Đọc truyện Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn – Chương 12: Chó Ngao Tây Tạng A Chó Ngao Tây Tạng
*Chó ngao Tây Tạng: Hay còn gọi là Ngao Tạng.
“Tôi nhớ em.” Cao Y đè Trình Cẩm Chi lên tường, cô hôn lên vành tai Trình Cẩm Chi, thở dốc bên tai Trình Cẩm Chi.
Hình tượng bên ngoài của Cao Y vẫn là thanh khiết động lòng người, xuất hiện trên chương trình giải trí, bị hỏi chuyện yêu đương còn đỏ cả mặt, khiến mọi người phải cảm thán kĩ năng diễn xuất hạng nhất.
Con người thực sự của cô, Trình Cẩm Chi biết, năm đó nàng còn cực kì mê, mê kiểu rụt rè bên ngoài bên trong phóng đãng của Cao Y.
Nhìn sơ trông Cao Y rất yếu đuối, thực ra bản chất vô cùng mạnh mẽ, chuyện trên giường là công tuyệt đối.
Cô không cần Trình Cẩm Chi giải quyết cho cô, hưởng thụ của cô là “chinh phục” được sự vui vẻ của người khác, chỉ cần Trình Cẩm Chi “đến”, chỉ cần Trình Cẩm Chi thở dốc bên tai cô, cô cũng đã “vui” rồi.
“Cẩm Chi.” Cao Y thở khí nóng bên tai Trình Cẩm Chi: “Em cũng không biết, dáng vẻ em kêu tôi là cô Cao dễ thương mức nào.”
Cao Y quá hiểu cơ thể của nàng, tay lướt qua toàn là nơi nhạy cảm của nàng.
Trình Cẩm Chi kẹp tay Cao Y lại, muốn đẩy cô ra.
Trong lúc đẩy xoẹt một tiếng, Trình Cẩm Chi xé rách quần áo của Cao Y.
Lúc này, có người mở cửa bước vào.
Người bước vào là bạn học của Trình Cẩm Chi, cô thấy cử chỉ “thân mật” của Trình Cẩm Chi và Cao Y, tay Trình Cẩm Chi còn kéo vải, mà tiểu hoa đán đang nổi tiếng Cao Y đôi má ửng hồng…!
Cao Y ôm ngực che cảnh xuân bỗng nhiên bị lộ, tai “đỏ lên” vòng qua bạn học, chạy ra ngoài.
Trình Cẩm Chi ngơ ngẩn, lại nhìn bạn học chung trường của mình, bạn học cũng nhìn nàng rất phức tạp.
Cái cảm giác này, sao có hơi giống nàng cưỡng ép Cao Y?
Tôi mới là “nạn nhân” nha.
Nhưng, giải thích thế nào?
Cao Y chơi đùa như thế, Trình Cẩm Chi cũng không có tâm trạng tham gia náo nhiệt.
Đến buổi tối chín giờ, nàng lên tiếng chào hỏi với A Huy, quay về trường với Hạ Dữu.
Hạ Dữu ở phòng bốn người do trường sắp xếp, Trình Cẩm Chi là ở phòng một người.
“Cậu với Cao Y nói rõ ràng chưa?” Hạ Dữu hỏi.
Từ lần Cẩu Vũ nói cho cô biết, biết Trình Cẩm Chi có tình mới, cô mới tin Trình Cẩm Chi chán Cao Y là thật.
“Vừa rồi cô ta còn chặn mình trong nhà vệ sinh.” Nhớ đến chuyện trong nhà vệ sinh, trong bụng Trình Cẩm Chi vẫn cực kì khó chịu.
“Cô ta không làm gì cậu chứ?”
“Cô ta có thể làm gì mình.”
“Cậu nên giải thích rõ với cô ta, nếu không, mình thấy như lạt mềm buộc chặt*.”
*Lạt mềm buộc chặt: Chỉ thái độ mềm mỏng trong ứng xử thì dễ đạt được thành công.
“Không muốn phí lời với cô ta.”
