Đọc truyện Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn – Chương 7: Nhún Nhảy Xoay Tròn
Trình Cẩm Chi đi siêu thị là việc quen dễ làm, mấy hôm trước A Huy mở tiệc sinh nhật, đội trưởng mua đồ ăn vẫn là nàng.
Nhưng mà hai hôm trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bạn gái của A Huy và cha dượng của A Huy làm rùm beng, tiệc cũng tan rã trong không vui.
Hai ngày nay, cha dượng của A Huy liên lạc với mấy người bạn học bọn nàng, nói xin lỗi, muốn mở một bữa tiệc bù cho A Huy.
Cha dượng của A Huy đối xử với A Huy tốt vô cùng, chỉ là lòng A Huy có hơi khó xử, hơn nữa có những bạn bè không tốt như các nàng giật dây, đặc biệt là bạn gái A Huy.
Bạn gái A Huy cũng lớn lên trong gia đình tái hôn, nhưng không được may mắn như A Huy.
“Dạ, con biết rồi chú, cuối tuần đúng không? Dạ, có thời gian nhất định con sẽ đến.” Trình Cẩm Chi nhận được điện thoại của cha dượng A Huy.
Cha dượng của A Huy chính là chủ tịch tập đoàn Thanh Đằng, đương nhiên phải nắm bắt quan hệ với người như thế.
Hiện giờ Thanh Đằng vẫn là tập đoàn truyền thông bình thường, năm sau bắt đầu quay rất nhiều bộ tiểu thuyết mạng, mở ra thời đại IP*.
Internet, fan và tiếp thị, là một kiểu fan kinh tế.
Trình Cẩm Chi cũng từng quay vài bộ IP, thể loại ngôn tình, thần bí cũng có, chỉ không có ngoại lệ là tất cả đều thảm hết.
Rất nhiều tiểu thuyết mạng, bản thân nó đã tồn tại vấn đề tình dục bạo lực, đây là cách thức để tác giả mạng thu hút độc giả, nhưng những tình tiết này nhất định không được phép tồn tại trên màn ảnh, không được duyệt, cắt sửa cắt sửa, từ từ cũng phơi ra cốt truyện đơn giản.
Diễn xuất bình thường, Trình Cẩm Chi bị đưa lên nòng súng rất nhiều lần, bị “fan nguyên tác” liệt tên vào đầu bảng “xin tha”.
Đội ngũ quan hệ công chúng của Trình Cẩm Chi không tốt lắm, chủ yếu là không thiếu tiền, không hòa đồng.
Nhóm trưởng đội quan hệ công chúng phàn nàn rằng “bộ tiểu thuyết này bản thân nó đã không liền mạch”, bị fan nguyên tác ùn ùn kéo đến mắng trên mạng, lửa đạn bắn trực tiếp vào người nữ chính là Trình Cẩm Chi.
*Thời đại IP: Chỉ các bộ tiểu thuyết mạng nổi tiếng được chuyển thể thành phim.
Trình Cẩm Chi, một cô gái tập hợp hàng vạn hàng nghìn anti fan.
Có đủ nguồn lực, khen mắng mắng khen.
Nguồn lực không đủ, giống như nàng, từ nữ phụ ác độc diễn đến mẹ chồng ác độc.
Không được chọn hình tượng nhân vật, chọn nhân vật tốt khán giả cũng không ủng hộ.
Dung Tự đi siêu thị không quen thuộc được như Trình Cẩm Chi, nhưng vẫn nhàn nhã.
Khi Trình Cẩm Chi gọi điện thoại, Dung Tự nhàn nhã ở bên cạnh lựa đồ.
Đến khi Trình Cẩm Chi cúp điện thoại, Dung Tự cũng lựa gần đủ đồ.
“Sao em không lấy một ít đồ ăn vặt? Buổi tối làm bài tập đói bụng thì làm sao?” Nói, Trình Cẩm Chi lập tức ném không ít đồ ăn vặt có lượng calo cao vào xe đẩy của Dung Tự, Dung Tự nhìn thấy hết hồn.
Đến khi Trình Cẩm Chi quay lưng lấy đồ uống, Dung Tự lại so so, bỏ lại hơn phân nửa.
