, Dương Thiên từ sau lưng vòng tay ôm thắt lưng của tôi, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, tình cảm của nàng đối với ta hiện tại là mấy phần?”
Tôi nhịn không được liếc mắt xem thường, lâu lâu mới có dịp làm chị cả chỉ dạy một chút cho cô gái xinh đẹp tuổi dậy thì, thế mà hai ông già này cư nhiên dán lỗ tai nghe lén, thật là hết chỗ nói.
Có điều tôi thấy giọng điệu chàng chờ mong, vì thế cười khẽ đáp: “Chín phần thì không tới, tám phần thì có thừa.”
“Còn chưa tới chín phần?”, Chàng bất mãn nói
“Không được tham lam”, tôi nhẹ nhàng cười nói, “Thời gian còn dài về sau chẳng lẽ chúng ta không có điểm triển vọng sao.”
Nghe xong lúc này sắc mặt chàng mới chuyển sang vui. Tôi nhịn không được cười thở dài. Sống với tôi, chỉ số thông minh của chàng hình như càng ngày càng giảm, càng ngày càng dễ bị lừa.
〈 Kết thúc〉