Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 908: Ngoại Truyện 8


Đọc truyện Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! – Chương 908: Ngoại Truyện 8

Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, những mảnh quần áo rơi vươn vãi dưới đất, trên giường, đôi nam nữ đang ôm nhau, không khó để nhìn ra họ vừa trải qua một cuộc ân ái hoan lạc mặn nồng.

Người đàn ông dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở phả ra nhẹ đều đều. Ở bên cạnh, Vivian kéo nhẹ tấm chăn mỏng, cô tựa đầu vào vai Win, ngón tay nghịch ngợm mân mê làn da anh. Chạm đến nơi vết thương trên vai phải, cô bất giác khựng lại một lúc.

Từ lúc nãy cô đã nhìn thấy vết thương này, nhưng khi hỏi đến Win lại trốn tránh không trả lời, rốt cuộc vết thương đó từ đâu mà có?

Bề ngoài có vẻ khá nặng, còn lấm tấm vài vết máu loang lỗ, trông cứ như vết thương vừa bị rách ra cách đây không lâu vậy.

Mà khoan đã, hình như…

Trong đầu chợt vụt qua một suy nghĩ, Vivian nhớ lại lần trước khi cô và Win gặp mặt, cô đã rất hung dữ đẩy anh vào tường, lẽ nào… vết thương bị rách ra từ lúc đó?

Thâm tâm ngay lập tức tràn ngập cảm giác áy náy và tội lỗi, Vivian không nghĩ rằng hành động của mình sẽ gây tổn thương đến Win, cô thật sự không cố ý.

Đúng lúc này, chợt cánh tay của Win động đậy, anh ôm lấy vai cô, giọng trầm trầm nói:

– Anh không  sao.

Vivian biết lời nói này là để an ủi mình, nhưng cô vẫn không ngừng tự trách bản thân, ngước mặt lên, nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nhỏ giọng hỏi:

– Có đau không?

Win há miệng, chậm rãi trả lời:

– Không đau.

Vivian nghe xong, không nói thêm gì nữa. Cô dịch thân thể vào sát người đàn ông, vòng tay ôm lấy anh thật chặt.

Ánh mắt liếc nhìn vết thương vẫn đang ánh lên màu máu, bàn tay cô khẽ siết lại, trong lòng thầm nhủ.

Em thề, đây sẽ là lần cuối cùng anh bị thương, sau này có em ở bên, nhất định… sẽ không để anh chịu bất cứ một thương tổn nào nữa!

=============================

Ngày hôm sau, nghi lễ đưa linh cữu của vị cố quốc vương đến lăng mộ hoàng thất đã diễn ra, Win đương nhiên có mặt, thế nhưng bên cạnh anh bây giờ còn có thêm một người nữa, chính là Vivian.

Nhiều người ở đó tỏ ra rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, nhưng không mấy ai nhận ra thân phận nữ hoàng Anh quốc cả. Mà kể có nhận ra, cũng không ai dám bàn tán trước mặt, ngoài sự ngạc nhiên, họ đều tránh làm những việc gây quấy nhiễu đến lễ nghi thiêng liêng đang tiến hành.

Sau một loạt những nghi thức truyền thống, quan tài của quốc vương Maharadica Mantokum được đặt lên một bệ đá, sau đó tiến hành chôn cất. Chứng kiến những việc này, khuôn mặt của Win vẫn rất bình tĩnh, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc tiêu cực. Mặc dù bề ngoài tỏ ra là vậy nhưng chỉ có Vivian đứng bên cạnh mới biết, anh đang rất đau lòng.

Bàn tay phía dưới hơi chuyển động, Vivian nhẹ nhàng nắm lấy tay người đàn ông, cô luồn năm ngón tay của mình vào tay anh, siết thật chặt. Win không phản kháng, anh ngược lại cũng dùng sức siết tay cô, mười ngón đan xen lẫn nhau, vừa truyền hơi ấm cho đối phương vừa tăng thêm sức mạnh, giúp họ mạnh mẽ đối mặt với hiện thực.

