Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 17: Khiếu khích tôi---hửm!!! (1)


Đọc truyện Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về – Chương 17: Khiếu khích tôi—hửm!!! (1)

Lời của cô ta làm cho Ôn Hinh Nhã đang soi gương đột nhiên xoay người lại, chậm rãi đi tới chỗ Ôn Du Nhã, mỗi một bước đều mang theo phong thái khuynh thành, mỗi một bước đều mang theo sự tin tin và bễ nghễ, mỗi một bước đều mang theo sự cao quý, cao cao tại thượng khi nhìn xuống kẻ dưới.

“Chị, chị muốn làm gì?” Ôn Du Nhã đột nhiên trừng mắt, không biết tại sao mình lại hoảng loạn, vậy mà cô ta không dám nhìn thẳng người đang đi tới phía mình.

Khóe miệng Ôn Hinh Nhã hơi cong, mang theo nụ cười trong lành như gió, trong trẻo như tuyết, rực rỡ như hoa.

Đèn thủy tinh lộng lẫy phản chiếu lên sự cao quý tao nhã, dường như trong nháy mắt ánh sáng lộng lẫy trong căn phòng đều tụ trên người cô, cái bóng nhàn nhạt đột nhiên bao phủ cả người Ôn Du Nhã, giống như bao phủ khắp bầu trời của cô ta, cô ta hơi ngửa đầu, lại bị ánh sáng chói mắt đâm vào mắt, hơi híp mắt lại chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nhàn nhạt.


Ôn Hinh Nhã dừng trước mặt cô ta, chậm rãi ngồi xổm xuống, nửa quỳ trước mặt cô ta, giống như một tín đồ thành kính ngẩng đầu lên nhìn Ôn Du Nhã.

Nhưng cô ta lại không hề có một chút cảm giác cao sang nào, cảm giác ngũ quan của người trước mắt dưới ánh đèn lộng lẫy có một loại đẹp rung động lòng người, rõ ràng là ngẩng đầu lên nhìn cô ta, lại có một loại muôn vàn cao quý, cao cao tại thượng.

“Chị…. Chị làm gì, tiện nhân, mau tránh ra cho tôi…” Ôn Du Nhã đột nhiên lạnh thấu người, trái tim bất ổn, giống như bị treo giữa không trung, “Thình thịch! Thình thịch” nhảy loạn!

Ninh Thư Thiến chắc chắn Ôn Hinh Nhã không dám hành động quá mức trước mặt bà ta và trong trường hợp này, cho nên cũng không để trong lòng hành động này của Ôn Hinh Nhã, nhưng nhìn thấy sắc mặt con gái càng ngày càng hoảng loạn tái nhợt, trên trán dần dần toát ra mồ hôi, thì cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này mới nhíu mày nói: “Hinh Nhã, cháu làm gì vậy?”

Ôn Hinh Nhã cũng không thèm để ý, ngón tay thon dài như ngọc nâng lên, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc mái bên má cô ta, Ôn Du Nhã chỉ cảm thấy đôi tay kia mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, thế mà cô ta lại sợ tới mức không dám động đậy: “Rốt cuộc chị muốn làm gì?”

Ôn Hinh Nhã nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cô ta, ngón tay thon dài trắng nõn kia trượt trên mặt Ôn Du Nhã cho tới cằm của cô ta, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giữ lấy cằm cô ta rồi nâng lên: “Tôi chỉ muốn biết, tôi lớn lên giống gà mái, cô cũng không được như vậy.”

“Á! Chị cút ngay…” Ôn Du Nhã hoảng loạn thét chói tai, duỗi tay đẩy cánh tay cứng rắn đang véo mình của Ôn Hinh Nhã đi.


Ôn Hinh Nhã chậm rãi đứng lên, tao nhã ung dung sửa sang lại quần áo, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Du Nhã, dường như trong mắt mang theo vụn băng, giống như dao nhỏ đâm vào lòng cô ta.

Không chỉ Ôn Du Nhã, ngay cả Ninh Thư Thiến và Hạ Như Nhã đứng bên cạnh cô ta, ánh mắt hai người cũng co rụt lại, trong lòng cũng ớn lạnh!

Mà giọng của cô, lời nói của cô lại càng sắc bén, giống như vũ khí độc hại, bay tới làm người ta không thể nào chống đỡ, cứ mê man hãm xuống: “Khiêu khích tôi—hửm?”

Cái từ “hửm” kia mang theo muôn vàn ý vị, lại có một loại khí thế uyển chuyển âm trầm.

Ôn Du Nhã cắn môi, ánh mắt như rắn độc lóe lên tia lạnh lẽo nhìn Ôn Hinh Nhã, mang theo oán hận thấu xương.


Lúc này Ninh Thư Thiến mới phản ứng lại, thầm mắng mình lại bị một con bé mười lăm tuổi dọa sợ: “Hinh Nhã, dù sao Du Nhã cũng là em gái cháu, sao cháu lại đối xử với nó như thế?”

Ôn Hinh Nhãn nhàn nhạt liếc nhìn Ninh Thư Thiến: “Cháu làm gì em ấy? Là đánh, mắng, hay là như thế nào?”

Ninh Thư Thiến lập tức cứng họng không trả lời được, quả thật cô không hề làm gì, bà ta lại nhìn về phía con gái, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, cắn chặt môi, trong mắt chứa nước mắt, giống như bị tủi thân rất lớn, bà ta không khỏi đau lòng, ánh mắt nhìn Ôn Hinh Nhã cũng mang theo sự âm độc.

…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.