“Ơ? Đồ ăn vặt của em đâu?”
“Em không thích ăn.”
“Tuổi lớn.”
“Em đã qua tuổi lớn rồi.”
“Không chừng có thể cao thêm một hai cm.” Trình Cẩm Chi nói rằng.
“Ăn những thứ này cũng không cao hơn.” Dung Tự cũng tương đối kiên trì.
“Thật sao?” Trình Cẩm Chi nói, càng quét đồ ăn vặt bỏ vào xe đẩy.
Dung Tự nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi, đã hiểu, là Trình Cẩm Chi muốn ăn.
Đến khi tuổi tác cao hơn, Trình Cẩm Chi cảm thấy tiêu hóa kém, cũng rất ít ăn đồ ăn vặt.
Lần này trở lại hai mươi tuổi, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tham ăn.
Nhớ đến đời trước, vì vóc dáng, cũng rất ít ăn những thứ này.
Đời này thế nào cũng không thể bạc đãi bản thân, thỏa thích hưởng lạc, vui chơi giải trí, ít thức đêm nhiều chăm sóc cơ thể.
“Em học quân sự, phải mua kem dưỡng da.”
“Ừ.”
“Mấy hôm nay nắng hơi lớn, nếu em chịu, chị giúp em xin nghỉ.”
“Thôi.”
Đi siêu thị với Dung Tự xong, lại ăn cơm trưa với Dung Tự.
Dung Tự ăn rất ít, chỉ ăn một chút rau trộn.
“Đi dạo lâu vậy, em không đói bụng sao?” Dung Tự im lặng không nói, Trình Cẩm Chi cảm thấy ở trước mặt Dung Tự mình như một người nói nhiều.
“Cũng được.”
“Giữ dáng?”
“Ừ, cuối tuần phải đi chụp ảnh quảng cáo.” Dung Tự nói.
Suy nghĩ của Dung Tự có điểm chết, mình là đại kim chủ đặt trước mặt Dung Tự, cũng mở tài khoản cho Dung Tự, Dung Tự còn đi làm thêm.
Ôi? Trình Cẩm Chi lại suy nghĩ, đời trước tại sao không phát hiện điểm này của Dung Tự? Thực ra ngẫm lại, nàng cũng không lên giường với Dung Tự mấy lần, tâm tư của nàng đặt hết vào Cao Y, Cao Y dỗ nàng một cái, nàng sẽ chạy đến làm tình nhân bí mật.
Bên Dung Tự, nàng nhét cho mấy bộ phim.
Nói cho cùng, Dung Tự vẫn là dựa vào nỗ lực của bản thân.
Về trường, Dung Tự đi thẳng đến lớp báo danh.
Trình Cẩm Chi vừa bước vào lớp, lập tức bị một người kéo vai.
Người này còn cầm ống nhòm trong tay: “Tiểu thư, mình có thể nhìn thấy.”
Cẩu Vũ đúng thật là lợi dụng tất cả các cơ hội.
“Cậu thấy gì?”
“Mình đã nói rồi, cậu có tình mới.” Cẩu Vũ để ống nhòm ở cằm, vẻ mặt hơi đắc ý: “Hạ Dữu còn nói với mình, cậu với Cao Y chỉ đang cãi nhau thôi.”
“Hai em, chặn cửa làm thần giữ cửa à?”
“Chào thầy.”
“Đừng nghĩ định trốn tiết, lên đầu ngồi.” Thầy Ngô Dịch tùy ý kẹp một cuốn sách dưới cánh tay: “Còn em nữa, Cẩu Vũ, em chạy ra sau làm gì, ngồi kế Trình Cẩm Chi.”
Cẩu Vũ không thể làm gì khác hơn là trề môi, ngồi bên phải Trình Cẩm Chi.
Bên trái Trình Cẩm Chi là Hạ Dữu, Hạ Dữu thích ngồi hàng ghế đầu.
Đại học, ngoại trừ tiết chuyên ngành, tất cả mọi người đều thích ngồi phía sau.
Môn võ thuật trong ngành diễn xuất của bọn nàng là thuộc về môn chung.
