Bạn đang đọc Trọng Sinh Làm Lão Bà Của Anh Ấy – Chương 17
“Chủ tịch Tư, trình độ biên tập trong nhóm chương trình của ngài cần được nâng cao bởi rất có thể sẽ xảy ra tranh chấp.
Để giảm bớt những rắc rối không đáng có tôi thực sự khuyên ngài nên thay đổi một nhân viên có năng lực mạnh mẽ.
Tôi hi vọng hôm nay anh sẽ chú ý đến chuyện này.
Cũng may tôi là một cô gái tốt bụng nên sẽ không để tâm về nó nữa.”
Nghiêu Mễ nói mà không chút đỏ mặt, cầm hợp đồng trên mặt bàn rồi bước ra ngoài một cách nhanh chóng.
Thấy Nghiêu Mễ đi ra ngoài, thư kí bước vào và xin lỗi.
“Boss, tôi đã không cản được cô ấy vì vậy tôi sẵn sàng nhận bất cứ hình phạt nào mà ngài đưa ra.”
Tư Cơ nhìn cô thư kí đang cúi đầu trước mặt, bộ răng nanh và móng vuốt vừa nãy của Nghiêu Mễ lại hiện lên trong tâm trí hắn, Tư Cơ tự cười một cách ngốc nghếch.
Nhận thấy ánh mắt kì lạ của thư kí, hắn ho khan một cái rồi ngây ngô nói:
“Sau này cô ấy đến đây thì không cần cản lại.”
“Vâng thưa boss.”
Thư kí hít sâu một hơi rồi vội vàng bước ra ngoài.
Tư Cơ nhìn cánh cửa văn phòng đóng lại, cầm điện thoại di động lên gọi cho Cảnh Ngôn.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của anh làm hắn không nghe ra rốt cuộc là vui mừng hay tức giận.
Tư Cơ nghĩ lại chuyện vừa rồi thấy thật buồn cười nhưng nó không ngăn cản được việc hắn trêu chọc Cảnh Ngôn.
“Boss, anh làm khổ em rồi.
Nãy quản lí của chị dâu đại nhân vừa làm một trận ầm ĩ ở đây.
Không những thế còn suýt ăn thịt em.
Dù sao thì em cũng rất sợ hãi, anh nhất định phải bù đắp cho em đó.”
Anh nghe xong hừ một tiếng, ảm đạm nói:
“Ha! Tư Cơ cậu trở nên yếu ớt từ khi nào vậy? Xem ra cần phải cho cậu trở lại quân đội để trải nghiệm lại từ đầu rồi.”
Ngay khi nghe nói đến quân đội, Tư Cơ bèn câm nín.
Hắn mới an nhàn được vài năm nay, thế giới bên ngoài quá tốt đẹp, hắn không muốn trở về nơi đó một lần nữa đâu.
Tư Cơ bèn nở nụ cười nhạt như nước ốc cầu xin lòng thương xót của Cảnh Ngôn:
“Boss, tôi đang nói đùa thôi anh đừng bận tâm.
Tôi chủ yếu gọi điện để nhắc nhở anh rằng ‘Đi về phía trước’ sẽ tập luyện vào thứ hai này.
Tôi sợ rằng anh bận rộn quá sẽ quên mất chuyện này.”
Cảnh Ngôn liếc nhìn về phía cửa, bỏ qua lời nói vô nghĩa của hắn rồi cúp máy.
Anh bước ra khỏi phòng và gõ cửa phòng của Nhược Hi.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cô nghĩ rằng đó là bà Mộ bèn mỉm cười mở cửa.
Ngay lập tức nụ cười trên mặt Nhược Hi tắt ngúm khi nhìn thấy người trước mặt mình là Cảnh Ngôn.
Anh ra hiệu cho cô tránh sang một bên còn mình thì bước vào rồi đóng cửa lại.
Nhìn vẻ mặt bất mãn của cô, Cảnh Ngôn chau mày hỏi:
“Em muốn ly hôn với anh đến vậy sao?”
Khi nghe điều này, cô nhanh nhẹn gật đầu.
“Đúng vậy.
Cuộc hôn nhân của chúng ta dù sao cũng là giả.
Ly hôn sớm sẽ tốt cho cả anh và tôi.”
Đôi mắt Cảnh Ngôn chợt loé lên, anh kề sát vào tai cô nói:
“Vậy thì em đóng giả làm An An cho thật tốt.
Sau nửa năm chúng ta sẽ ly hôn.”
Nói xong anh đứng thẳng lại, ngưng trọng nhìn thần sắc kinh ngạc của Nhược Hi, tim bỗng nhói.
“Được rồi.
Tôi chấp nhận thoả thuận này.”
Nhược Hi vui vẻ duỗi tay ra, anh liếc nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, mặt không chút biểu cảm thẳng thừng bước ra ngoài.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang khuất dần, lại nhìn bàn tay đang lơ lửng trên không trung của mình bất giác thở dài.
Anh đã đồng ý ly hôn vậy thì cô sẽ nhập vai An An thật tốt.
Nếu Mộ Thanh Tình bà ấy có thể trở lại bình thường thì lại càng có lợi cho cô không phải sao….