Hạ Dữu cười cười, không nói gì nữa.
Đưa Hạ Dữu đến dưới lầu khu trọ, khi trở lại xe nghe thấy tiếng la hét trong sân tập.
Trình Cẩm Chi cầm điện thoại của mình lên, đã hơn mười giờ tối, hơn mười giờ mà còn chưa hết giờ tập.
Trình Cẩm Chi dừng xe ở bãi đậu cạnh sân tập.
Trong sân tập đông nghìn nghịt tân sinh viên, Trình Cẩm Chi vừa vào sân tập còn giơ tay lên, ngọn đèn trong sân có hơi chói.
Trình Cẩm Chi muốn đến coi Dung Tự, nhưng nàng cũng không hi vọng có thể thấy được Dung Tự, dù sao nhiều người như vậy.
Vừa đi mấy bước, đã có người chú ý đến nàng, so với đồ quân sự đầy bụi đất, bộ lễ phục màu đỏ của nàng xem như là lộng lẫy.
“Cám ơn huấn luyện viên, có thể được đứng ở đây em thấy rất vinh dự…”
Bài phát biểu cũ mèm, nếu đổi thành người khác thì Trình Cẩm Chi không có hứng thú.
Trình Cẩm Chi men theo âm thanh nhìn sang, đúng là Dung Tự, Dung Tự mặc đồng phục quân đội, lưng thẳng băng cúi chào người lãnh đạo.
Lãnh đạo bụng bự, chiều cao còn thấp hơn Dung Tự, hắn đeo cho Dung Tự một cái huân chương.
Chắc là huân chương, sáng long lanh.
Nhìn biểu cảm nghiêm trang của Dung Tự, đầu Trình Cẩm Chi không khỏi nghĩ đến, nếu đeo cho Dung Tự một đóa hồng lớn trước ngực sẽ thế nào.
Dung Tự bây giờ, quả thực không giống lúc trước.
Trước rất kiêu ngạo, còn muốn mời em ấy lên bục phát biểu, em ấy có thể nhận “hoa hồng” của bạn đã là rất tốt rồi.
Hiện giờ không chỉ lên, còn có thể phát biểu cho có hình thức.
Khi Dung Tự lên bục, Trình Cẩm Chi cảm thấy không khí xung quanh khác lạ, nam nữ đều đồng loạt nhìn lên bục.
Khi Dung Tự phát biểu, rõ ràng không có cười ồ lên, giọng quan chức như thế, thực sự không ai chế nhạo? Xem ra gương mặt này của Dung Tự, quả thật khiến nhiều người bắt đầu tương tư đơn phương.
Sau khi Dung Tự nói xong, còn liếc mắt xuống phía dưới mấy cái.
Trình Cẩm Chi chột dạ cúi thấp đầu, chắc là không thấy nàng đâu?
“Em thấy chị.” Trình Cẩm Chi mới ra sân tập, điện thoại hiện lên một câu như vậy.
Đấy, Dung Tự này không chỉ thấy nàng, còn cố ý nói cho nàng biết.
Bước chân Trình Cẩm Chi dừng ở cổng, vừa chuẩn bị trả lời một câu, khung trò chuyện lại hiện ra một tin: “Ở cổng chờ em, em đưa chị về.”
Vài bước này, có gì tốt mà đưa?
“Thôi, chị tự về.
Mệt mỏi cả ngày, em nên về sớm chút, ngâm mình hay gì gì đó.” Tin nhắn này của Trình Cẩm Chi trả lời hơi chậm, học sinh trong sân tập lần lượt đi ra, lấn tới lấn lui, lại rất ầm ĩ.
Nàng chỉ có thể hơi giơ điện thoại lên để bấm chữ.
Mới vừa gửi đi, đã bị một người ôm vai vớt ra ngoài: “Đi thôi.”
Dung Tự ỷ vào lợi thế chiều cao, hoàn toàn là vớt nàng ra.
Trình Cẩm Chi còn sửng sốt vài giây.
