Đọc truyện Trọng Sinh Làm Vật Cưng Trong Hậu Cung Của Cẩu Hoàng Đế – Chương 16: Một Đám Ngu Xuẩn 1
Trình Mộ Nhàn quay trở về viện của mình và phân phó người dưới làm một bát mì Dương Xuân bưng lên.
Cuộc nói chuyện ban nãy với Trình An Bác quả thực làm nàng thấy ghê tởm.
Đã là lúc nào rồi, hắn ta còn vọng tưởng nhét Trình Mộ Đình vào?
Trình An Bác nghĩ cũng đẹp, nhưng nàng không ngốc.
Cho dù sau này trong hậu cung có mỹ nhân đông đảo, thì đối với nàng cũng chả có mấy liên quan.
Xem như tuyển tú do chính nàng sắp xếp, vậy Trình Mộ Đình cũng đừng mơ sẽ bước chân vào nơi này được một bước!
Trình Mộ Nhàn bình tĩnh và ngồi nghĩ lại.
Trình Mộ Đình ở kiếp trước không có vào cung, mà bằng vào địa vị của trưởng tỷ là nàng ở Hậu cung gả cho một đích thứ tử của một Hầu phủ.
Loại chuyện này bất kể đặt ở thời điểm nào, đều thuộc về gả cao.
Khi đó, Trình Mộ Nhàn miễn cưỡng ra mặt lại để cho Trình Mộ Đình ở Hầu phủ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Còn thuận lợi để cho vị hôn phu của nàng ta lấy được vị trí thế tử của Hầu phủ.
Đợi đến khi nàng trở thành Thái Hậu, Trình Mộ Đình chính là hầu tước phu nhân.
Nhưng điều thú vị là, lúc nàng bị Hàn Chỉ Nhu vu hãm, mắt thấy sẽ bị phế rồi thì phản ứng đầu tiên của Trình Mộ Đình không phải giúp nàng nói chuyện, mà là sốt ruột phân rõ quan hệ với nàng.
Nàng ta nói Trình gia không có loại nữ nhân bại hoại bậc cửa như thế.
Vào thời điểm đó, không một ai trong Trình gia dám mở miệng.
Về phần Trình An Bác, nếu không phải vì vị trí của hắn thì chắc chắn hắn cũng không muốn nói vài lời đâu.
Trình Mộ Nhàn đã mò ra hết tính khí của những người này rồi, nên hiện tại làm sao có thể để những người này được lợi từ nàng nhỉ?!
Đời này nàng sẽ không cho Trình Mộ Đình gả vào Hầu phủ thành hầu tước phu nhân như nàng ta mong muốn, vì nàng ta không xứng.
Nàng ta mãi mãi cũng không xứng!
Trình Mộ Nhàn đập tay xuống bàn, dọa cho Cẩm Thư nhảy dựng lên: “Cô nương sao thế? Cẩn thận làm đau tay”.
Đối mặt với sự quan tâm của Cẩm Thư, trên mặt Trình Mộ Nhàn mới coi là có một nụ cười: “Không sao”.
Bốn phía lúc này chỉ có hai chủ tớ các nàng, nên Cẩm Thư chỉ coi Trình Mộ Nhàn đang giận vì chuyện ăn trưa trưa nay: “Thượng Thư đại nhân đích thật là quá đáng, cô nương và Nhị cô nương vốn đã không hợp nhau.
Nhị cô nương luôn là trên mặt một kiểu ngoài miệng lại một kiểu khác, vừa rồi nếu cô nương đồng ý, không chừng sẽ náo ra cái yêu thiêu thân gì ấy”.
Cẩm Thư vừa nói vừa thay Trình Mộ Nhàn xoa xoa bàn tay ban nãy mới đập bàn.
“Cho nên ngươi cũng cảm thấy ta không đồng ý là đúng, đúng không”.
Trình Mộ Nhàn vỗ nhẹ tay Cẩm Thư rồi không đợi nàng ấy nói chuyện đã nói tiếp: “Đợi qua năm năm nữa, cũng nên trả lại thân khế cho ngươi rồi”.
“Đến lúc đó, cô nương nhất định sẽ tìm một mối hôn sự ưng ý cho ngươi và để ngươi gả đi nở mày nở mặt”.
Khi Trình Mộ Nhàn nói ra lời này, Cẩm Thư vội quỳ xuống: “Nô tỳ không đi, nô tỳ tình nguyện chết già trong cung cũng không muốn lấy chồng”.
“Đối với nô tỳ, cô nương đã là người thân duy nhất của nô tỳ trên thế giới này”.
Lời này của Cẩm Thư không phải là cường điệu.
Thuở nhỏ, gia cảnh nhà Cẩm Thư bần hàn, vì lão nương bị bệnh nên mới tự nguyện bán vào phủ làm nô.
Lúc nàng vừa mới đến chính là bị phân đến hầu hạ Trình Mộ Nhàn, và đến nay cũng đã được mười lăm năm rồi.
Huống hồ, Trình Mộ Nhàn đối xử rất tốt với nàng.
Lúc trước mẹ nàng không tốt, là Trình Mộ Nhàn cho nàng mười lượng bạc để trở về xử lý chuyện hậu sự.
Vì vậy, trong mắt Cẩm Thư, Trình Mộ Nhàn là người nàng trung tâm nhất đời này.
“Ngươi đó”.
Trình Mộ Nhàn cười lắc đầu, đưa tay vén một lọn tóc đang xõa xuống: “Ngược lại là mệt ngươi đi theo ta đến cái nơi tối tăm không mặt trời kia”.
“Chỉ cần có cô nương ở đó, chỗ nào đều không khổ”.
