Đọc truyện Trọng Sinh Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều – Chương 59: Làm Tốt Lắm
Lúc trợ lý Trần còn đang do dự xem mình có nên đặt bữa sáng xuống rồi ra ngoài trước hay không thì đã thấy Thư Bá Hành động đậy tỉnh lại.
“Thư…” Cậu ta vừa định mở miệng gọi thì Thư Bá Hành đã làm ra động tác “Im lặng” để ngăn cản.
Hắn híp mắt hỏi Tiểu Trần, “Có chuyện gì?”
“…” Tiểu Trần muốn nói lại thôi.
Thư Bá Hành thấy thế nên nhích ra xa Trang Lăng một chút, động tác nhẹ nhàng để không làm phiền đến cậu, còn phải cẩn thận vòng qua ống nối khí quản, sau đó tự mình ngồi dậy.
Tiểu Trần thừa cơ hội tiến lên, mở laptop đặt ở trước mặt cho hắn xem.
Trên màn hình là email ghi lại chi tiết cách giải quyết khủng hoảng rò rỉ kỹ thuật, cũng may là phát hiện kịp thời nên không để họ tung ra thành phẩm trước, đồng thời giáng một đòn nặng nề vào công ty nhỏ này, khiến họ trong vòng một đêm phải đối mặt với tình trạng phá sản.
Có điều kẻ đứng sau vụ rò rỉ kỹ thuật vẫn chưa tìm ra được.
Cuối email người này còn đề cập cụ thể rằng hắn nghi ngờ kẻ làm rò rỉ đang trốn trong bộ phận kỹ thuật, yêu cầu Thư Bá Hành phải cẩn thận hơn và điều tra kỹ lưỡng.
Thư Bá Hành đóng email lại, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, trợ lý Trần cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.
“Boss, anh xem có muốn triệu tập tất cả mọi người đến đây rồi điều tra từng người một không.” Trợ lý Trần dùng khẩu hình hỏi.
Thư Bá Hành lắc đầu, tạm thời hắn còn chưa muốn kinh động đến người kia.
Lúc nãy đóng email lại thì đầu óc hắn đã xoay chuyển để nghĩ ra một phương pháp xử lý, nhưng mà hiện tại cũng không tiện nói, cho nên hắn một mực im lặng.
Trợ lý Trần bên cạnh thấy sắc mặt của hắn không tốt, còn tưởng rằng lửa giận ngày hôm qua của hắn vẫn chưa nguôi xuống, trong lòng rất lo lắng hắn sẽ tức giận, dù sao hôm qua hắn cũng vì giận dữ cực độ mới bất ngờ dẫn đến tim đập nhanh.
Nếu không phải do bệnh tim của hắn vẫn còn nhẹ thì không có lý do gì mà nó đột phát thường xuyên như vậy.
Thế là cậu ta hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Lúc này Trang Lăng nằm ở bên cạnh khẽ động, từ từ tỉnh lại.
Cậu mơ màng mở mắt ra, phát hiện Thư Bá Hành vậy mà đang ngồi thay vì nằm xuống, cậu giật nảy, bị dọa đến mức cơn buồn ngủ cũng ngay lập tức bay hơi.
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, nắm lấy cánh tay Thư Bá Hành, “Sao anh lại dậy? Đã ngồi bao lâu rồi? Hôm nay cảm thấy thế nào? Vẫn còn khó chịu sao? Có đỡ hơn tí nào không?”
Một loạt câu hỏi được đặt ra khiến trợ lý Trần sững sờ.
Trang tiên sinh của tôi ơi, cậu hỏi nhiều câu như vậy là muốn sếp phải trả lời câu nào hả?
Đúng lúc này, một cảnh ảo diệu đã xảy ra, tâm trạng của Thư Bá Hành trong nháy mắt dịu đi, thậm chí còn cười nói: “Tôi vừa tỉnh, đang xử lý một chuyện.
Cũng không khó chịu.”
Mấy chữ ngắn ngủi cũng đã trả lời hết số câu hỏi mà Trang Lăng đặt ra.
Trang Lăng nghe xong ba chữ cuối cùng mới an tâm một chút, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt Thư Bá Hành, phát hiện hắn không có nói dối mới lên tiếng: “Anh muốn ăn cái gì? Em gọi người mang đến.”
“Không cần đâu, để Tiểu Trần xuống dưới mua.”
“…” Lúc này Trang Lăng mới nhận ra là còn có người thứ ba trong phòng, cậu không khỏi hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Trợ lý Trần đến đây từ khi nào thế?”
“…” Trang tiên sinh, hoá ra một người lớn như vậy đứng sờ sờ ở chỗ này lâu thế rồi mà hiện tại cậu mới phát hiện? Quả nhiên trong mắt chỉ có mình sếp, trợ lý Trần đột nhiên cảm thấy hết sức vui mừng.
Cậu ta nghiêm túc trả lời: “Trang tiên sinh, tôi đã ở đây được một lúc rồi, hai mươi phút trước khi anh tỉnh dậy.”
“…” Trang Lăng nhìn Thư Bá Hành lên án hắn, trách hắn tại sao không nhắc nhở cậu?
Thư Bá Hành cũng câm lặng, ai biết cậu bị mù đâu, ngay cả một người chình ình như vậy ở trước mắt cũng không nhìn thấy.