“Trước khi tan học mười phút, các em có thể gọi những người “đi vệ sinh” “ngủ quên” đến, nếu bệnh thì kêu đem hồ sơ khám bệnh đến cho tôi.” Thầy Ngô Dịch cầm phấn, vẽ trên bảng đen một bộ động tác.
Rồi tùy ý ném phấn lên bàn, thổi thổi bụi trên ngón tay: “Hôm nay, chúng ta học bài cảm xúc ống kính* khi trình diễn võ thuật.”
*Cảm xúc ống kính: Chỉ diễn xuất sinh động, tự nhiên, ánh mắt cảm nhận được vị trí của ống kính, khi thể hiện biểu cảm, ngôn ngữ tay chân có thể được ống kính ghi lại bằng góc độ tốt nhất.
“Trong bài học, để phân tích động tác cho các em, ai lên làm mẫu?”
Lại nữa…!quả nhiên là bầu không khí đi học quen thuộc.
Giáo viên vừa gọi trả lời câu hỏi, tuyệt đối hơn phân nửa lớp cúi đầu.
“Trình Cẩm Chi, em lên làm mẫu cho mọi người đi.” Ngô Dịch nhìn hàng ghế đầu: “Cẩu Vũ, em không nên cười, lên phối hợp với Trình Cẩm Chi.”
“Thầy, tiết trước Trình Cẩm Chi không đi học, cậu ấy…” Hạ Dữu lên tiếng, như giúp Trình Cẩm Chi giải vây.
“Không đi học, không biết hỏi các bạn khác sao? Đây là thái độ học tập sinh viên nên có sao?” Ngô Dịch liếc nhìn Hạ Dữu.
Trình Cẩm Chi đành phải đưa tay đầu hàng: “Em lên.”
Trình Cẩm Chi lên bục giảng, Cẩu Vũ bất đắc dĩ theo phía sau.
Cẩu Vũ cảm thấy mình thực sự là nằm cũng trúng đạn, nếu biết trước như vậy sẽ không đến tụ tập náo nhiệt với Trình Cẩm Chi.
“Tay chưởng.” Cùi chỏ Ngô Dịch chống trên bục giảng, lên tiếng: “Một chém hai vỗ xuống ba chưởng, nhịp điệu phải nhanh.”
Năm đó khi thầy Ngô Dịch mời nàng đóng “Cẩm y vệ”, nàng bỏ rất nhiều hoạt động thương mại để học hơn nửa năm.
Trình Cẩm Chi suy nghĩ một lúc, lâu không đụng, không nhớ rõ tư thế lắm.
“Trình Cẩm Chi, em ngồi chồm hổm làm trung bình tấn à? Phía sau thì sao?”
“Xoay phải.” Hạ Dữu ngồi hàng đầu, làm phát âm khẩu hình miệng.
Đúng đúng, Trình Cẩm Chi nhớ ra rồi.
Thân trên phải xoay phải bốn mươi lăm độ, tay phải thu về bên hông, lòng bàn tay hướng lên trên, tay trái di chuyển từ bên hông hướng xuống dưới, về phía sau, vòng lên phía trước, vòng qua bên phải đầu vỗ xuống, gập cổ tay ngang vai phải, lòng bàn tay nghiêng xuống dưới.
Thời gian luyện bộ động tác cơ bản này rất lâu, lúc đó để làm chiêu nàng đánh ra có lực, thầy Ngô Dịch buộc đầy chì lên người nàng.
Một khi nhớ lại, cơ thể lại cử động không tự chủ.
“Nhảy xoay lấy đà.”
Trình Cẩm Chi hít một hơi, chuẩn bị tư thế xong, phòng học võ khá lớn, nàng nhảy một bước, xoay cánh tay, đạp nhảy, quay người, đá lên cao.
“Tiếp tục xoay người.”
Trình Cẩm Chi xoay người rất nhẹ nhàng, đại khái là do tuổi còn rất trẻ.
Năm đó khi nàng học động tác võ, đã ba mươi mấy, khả năng phối hợp với độ dẻo cũng không tốt.
“Ba xoay người.”
Nói xoay người lần thứ ba, những ánh mắt hài hước trong lớp học cũng bắt đầu trở nên kinh ngạc.