Ở đằng sau, một vài người đã thấy được hành động này, trong đó có vương phi Chamidila Arejki, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.

Qua vài giây, một tì nữ đứng bên cạnh bà nghiêng đầu sang, nói với giọng chỉ hai người nghe thấy:

– Vương phi, xem ra Thái tử đã tìm được một người tâm đầu ý hợp bên cạnh rồi.

Người phụ nữ hơi nhếch môi, ánh mắt cũng có chút thay đổi. Nhìn một lúc lâu, bà mới trả lời:

– Có lẽ không chỉ là tâm đầu ý hợp, ta nghĩ… mình sắp có con dâu tương lai rồi.

“…”

Tì nữ nghe xong có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn lại Vivian mới chợt hiểu ra ẩn ý của bà ấy là gì. Quần áo trên người của cô… là trang phục truyền thống của đất nước Thái Lan, hơn hết, các hoa văn trên đó đều là biểu tượng của hoàng thất, màu vàng kim còn đại diện cho thân phận chí tôn quốc mẫu, cao quý đến mức không phải ai cũng có thể tùy tiện mặc được. Xem ra, lần này Thái tử không chỉ tìm được người tâm đầu ý hợp mà còn là một người… ngài đã mặc định suốt quãng đời còn lại, sẽ ở bên cạnh của mình.

Tang lễ kết thúc, đám đông từng người từng người một rời đi, cuối cùng chỉ còn Win và Vivian đứng lại. Qua một lúc, cô gái quay đầu nhìn sang, nhẹ nhàng lên tiếng:

– Win, chúng ta cũng nên đi thôi.

Người đàn ông cúi đầu nhìn phần mộ của cha mình, có chút thẫn thờ, nhưng chỉ vài giây liền há miệng đáp:

– Ừm.

Nói rồi, cả hai cùng quay người, tay nắm chặt tay, chậm rãi bước khỏi lăng mộ hoàng thất. Ra đến bên ngoài, Win vẫn mang theo tâm trạng suy tư và buồn bã, Vivian luôn liếc mắt nhìn anh, nhưng không biết phải nói gì để anh thấy tốt hơn.

Cô dở nhất khoản an ủi người khác, mồm miệng từ xưa đã độc địa, chỉ hay đi trêu người, lấy đâu ra sự dẻo dai. Mặc dù cô thuộc kiểu hoạt ngôn, là người vô cùng tự tin trong đám đông, không ngại đứng trước hàng trăm vạn dân chúng của mình hay những người quyền lực trên thế giới, cô cũng đều kiêu ngạo và có khả năng thuyết phục tất cả. Nhưng đó… là ở cương vị một người lãnh đạo, một nữ vương… chứ không phải người yêu.

Vả lại, cô lần đầu biết yêu một người, đương nhiên muốn cho anh ấy những thứ tốt nhất, đến lời lẽ cũng phải hoa mỹ mới được. Win càng không giống với Âu Dương Vô Thần, tình yêu của cô với anh không chỉ đơn giản là sự chiếm hữu.

Đang suy nghĩ không biết phải nói như thế nào, bỗng có bóng người đột ngột xuất hiện, chắn ngang đường đi của cả hai. Win và Vivian theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ khi thấy hai người phụ nữ đứng trước mặt.

Bọn họ một thân trang phục truyền thống màu vàng kim, váy dài đến tận gót chân, trên người đeo rất nhiều trang sức đá quý, nhìn thoáng qua chắc cũng đoán được thân phận không đơn giản.

Vivian tỏ ra ngơ ngác, không biết đây là ai. Đúng lúc này, bỗng người đàn ông bên cạnh cô có động thái, Win chợt thả tay Vivian ra, bước nhanh đến trước hai người phụ nữ, hành động này của anh khiến cô sững người.

Vivian nhìn bàn tay lẻ loi giữa không trung, trong lòng dâng lên cảm xúc lạ thường. Thật… hụt hẫng.


