Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 214: Hôn Lễ


Đọc truyện Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn – Chương 214: Hôn Lễ


Dung Cẩn xinh xắn đáng yêu, khi hai đứa trẻ ở đó, những người lớn sẽ nhìn về phía Dung Cẩn trước.

Nhưng Trình Dĩ cười a a, càng thu hút người trêu hơn.

Những người lớn đến thăm, thường sẽ bế Trình Dĩ trước.

Trình Dĩ vẫn lừa nhiều người bế một cái.

Đặc biệt khi người nhà bế Trình Dĩ, Trình Dĩ cười khanh khách.
“Bà cố…” Bà nội ôm lấy Trình Dĩ, Trình Dĩ quơ quơ đôi tay bé nhỏ, cười rất vui.

Trời sinh là một quả cầu vui vẻ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất ít khi xuất hiện vẻ không vui.
“Ôi, cháu cố lớn của ta.” Bà nội cười rất vui, dường như muốn đưa Trình Dĩ lên cao, chọc cho Trình Dĩ vui.
“Mẹ mẹ đừng chiều nó.” Ôn Khởi Vân như thấy được phiên bản của Trình Cẩm Chi, đứa nhóc này đơn giản là Trình Cẩm Chi 2.0, còn làm nũng hơn so với Trình Cẩm Chi ngày xưa.
“Đúng vậy.

Mẹ, đừng để mệt.” Trình Hoài Nam nói.
“Còn cháu cố nhỏ của ta nữa.” Bà nội bế Trình Dĩ, lại khom người chọc đôi má của Dung Cẩn.

Dung Cẩn mở đôi to đôi mắt, quan sát sự hỗn loạn có thể nói là hạnh phúc gia đình ở trước mắt.

Nếu Dung Cẩn có thể bày tỏ cảm xúc của mình vào lúc này, có lẽ đó là còn nhỏ mà phải chịu đựng cảnh ồn ào như vậy: “Đúng là Tiểu Dung Tự.

Đôi mắt lông mày này rất giống.”
“Nội, nội vẫn có thể nhìn ra à? Chưa trổ mã nữa.” Trình Cẩm Chi nói.
“Vậy còn nhìn không ra?” Bà nội cười cười, nhéo mặt Dung Cẩn: “Sau này nha, đến thế hệ của tụi nó, gia đình phải dựa vào Dung Cẩn chống.”
Dường như bà nội có thể tiên đoán được tình hình tương lai của gia đình, tình hình tương lai, bà không thấy được, nhưng khi nhìn con nhóc này, không hiểu sao bà nội thấy an tâm.

Mọi thứ trong nhà đều ổn, có lẽ bà không cần phải chống một chút sức tàn này nữa.

Thở phào một cái, có thể xuống dưới gặp mặt mấy người bạn già rồi.

Từ khi lên núi, bà nội nhìn việc sống chết rất thoáng.

Chưa kể một vài năm trước đây, còn đi một vòng ở quỷ môn quan.
“Nội nói gì vậy, dù là thế hệ nào, trong nhà đều do nội chống.”
“Nội đã lớn tuổi như vậy, con còn không cho nội được nghỉ ngơi à.” Bà nội cười cười, thả Trình Dĩ xuống, vỗ vỗ tay Trình Cẩm Chi.
“Nghỉ ngơi à, con nghỉ ngơi với nội.” Trình Cẩm Chi nói.

“Ừ ừ.” Bà nội cười.
Hiện giờ, Trình Cẩm Chi đã không còn cho bà nội trở về núi nữa.

Những ngày tháng trên núi quá kham khổ, bà nội lớn tuổi, không thể chịu nổi.

Có đau đầu cũng không xử lý tốt được.

Bà nội cũng theo Trình Cẩm Chi, ở biệt thự của Trình Cẩm Chi.

Mỗi ngày, trêu chọc Dung Cẩn bế Trình Dĩ.

Thỉnh thoảng chiêu đãi những người bạn già.

Bạn của bà nội không nhiều lắm, gặp một lần lại ít hơn một lần.

Những người bạn già này, không ai không khen Trình Cẩm Chi.

Được đề cử Case, Trình Cẩm Chi chắc chắn là người đầu tiên trong giới diễn xuất trong nước nhận được: “Không biết khi còn sống, có thể thấy đứa hậu bối giỏi này được giải thưởng danh dự nhất trên thế giới không.”
“Ôi, bà cũng bộ xương già rồi, đừng tạo áp lực cho hậu bối.” Bà nội nói với những người cùng thế hệ này: “Tôi à, chỉ hi vọng Cẩm Chi cảm thấy vui và hạnh phúc trong cái nghề này, có thể tìm được giá trị của riêng mình.

Đây mới là điều quan trọng nhất.”
“Đúng đúng, bà nói cũng đúng.

Ngày xưa chúng ta cũng đến như thế này.

Thật đơn giản, nhưng cảm thấy rất đáng giá.” Các nghệ sĩ kì cựu nói: “Lớn tuổi thì khá hồ đồ, muốn gửi gắm điều gì đó vào hậu bối.”
“Cẩm Chi, tuổi con còn rất trẻ.