Nhưng hắn vẫn xoa xoa đầu vuốt lông cậu, “Cũng đã lâu không thấy em ngủ ngon như vậy nên tôi không nỡ đánh thức em.”
Quả nhiên Trang Lăng ngay lập tức được chữa trị, nghĩ thầm lão công của mình thật ra vẫn luôn nghĩ cho mình, suy nghĩ đủ đường cho cậu, thế là cậu như được bơm thêm máu mà bàn với Thư Bá Hành xem món cháo dưới lầu nào ngon hơn, có nên đổi khẩu vị hay không…vân vân…!
Bàn luận nửa ngày cậu mới nhớ tới trợ lý Trần không biết đã đứng đợi bao lâu, Trang Lăng cười xấu hổ nói với cậu ta: “Ở ngã tư phía Đông dưới lầu có một quán cháo tên “Giương Phố”, quán đó có món cháo hạt kê táo đỏ và cháo khoai lang rất ngon, giúp tôi mua hai phần nhé, cảm ơn cậu.”
Cháo hạt kê táo đỏ:
Hai loại cháo này đều rất tốt cho người mắc bệnh dạ dày.
“Tôi biết rồi.” Nhưng mà cậu thực sự chắc chắn muốn sếp ăn cháo hạt kê táo đỏ chứ? Có điều dựa vào tố chất chuyên nghiệp của một trợ lý thì trợ lý Trần cũng nuốt lại lời định nói, vô cùng tận chức tận trách mà đi xuống lầu mua bữa sáng cho sếp lớn nhà mình.
“Hôm nay em vẫn phải quay à?”
“Cảnh quay còn lại cũng không nhiều lắm, công việc bắt đầu vào buổi chiều, em chỉ cần vượt qua một tiếng đó là được.
Nếu như mọi chuyện đều suôn sẻ thì em có thể hoàn thành tất cả các cảnh quay trong ngày hôm nay.
Thế nào? Hiệu suất của chúng ta rất cao đúng chứ?”
“Ừm, rất cao.”
“Đúng vậy đó! Để em nói cho anh biết, có em ở trong đoàn phim thì hiệu quả tất nhiên cao hơn rồi.
Anh có biết em có biệt danh gì không?”
“Chẳng phải là tiểu hoàng tử sát gái sao?”
“…” Xin đừng nói! Bị Thư Bá Hành nhắc lại chuyện này, cậu lập tức nhớ tới một loạt hành động xấu hổ tối hôm qua, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực, thậm chí còn không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng Thư Bá Hành vẫn không buông tha, “Làm sao vậy?”
“…” Trang Lăng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, nhưng dưới ánh mắt của Thư Bá Hành, cậu vẫn đờ đẫn nói, “Sát thủ NG.”
Có điều ngay lập tức cậu đã phấn khích trở lại, “Ngay cả thầy Hawke cũng nói rằng em có tài năng.”
Vừa nghe đến thầy Hawke thì Thư Bá Hành đã biết Trang Lăng đang nói về một bộ phim bom tấn quốc tế có bối cảnh sản xuất rất lớn mà mấy năm trước cậu đã tham gia diễn xuất.
Tuy rằng chỉ diễn vai nhân vật quần chúng nhưng đối với một Trang Lăng chỉ mới xuất đạo mà nói, thật sự đó là một cơ hội hiếm có.
Cho nên cậu vô cùng nghiêm túc, giống như phát huy hết năng lực tích góp cả một đời, cuối cùng cũng chiếm được đánh giá cao của thầy Hawke, ông cũng tiếp tục mời cậu tham gia bộ phim tiếp theo của mình, hơn nữa cậu sẽ vào vai nam thứ ba.
Nhưng về sau lại vì nhiều chuyện khác nhau nên cuối cùng cậu đã bỏ lỡ cơ hội này, bây giờ nghĩ đến vẫn có chút đáng tiếc.
Nói đến đây, Thư Bá Hành lập tức nhớ tới một câu dồn nén trong lòng đã lâu, “Không phải em nói muốn phát triển theo hướng màn ảnh rộng hửm, bây giờ vẫn còn nghĩ đến chứ?”
“Tất nhiên, sao lại không? Sao thế? Sếp quyết định cho em chuyển hướng hả?”
“Ừm.” Thư Bá Hành lại mở ghi chú ra, tựa như đang suy nghĩ gì đó, lấy một tập tài liệu mở ra.
Trang Lăng sững sờ khi nhìn thấy nó, cậu không khỏi trợn to hai mắt.
Trong tập tài liệu này có tất cả những bộ phim sản xuất lớn và kế hoạch tuyển chọn diễn viên trong năm tới, có cả trong nước lẫn quốc tế, đều là những đạo diễn có tiếng tăm, những bộ phim được sản xuất đều nổi tiếng ăn khách và được rất nhiều người yêu thích.
Tóm lại nếu được lựa chọn bởi một trong số họ thì đối với diễn viên là một dịp hiếm có, cơ hội một bước lên trời cũng chẳng ngoa.
Trang Lăng nhận ra đây là chiếc bánh từ trên trời đập xuống đầu mình, cậu không nhịn được quay đầu hôn “Chụt” một cái lên mặt Thư Bá Hành, “Sao anh lại tốt với em như vậy? Anh bắt đầu thu thập bao lâu rồi?”.