Vivian nhìn tay mình rồi lại nhìn về bóng lưng người đàn ông đứng phía trước, ánh mắt dao động. Bởi vì Win đang giao tiếp bằng tiếng Thái nên cô không hiểu anh đang nói gì, chỉ thấp thoáng nghe được vài từ dễ hiểu, đại khái giống như đang hỏi tại sao lại xuất hiện ở đây.

Trong vô vàn những kiến thức được tiếp thu từ nhỏ, Vivian thông thạo rất nhiều thứ tiếng, nhưng ngoài ngôn ngữ Trung, cô gần như không quá thạo các thứ tiếng Đông Nam Á còn lại. Thái Lan trước đây từng cử sứ giả đến Anh quốc giao lưu, vì tính chất ngoại giao nên cô có học hỏi một chút lễ nghi và ngôn từ chào hỏi, nhưng cũng chỉ dừng ở đó, còn lại tất cả đều giao cho thông dịch viên.

Vivian nghe thấp thoáng Win gọi ai đó là “Somdej Phra Boromarajininat”, một danh xưng rất quen thuộc nhưng cô lại chẳng thể nhớ nổi nó là gì. Chính lúc này, đám người đang nói chuyện với nhau bỗng nhiên quay phắt lại, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Vivian. Cô giật thót, theo bản năng rụt tay về, căng thẳng nhìn ba người trước mặt, suy nghĩ trong đầu cũng vì thế mà bay đi mất.

Hai người phụ nữ nhìn cô, môi mấp máy một câu nói, Vivian nghe ra vài từ cơ bản, hình như… đang hỏi cô là ai?

Vivian mím môi, mạnh dạn tiến về trước, nghiêng người lên tiếng:

– Sawadika!

(Xin chào!)

Vivian vừa chụm hai tay lại với nhau vừa cúi đầu, hành xử theo đúng lễ nghi của nước Thái, và đây cũng là câu nói duy nhất cô có thể phát âm chính xác thời điểm hiện tại. Để tránh tình trạng lúng túng, sau khi dứt lời, Vivian liền ngẩng đầu lên, tỏ vẻ vô cùng tự nhiên và bắt chuyện bằng tiếng Anh chuyên dụng.

– Please forgive me, my Thai is not very good.

(Xin thứ lỗi, tiếng Thái của tôi không được tốt lắm.)

Một người phụ nữ trung niên dường như đã đoán trước việc này, mỉm cười trả lời:

– Don”t worry, my English is very good.

(Không cần lo lắng, tiếng Anh của tôi lại rất tốt.)

Vivian chớp mắt, có chút bất ngờ vì người phụ nữ này phát âm tiếng Anh thật sự rất khá, cô nhẹ gật đầu, thuận miệng đáp:

– Great!

(Vậy thì tốt quá!)

Người phụ nữ chậm rãi nhìn sang Win, nở một nụ cười hiền hậu hỏi:

– Who is this beautiful girl? Shouldn”t you recommend a bit?

(Cô gái xinh đẹp này là ai vậy? Không phải con nên giới thiệu một chút sao?)

Lời nói của bà khiến Win sực nhớ ra sự hiện diện của Vivian, liền trả lời:

– Ah, her name is Vivian.

(Ah, cô ấy tên là Vivian.)

“…”

Không gian xung quanh thoáng yên tĩnh, và dường như Win không ý thức được câu trả lời của mình có phần ngắn gọn, nên khiến hai người phụ nữ trước mặt lộ vẻ ngẩn ngơ. Bọn họ trông giống như đang chờ đợi một điều gì đó quan trọng hơn là một cái tên.

Bản thân Vivian cũng rất mong chờ việc được Win giới thiệu mình với người quen của anh, nên khi nghe câu hỏi của người phụ nữ, tim cô vừa đập thình thịch, ánh mắt vừa không tự chủ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Thế nhưng, trái với mong đợi của cô, Win lại chỉ trả lời bằng một cái tên đơn giản, và điều này đã khiến nỗi hụt hẫng trước đó càng dâng cao hơn nữa.