Từ từ sẽ tới.” Ngược lại những nghệ sĩ kì cựu này khuyên lơn Trình Cẩm Chi.
“Dạ.” Trình Cẩm Chi đang lắng nghe ở bên cạnh.
Thỉnh thoảng châm trà cho những nghệ sĩ kì cựu này.

Nhiều người trong những nghệ sĩ kì cựu này đều bị nói là bảo thủ, thật ra cũng không phải, chỉ là họ có sự kiên trì của riêng họ.

Nếu bạn lắng nghe họ, tự nhiên có đạo lý của họ.

Họ cũng chỉ muốn có cơ hội để bày tỏ.

Trình Cẩm Chi thực sự cảm thấy mình bình tâm tĩnh khí, nếu là ngày xưa, chắc chắn nàng sẽ không ngồi yên.
“Có muốn đi nghỉ một lát không?” Khi Trình Cẩm Chi lấy đồ, thấy Dung Tự bưng bánh dẻo.

“Dù sao cũng không có việc gì, nghe họ chuyện trò thêm một lúc.” Trình Cẩm Chi nói.
Đời trước bốn mươi tuổi vẫn không có cảm giác này, có lẽ sống thêm mười lăm năm.

Cuộc đời này, có một số biến cố, cảm xúc nhiều hơn.
“Không biết khi mình già, sẽ như thế nào.” Buổi tối nằm trên giường, trước khi ngủ Trình Cẩm Chi đột nhiên nói.
“Cơ thể hai đứa mình, tốt thì cũng không tốt lắm, chắc già rồi, sẽ mắc nhiều bệnh.” Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi lải nhải liên miên, Dung Tự ở bên cạnh lắng nghe.
“Từ hôm nay trở đi, mình phải bắt đầu ăn một số đồ ăn màu xanh lá, làm việc nghỉ ngơi quy luật một chút.” Trình Cẩm Chi nói.
Buổi tối Trình Cẩm Chi còn lập lý tưởng hào hùng, đến ban ngày, Dung Tự hỏi nàng muốn ăn gì, đáp: Thịt.

Thêm mấy ngày nữa, lại bắt đầu làm việc, bận rộn thì gửi tin nhắn cho Dung Tự càng khuya hơn.

Hiện giờ Trình Cẩm Chi đang nhận mấy bộ phim bom tấn, có phim nghệ thuật cũng có phim thương mại, tuy không phải là đội ngũ tốt nhất Hollywood, nhưng cũng uy danh hiển hách.

Ngoại trừ hai năm trước, vì gia đình phá sản, ở trong nước phát triển một thời gian, hiện giờ chủ yếu phát triển theo hướng quốc tế.

Thế hệ này có thể nhận được giải Case hay không, phải nhìn Trình Cẩm Chi.

Mặc dù có một số ngôi sao bươn chải ở quốc tế, nhưng hầu hết trong số đó là theo hướng thương mại.

Bên thương mại cũng rất mạnh.

Hôm nay rời khỏi đoàn phim, Trình Cẩm Chi đã đến thẳng nơi tổ chức hôn lễ của Cẩu Vũ.
Mấy hôm nay, Trình Cẩm Chi thử váy cưới với Cẩu Vũ.

Đừng nói là Hạ Dữu, kể cả nàng cũng không tưởng tượng nổi việc Cẩu Vũ mặc một chiếc váy cưới.

Cẩu Vũ từ phòng thay đồ đi ra, còn câu kéo một lúc, bị nàng và Hạ Dữu kéo ra ngoài.

Bỏ qua dáng đi, Cẩu Vũ mặc áo cưới vẫn rất đẹp.

Dù sao Cẩu Vũ cũng rất xinh, chẳng qua những năm gần đây sống rất lôi thôi, Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu không coi Cẩu Vũ như con gái.

Hiện giờ nhìn, có cảm giác đột nhiên Cẩu Vũ trở về làm con gái.

Đến ngày hôn lễ thì càng giống hơn.

Cẩu Vũ cầm bó hoa, cuối cùng dáng cũng được ép xuống, chẳng còn hấp tấp nữa.


Chắc đã bị mẹ cô giáo huấn.

Chỉ có mẹ cô mới đè được sự nghịch ngợm của cô.

Hôn lễ còn chưa bắt đầu, mẹ Cẩu ngồi ở hàng đầu đã khóc.

Cẩu Vũ bất kể váy áo, chạy đến bên cạnh mẹ mình: “Mẹ khóc gì? Con gái của mẹ xuất giá chứ không phải đưa tang.”
“Nói gì vậy!” Nếu là ngày xưa mẹ Cẩu sẽ ngừng rơi nước mắt, nhưng hôm nay, con gái vừa nói vậy, nước mắt của bà vẫn tuôn rơi: “Mẹ mừng.”
“Mừng không phải như mẹ.”
“Mẹ thích khóc.” Mẹ Cẩu lau nước mắt: “Hôm nay con xuất giá, mẹ mừng.”
“Ôi thôi, đừng khóc.” Cẩu Vũ lau nước mắt cho mẹ: “Mọi người nhìn kìa.