Trời ạ, Trình Cẩm Chi thực sự xoay người được.
“Thủ trung bình tấn đánh chưởng.” Giọng nói của Ngô Dịch bắt đầu mang theo sự vui vẻ.
Trước giờ ông dạy rất nghiêm túc, hiếm khi thấy được được nụ cười trên gương mặt ông.
“Cẩu Vũ, phá thế tay.” Ngô Dịch liếc nhìn Cẩu Vũ bên cạnh.
Cẩu Vũ lập tức bước lên, bắt đầu phá thế tay của Trình Cẩm Chi.
“Đối nhau.” Dường như Ngô Dịch muốn hai người đánh một bộ động tác tổ hợp.
Được mấy chiêu, Cẩu Vũ đã rớt nhịp, bị Trình Cẩm Chi khóa cổ.
“Thầy! Bộ động tác này thầy chưa có dạy!” Cẩu Vũ quay đầu nhìn Ngô Dịch, thở hồng hộc nói.
“Thu lại đi.” Ngô Dịch nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi.
Hạ Dữu ngồi hàng đầu, đã bị động tác của Trình Cẩm Chi làm bối rối.
Cô vỗ ngực, tiếp theo phòng học vỗ tay ồn ào: “Gì vậy, Trình Cẩm Chi thâm tàng bất lộ nha.”
Ngô Dịch vỗ vỗ bục giảng: “Trên dưới không khớp, góc xoay người thiếu, động tác không phối hợp, chỗ nào cũng có kẽ hở.
Ai còn dám ồn ào, thì bước lên đây.”
Ngô Dịch vừa dứt lời, mọi người lập tức im lặng.
“Trình Cẩm Chi, em về tập thêm xoay chân quay ba trăm sáu mươi độ của “xoay nhảy”, nâng cao khả năng xoay người.” Ngô Dịch nói.
“Thầy, còn em.” Cẩu Vũ chỉ chỉ mình.
“Chút nữa tan học em đến phòng tập luyện trạm trang* đi, đứng quá kém, trang công quá kém, nhìn là biết giờ thực hành lười biếng, còn không biết xấu hổ đi hỏi tôi.”
*Trạm trang là một phương pháp dưỡng sinh cổ đại của võ thuật Trung Hoa, nói cho dễ hình dung là tương tự đứng tấn.
Hôm nay quá xui xẻo, kị Trình Cẩm Chi.
Cẩu Vũ đứng trạm trang đến nửa đêm, được bạn cùng phòng khiêng về phòng ngủ, viết như thế trong nhật kí của mình.
Mấy hôm nay Dung Tự học quân sự, Trình Cẩm Chi thấy mặt trời chói chang đổ xuống đầu, sau đó mở chiếc dù nhỏ màu bạc của mình, thong thả từng bước đi xem náo nhiệt.
Chị xin cho nghỉ mà không chịu, ráng chịu.
Đồng thời, Trình Cẩm Chi còn mang máy ảnh theo, Ảnh hậu bị “than đen”, đáng kỉ niệm.
Nhưng khi Trình Cẩm Chi vừa vào sân huấn luyện, lại thấy Dung Tự đứng dưới bóng cây huấn luyện tân binh.
Cái quỷ gì vậy? Không phải Dung Tự cũng là tân sinh viên sao?
Khi Trình Cẩm Chi đến, gây ra xáo động nhỏ, đến lớp Dung Tự, tân binh đang luyện tập có phần xì xào bàn tán, còn len lén nhìn Trình Cẩm Chi.
“Dung Tự.” Trình Cẩm Chi bước tới cạnh Dung Tự, giọng nói hơi kéo dài có vẻ rất buồn nôn.
Nàng muốn xem con bé thấy ghét này đen ra sao.
Dung Tự đã thấy Trình Cẩm Chi từ lâu, như một bông hoa hồ điệp.
Thấy bạn học nhìn trộm, Dung Tự nhíu nhíu mày: “Cả đội, đằng sau, quay.”
***
Dung Tự: Nhìn gì mà nhìn, không được nhìn vợ tôi, hừ???
Trình Cẩm Chi: (=? ω? =) ơ?.