Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 15: Mùi ở đâu thế, em chưa đánh răng à! (1)


Đọc truyện Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về – Chương 15: Mùi ở đâu thế, em chưa đánh răng à! (1)

Ninh Thư Thiến dẫn mấy người Ôn Hinh Nhã đi vào cửa hàng Jo-ramst (Saint Roland), đây là nhãn hiệu cao cấp thuộc về tập đoàn Ôn Thị, liên tục mười mấy năm được bầu thành một trong mười nhãn hiệu xa xỉ nhất thế giới, tất cả quần áo, nước hoa, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, giày dép, phụ kiện trang sức, túi da và các sản phẩm khác đều được mọi người yêu thích.

Nói tiếp, nhãn hiệu này còn có mối liên hệ không nhỏ với Ôn Hinh Nhã, lúc trước Mạc Vân Dao mang thai, bởi vì là đứa cháu đầu tiên, mặc kệ là nam hay nữ ông cụ Ôn đều đặt kỳ vọng rất lớn, cho nên đề nghị sáng tạo nhãn hiệu Jo-ramst này.

Mà nhãn hiệu này mười lăm năm qua vẫn luôn kiên trì dung hợp văn hóa ăn mặc xưa và nay cũng như văn hóa con người ở nước Z nên trở thành một thương hiệu cao cấp thế giới không thể thay thế với đặc trưng của nước Z.

Ninh Thư Tiến nhìn dáng vẻ thất thần của Ôn Hinh Nhã, trong mắt chứa sự châm chọc, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy thành thị, không thể lên được mặt bàn.

Ôn Du Nhã trào phúng: “Chị biết tên của thương hiệu trên đây là gì không?”

Ôn Hinh Nhã cười nhạt nói: “Em Du Nhã thật lợi hại, đến cả tiếng Pháp cũng biết!”

Vẻ mặt Ôn Dư Nhã cứng đờ, tên của cửa hàng Saint Roland này dùng tiếng Pháp, đương nhiên không ta không biết tiếng Pháp, nhưng Saint Roland là thương hiệu cao cấp của Ôn Thị, sao cô ta không biết được.


Hạ Như Nhã kéo Ôn Du Nhã cười cười: “Đương nhiên em Du không biết tiếng Pháp, có điều bởi vì thường xuyên tới cửa hàng Jo-ramst, cho nên biết được tên nhãn hiệu này.”

Hạ Như Nhã nói như thế, Ôn Du Nhã không khỏi liếc Ôn Hinh Nhã một cái: “Đây là cửa hàng cao cấp của Ôn Thị, chắc là chị lần đầu tiên tới nơi này đúng không!”

Biết rõ còn cố hỏi, Ôn Hinh Nhã không thèm để ý, nhìn về phía Ninh Thư Thiến cười nói: “Về sau còn phải phiền dì Ninh thường xuyên dẫn cháu tới đây mở mang một chút.”

Sắc mặt Ninh Thư Thiến cứng đờ, rồi mỉm cười dịu dàng kéo tay cô: “Đó là đương nhiên, mẹ cháu mất sớm, nếu dì là mẹ kế, đương nhiên phải dẫn cháu ra ngoài đi dạo nhiều hơn.”

Bởi vì ở bên ngoài, cho nên Ninh Thư Thiến vẫn luôn duy trì một mặt ưu nhã cao quý của mình.

Ôn Du Nhã nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã, trong lòng thầm hận!


Trong lòng Hạ Như Nhã lại tối tăm, không ngờ cô Ôn chính quy này về đến nhà không đến một tuần đã thích ứng với cuộc sống của cô chủ nhà họ Ôn, nào còn có vẻ thô tục, một kích nhẹ nhàng liền đầy miệng thô tục, miệng nói lời ghê tởm, thậm chí còn vung tay đánh nhau ngày hôm qua.

Ninh Thư Thiến dẫn mấy người Ôn Hinh Nhã vào trong tiệm.

Người bán hàng mặc đồng phục cắt may màu đen ân cần tới đón tiếp: “Bà Ôn, hai cô Ôn, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?”

Hai cô Ôn trong miệng người bán hàng chính là Hạ Như Nhã và Ôn Du Nhã, mà Ôn Hinh Nhã một thân váy không vừa người đi đằng sau cô đã bị làm lơ.

Mặt Ôn Du Nhã mang theo đắc ý ghé vào tai Ôn Hinh Nhã nói nhỏ: “Thấy chưa, tôi nói không sai chứ! Chẳng qua là con chim sẻ bay lên cành cao, thật sự cho rằng mình chính là phượng hoàng cao quý chắc, nhìn xem chị có điểm nào giống cô chủ nhà giàu không, đến cả đầu ngón chân của chị Như Nhã cũng không bằng, cho dù đi vào nơi xa hoa này, cũng không biến thành cô chủ nhà giàu cao quý thanh lịch được.”

Ôn Hinh Nhã đột nhiên xoay đầu đi, duỗi tay phẩy phẩy không khí trước mặt: “Thật thối, mùi thối ở đâu thế, em Du Nhã, không lẽ buổi sáng em thức dậy chưa đánh răng!”

Ôn Du Nhã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, tức giận nói: “Chị….”

Ninh Thư Thiến vội vàng kéo Ôn Du Nhã một chút, cười nói: “Đây là cô cả nhà họ Ôn chúng tôi, Ôn Hinh Nhã!”

………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.