Không sợ mất mặt.”
“Vũ Tử, không phải mẹ truyền thống, mẹ chỉ muốn nhìn thấy con hạnh phúc.” Mẹ Cẩu nói: “Mẹ chưa bao giờ để con có một cuộc sống tốt, lúc trước còn làm con mất mặt, bị bạn học cười nhạo.”
“Không phải đã qua hết rồi sao?”
“Ôi đúng vậy, qua rồi.” Mẹ Cẩu dụi đôi mắt của mình, vỗ mu bàn tay của con gái.

Phó Tân Bạch cũng luôn đứng bên cạnh.

Đáng nhẽ hôn lễ đã bắt đầu từ lâu, bây giờ cả hội trường khách mời đều nhìn về phía trước.

Phó Tân Bạch cũng không giục, chỉ để Cẩu Vũ an ủi mẹ.

Đến khi tâm trạng của mẹ tốt hơn, mới đưa ly nước trong tay cho mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm.

Sau này con sẽ đối xử tốt với Vũ Tử.”
Vũ cái đầu chị, Cẩu Vũ không chịu được Phó Tân Bạch gọi Vũ Tử.

Bị Cẩu Vũ trừng, ngược lại Phó Tân Bạch còn cười vui vẻ hơn.
Trình Cẩm Chi và Dung Tự ngồi chung một chỗ.

Trước đây gặp lúc như thế này, Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu cũng sẽ bước tới, hiện giờ đã khác.

Cẩu Vũ có Thiên Hậu bên cạnh.

Thiên Hậu vẫn có thể xử lý những chuyện này.

Tuy Trình Dĩ quậy đòi đến, nhưng Trình Cẩm Chi không muốn đưa Trình Dĩ xuất hiện trước công chúng.

Trình Dĩ và Dung Cẩn còn quá nhỏ, nàng và Dung Tự muốn bảo vệ hai đứa một thời gian nữa.

Chuyện sau này, sau này nói.
Thấy người ta kết hôn, vẫn khá xúc động.

Tuy lúc trước đóng phim, cũng diễn kết hôn gì gì đó nhiều lần.


Trình Cẩm Chi nhìn, lại nhìn Dung Tự bên cạnh, không nghĩ rằng chạm phải ánh mắt của Dung Tự.

Dung Tự nắm lấy tay nàng, nháy mắt một cái.
“Nhìn hai cậu quay lại, còn tưởng hai cậu sẽ kết hôn sớm hơn A Cẩu.” Hạ Dữu nói với Trình Cẩm Chi.
“Đây không phải là một hình thức? Ở đất nước này cũng không kể ra được, vẫn phải giấu giếm.”
“Vậy cậu muốn kết hôn không?”
“Mình ba mươi lăm tuổi rồi.”
“Vậy thì?”
Vậy thì? Trình Cẩm Chi sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Trong hai năm qua sức khỏe bà nội coi như là tốt, nếu kết hôn sớm một chút, có thể để cho bà nội thấy sớm một chút.
Cứ kết hôn như vậy? Trở về nhà, Trình Cẩm Chi lại nhìn hai đứa con một lúc.

Hai đứa ngủ rất say.

Luôn cảm thấy như kiểu lên xe trước mới mua vé bổ sung sau, không có hồi hộp, con cũng sinh rồi.

Ban đêm, Trình Cẩm Chi vừa đặt kịch bản xuống, Dung Tự đã từ phòng sách về.

Dung Tự mặc áo ngủ nhung, tóc dài xõa trên vai, nói thế nào đây.

Hơi thướt tha.

Cô gái trước mặt này, nàng đã nhìn từ mười tám nhìn đến ba mươi ba tuổi.

Dung Tự lên giường, đặt tay lên vai Trình Cẩm Chi một cách tự nhiên: “Đến lúc ngủ rồi.”
“Em coi con chưa?”
“Coi rồi.

Ngủ rất say.”
“Lúc trước gặp dịp này, buổi tối Cẩu Vũ sẽ gọi chị với Hạ Dữu ra uống rượu.” Dịp tưng bừng náo nhiệt.
Dung Tự tắt đèn, ôm Trình Cẩm Chi.

Bật cười trong bóng tối: “Hôm nay khác.”
“Ừ, khác.”
Sau một lúc, tay Dung Tự đặt trên bụng Trình Cẩm Chi, nắm lấy ngón tay Trình Cẩm Chi: “Chị muốn không?”
“Đừng náo nhiệt quá.”
“Hả?”
“Sao vậy?”
“Không giống như phong cách của chị.”
Trình Cẩm Chi liếc: “Chẳng lẽ phong cách của chị là gõ trống khua chiêng tuyên bố với thiên hạ là chị gả?”
“Giống.”
“Em cười chị, chị không kết hôn với em nữa.”
“Vậy mình sẽ lặng lẽ.” Dung Tự hôn lên tai Trình Cẩm Chi: “Lặng lẽ làm một lễ cưới.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.