“Sao em nhanh vậy?” Học sinh lấn tới lấn lui, không khí hòa lẫn với mùi mồ hôi hôi.
Trình Cẩm Chi nhíu nhíu mày, nàng có thể cảm thấy có một số người cố ý sáp vào nàng.
“Em đuổi theo chị ra ngoài.” Dung Tự nói, một tay ôm chặt vai Trình Cẩm Chi, một tay chắn trước người Trình Cẩm Chi.
Nghiễm nhiên bao Trình Cẩm Chi trong lòng mình.
“Em thấy chị?” Có lẽ mùi xung quanh quá nồng nặc, Trình Cẩm Chi cũng hướng vào lòng Dung Tự.
So với những người xung quanh, mùi trên người Dung Tự tươi mát hơn rất nhiều.
Dường như Dung Tự cảm thấy xung quanh có “hàm trư thủ*”.
Cô cầm áo khoác phòng nắng đang khoác trên cánh tay mình, che trước người Trình Cẩm Chi, lại ôm vai của nàng: “Ừ.”
*Hàm trư thủ: Những cánh tay xấu xa quấy rối tình dục.
Lúc Trình Cẩm Chi vừa vào, Dung Tự đã thấy nàng ngay.
Lễ phục màu đỏ vô cùng khêu gợi, bạn học nam đều vô tình hay cố tình ngắm nàng.
Người mơ mơ màng màng, cũng không biết vào làm gì.
“Chị mới tham gia tiệc sinh nhật của A Huy xong.” Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự che chở nàng như thế, nàng có hơi xấu hổ vì mặc “lộ liễu” như vầy.
“Ừ.”
Thực sự là quá lạnh lùng, Trình Cẩm Chi không thể làm gì khác hơn là “im lặng” “ủ” trong lòng Dung Tự.
Dung Tự trực tiếp đưa Trình Cẩm Chi đến dưới lầu khu trọ, khu trọ này đều là phòng một người.
“Chị đi lên, em cũng về sớm.”
“Ừ.”
Vừa đi tới cửa, Trình Cẩm Chi còn quay đầu lại nhìn Dung Tự một lúc, Dung Tự vẫn đang đứng ở đó nhìn nàng.
Chắc là muốn đợi nàng vào phòng bật đèn rồi, Dung Tự mới đi.
Trình Cẩm Chi vừa đến phòng ngủ, cũng không bật đèn trước, lén lén lút lút leo ra ban công.
Quả nhiên, Dung Tự còn đứng dưới đó.
Trình Cẩm Chi chống cằm, tâm trạng thật tốt nhìn Dung Tự dưới đó.
Nếu nàng vẫn không bật đèn, Dung Tự vẫn sẽ không đi à?
Trình Cẩm Chi vừa nghĩ vậy, Dung Tự đã bước đi mất.
Ê này em cứ đi như vậy à? Đèn chị còn chưa bật, em không sợ kim chủ bị người ta làm nhục ở hành lang?
“Em đi trước, nghỉ ngơi sớm.” Sau đó, Dung Tự gửi tin nhắn đến.
“Em cũng vậy.” Trình Cẩm Chi lại nghiêng đầu, cái góc này vừa lúc thấy đèn hành lang.
Vậy là…!nàng lên lầu là Dung Tự thấy…!
Trình Cẩm Chi cảm thấy rất có thể mình là một người trí não chậm phát triển.
…!Hên là không ai biết nàng mới nghĩ gì.
Ngày huấn luyện quân sự cuối cùng là hội diễn thao luyện của tân sinh viên, Trình Cẩm Chi cũng được mời làm giám khảo.
Chỗ giám khảo ngồi hơn mười người, hàng thứ nhất là lãnh đạo của trường, Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu ngồi giữa hàng thứ hai, Hạ Dữu là bị Cẩu Vũ kéo qua phụ một tay.
Cẩu Vũ là đội trưởng đội phóng viên, phải thu thập tư liệu sống.
Ngồi trong lều, Trình Cẩm Chi còn cầm ô che nắng, mang kính râm nhỏ.