Lời nói của Cẩm Thư vừa rơi xuống liền có người bưng mì Dương Xuân tiến đến.
“Ngồi đi”.
Trình Mộ Nhàn nhớ tới Cẩm Thư nên kêu người nấu hai bát.
Trong quá khứ, Mộ Lương uyển không được coi trọng nên toàn bộ Thượng thư phủ này cũng chỉ có Cẩm Thư là người duy nhất khuyên bảo và chơi với nàng bất cứ lúc nào.
Trạng thái chủ tớ hai người cùng ngồi ăn với nhau là chuyện bình thường.
“Thế nhưng Lai ma ma nói với nô tỳ rằng, cô nương là Hoàng Hậu nên không thể ngồi cùng bàn với cô nương—-“.
Cẩm Thư chưa nói xong đã bị Trình Mộ Nhàn ép ngồi xuống: “Quy củ là chết, người là sống”.
Nghe câu này, Cẩm Thư mới dám ngồi xuống, chỉ là không còn tùy ý thoải mái như trước kia mà là quy củ hơn một chút.
Lai ma ma đã nói với nàng, nàng là người bên cạnh cô nương, nếu như cấp bậc lễ nghĩa có sai sót thì người ngoài sẽ mắng cô nương không có giáo dưỡng.
Vì vậy, nàng ngồi đoan chính và ăn uống cũng có quy củ hơn trước rất nhiều.
Trình Mộ Nhàn nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.
Trong Thượng thư phủ này, rõ ràng có người thân nhưng lại không tốt như Cẩm Thư đối đãi với nàng.
Chủ tớ hai người ăn xong mì, Cẩm Thư chân trước vừa đứng dậy thu thập bát đũa mang xuống, chân sau đã có người tiến đến nói có chuyện xảy ra bên từ đường.
Trình Chi Vinh và Trình Mộ Đình ở trong từ đường hối lỗi thì còn có thể xảy ra chuyện gì?
Trình Mộ Nhàn cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn dẫn theo người đi qua xem.
Từ đường của Trình gia rất sâm nghiêm, là nơi thờ phụng bài vị của lịch đại tiên tổ của Trình gia.
Nơi đây luôn bốn mùa nhang khói không tắt và lúc nào cũng có người đến quét dọn liên tục.
Chỉ tiếc, hôm nay lại bị hai tên ngu xuẩn này phá đám.
Lúc Trình Mộ Nhàn tới, một đám nô bộc mới vừa kéo Trình Chi Vinh và Trình Mộ Đình ra.
“Đây là thế nào?”.
Trình Mộ Nhàn nhẹ nhàng di chuyển bước chân, còn rất thong thả chỉnh lại búi tóc của mình.
Bên trên có một viên hồng ngọc rất lớn, trông rất chói mắt.
Trình Mộ Đình đầu tóc rối bù, trên mặt còn xuất hiện hai vết cào.
Lúc này, nhìn nàng ta chẳng khác gì một cái bà điên đang giãy dụa mắng chửi: “Ngươi dám đánh tỷ tỷ mình! Trình Chi Vinh! Ai cho ngươi cái gan chó đó hả!”.
Trình Chi Vinh cũng không khá hơn là bao, trên mặt bị Trình Mộ Đình cào cho vài vết máu nhìn mà có chút giật mình: “Đồ nữ nhân điên, ngươi đoạt của ta làm gì?!”.
“Từ đường này lạnh như thế, ngươi là nam nhân thì sợ cái gì! Ngươi nên nhường cho tỷ tỷ mình mới đúng!”.
Ánh mắt Trình Mộ Nhàn cuối cùng ngã xuống chăn bông cùng thức ăn trên mặt đất.
“Ồ, xem ra hai vị không phải đến để hối lỗi mà là để sinh hoạt”.
Một câu này của Trình Mộ Nhàn trực tiếp khiến hai tỷ đệ kia suýt nữa nổ tung.
Ban đầu Lạc di nương để tâm phúc im ắng tặng đồ cho hai tỷ đệ Trình Chi Vinh và Trình Mộ Đình, Trình Mộ Nhàn trong lòng đã sớm biết nhưng lại không nói.
Vốn dĩ nàng định đem Trình An Bác kéo đến đây cùng nhau vạch trần, ai biết hai tỷ đệ nhà này lại vì ăn vì mặc mà ở từ đường đánh nhau.
Đây mới khiến người trông coi từ đường thấy việc lớn không tốt, nên tranh thủ thời gian đi thông báo cho Trình Mộ Nhàn đến đây.
Về phần tại sao không thông báo cho Trình An Bác, đó là một vấn đề khác.
“Đã như vậy, chuyện này ta cũng không tiện xử trí”.
Trình Mộ Nhàn quyết định dứt khoát, trực tiếp phái người đi mời Trình An Bác đến.
Trong khi chờ Trình An Bác, Trình Mộ Đình trừng mắt nhìn Trình Mộ Nhàn và nói: “Ngươi hài lòng chưa?”.
“Ta hài lòng với điều gì?”.
Trình Mộ Nhàn đi về phía trước vài bước và ngồi xổm xuống, một tay bóp cằm Trình Mộ Đình: “Tốt nhất ngươi nên thành thật cho ta”.
Cằm Trình Mộ Đình bị bóp rất đau: “Ngươi đang nói cái gì thế, ta không hiểu”.
“À”.
Trình Mộ Nhàn hất tay, như thể nàng đã đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Lấy khăn tay ra lau đi lau lại vài lần, sau đó nàng mới nói tiếp: “Thu hồi tâm tư của ngươi đi, đừng cho rằng người người đều ngu ngư ngươi!”..