Hội diễn như vậy, nàng đi cho có hình thức.
Đến giữa giờ, Hạ Dữu thụi tay Trình Cẩm Chi: “Tiểu Ngao Tạng nhà cậu xuất hiện.”
“Ngao Tạng nghe ghê quá.” Nói xong, Trình Cẩm Chi cầm cái ống nhòm nhỏ của mình lên: “Ở đâu?”
Hạ Dữu chỉ chỉ lớp trình diễn trên sân khấu: “Đằng trước, dẫn đầu ấy.”
“Ôi ôi, căng chân thật là thẳng.”
“Quần rộng vậy, sao cậu thấy thẳng được…!Ơ? Hình như mình đã biết gì đó.” Hạ Dữu mờ ám nháy mắt một cái.
Sau khi thân với Hạ Dữu, Trình Cẩm Chi mới biết cơ bản Hạ Dữu không “đoan trang” như vẻ bề ngoài của mình.
Mặt thanh thanh tú tú, mở miệng ra là “đạo đức diễn viên của bản thân”, thực ra bản chất rất đen tối.
Biệt danh “Ngao Tạng” này, ngọn nguồn từ mấy ngày trước, Hạ Dữu thấy Dung Tự tập luyện.
Hạ Dữu đi thu thập tin tức với Cẩu Vũ, vừa lúc lấy được tin khoa diễn xuất, thấy động tác lộn lên xe quân dụng nhanh nhẹn của Dung Tự.
Hình như là thi đấu, người khác toàn dùng bốn chi để lộn qua, chỉ còn Dung Tự bám phía sau, chống xoay một tay*, một cái tới nơi, người khác mệt lưỡi cũng phải lè ra, chỉ có cô thở ra một hơi.
*Chống xoay một tay: Thực hiện động tác nhào lộn bằng một tay.
“Ngao Tạng a Ngao Tạng.” Sau khi phỏng vấn về, Hạ Dữu thấy Trình Cẩm Chi, câu đầu tiên nói là: “Cẩm Chi, chắc Dung Tự ở trên giường cũng mạnh lắm hả?”
Từ đầu đến cuối trong cuộc thao luyện, hạng nhất đã là hào vô huyền niệm* rồi.
Dung Tự cầm khăn mặt, lau lau mồ hôi sau cổ, rửa mặt.
*Hào vô huyền niệm: Chưa bắt đầu mọi người đã đoán được kết quả.
“Cậu đang nói thật à?”
“Vậy còn giả gì, chính miệng đàn chị nói với bạn mình.” Trong đó có một giọng nữ sinh nói chuyện tương đối tự đắc.
Dung Tự bưng chậu nhựa của mình lên, cô biết mấy cô nữ sinh này lại bắt đầu nhiều chuyện chuyện thị phi của người khác.
Dung Tự không thích nghe mấy chuyện này.
“Chị ấy vừa vào toilet, đã thấy đàn chị Trình Cẩm Chi xé quần áo của Cao Y…” Nữ sinh hạ giọng, nhưng không thể che giấu được hưng phấn mà nói.
“Nói không chừng là cãi nhau?”
“Cậu cãi nhau với người khác mặt còn xấu hổ? Mình nghe đàn chị nói, tai Cao Y cũng đỏ.”
“Quả nhiên tiệc sinh nhật của người lớn hay loạn, sinh nhật của đàn anh A Huy còn mời bạn mình đến, may là lúc đó bạn mình có lịch trình, nếu không nha…”
Dung Tự sửng sốt mấy giây, quay đầu đi ra ngoài.
***
Trình Cẩm Chi cầm cục xương: Nhìn bên trái.
Dung bé cưng quay đầu nhìn bên trái.
Trình Cẩm Chi cầm cục xương: Nhìn bên phải.
Dung bé cưng quay đầu nhìn bên phải.
Trình Cẩm Chi ném cục xương: Cắn nhanh.
Dung bé cưng chần chờ một chút, ngẩng đầu cắn môi Trình Cẩm Chi.
Tác giả cầm chén của chó:???.