Vivian chớp mắt nhìn anh, đôi con ngươi pha nhiều phần thất vọng, nhưng rồi vài giây sau cô liền lấy lại vẻ niềm nở, giơ tay đến trước mặt người phụ nữ kia:

– I”m Vivian, nice to meet you.

(Tôi là Vivian, rất vui được gặp cô.)

Lời chào hỏi lịch sự đánh bay bầu không khí bị chững lại lúc bấy giờ, người phụ nữ nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy, tế nhị đáp:

– Nice to meet you too.

(Tôi cũng rất vui được gặp cô.)

Dứt lời, hai người nở một nụ cười gượng rồi thu tay về.

Lúc này, người phụ nữ lớn tuổi đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nói gì đó với Win. Sau khi nghe xong, anh gật đầu nhìn bà, rồi quay sang VIvian:

– Anh có việc phải đi một chút, em trở lại phòng đợi anh nhé, làm xong anh sẽ quay lại tìm em.

Vivian xua tay, lắc đầu nói:

– Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi, hơn nữa em cũng muốn đi dạo tham quan xung quanh, khi nào buồn chán em sẽ tự về.

Win chớp mắt nhìn cô, ý nghĩa của lời nói phía sau làm anh hơi khựng lại suy nghĩ, nhưng ngay sau đó lại bị hai người phụ nữ kéo đi mất.

Vivian nhìn theo bóng lưng anh dần dần rời khỏi, cô thở dài một hơi, rồi quay người bước đi.


Nói là tham quan xung quanh hoàng cung, nhưng trên đường đi Vivian vẫn không ngừng suy nghĩ về những chuyện xảy ra lúc nãy.

Hai người phụ nữ đó là ai? Tại sao khi nhìn thấy họ, Win lại buông tay cô? Trước đây dù là trong bất kì hoàn cảnh nào, anh cũng chưa từng đổi xử với cô như vậy, bây giờ đột nhiên hành xử lạ thường, đúng thật là không sao hiểu nổi.

Còn nữa, tại sao anh không giới thiệu cô là bạn gái của anh? Là do người khác không hỏi đến hay là do anh không tinh ý? Hay phải chăng… là cô quá nhạy cảm, khi muốn người mình yêu ở trước mặt người khác công khai về thân phận của cô? Không phải thường thì chuyện hay diễn biến như thế sao? Khi bị người quen bắt gặp, phản ứng đầu tiên chính là giới thiệu về mối quan hệ của cả hai, nếu không thì trừ phi… Win không muốn thừa nhận cô?

Anh ấy… rốt cuộc có yêu cô hay không?

“…”

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Vivian đã rầu càng thêm rầu, bước đi cũng ngày một nặng nề hơn, cuối cùng thì dừng lại. Bấy giờ cô mới nhận ra bản thân đã đi xa hoàng cung, đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Đây trông giống như một khu vườn, nhưng lại không có lấy một bóng người đi lại.

Đúng lúc đó, bên tai truyền đến hai giọng nói xa lạ, Vivian cau mày, hướng về phía phát ra âm thanh đi tới. Cô đứng ở một góc khuất, vén nhẹ tán lá rộng lớn, ngay lập tức hai bóng người xuất hiện ra trước mắt.

Hai cô gái thân mang trang phục truyền thống vàng kim của nước Thái, nhưng cuộc đối thoại giữa họ lại nói bằng tiếng Trung, vô tình lọt vào tai Vivian.

– Cậu ngốc sao? Có thể vì một gã đàn ông tồi mà rầu rĩ như thế?

– Đừng gọi vậy, anh ấy không phải đàn ông tồi!

– Ha, không phải? Thế có đàn ông tốt nào bỏ cậu giữa lúc như thế này không? Anh ta còn là bạn thân của cậu, hai người là thanh mai trúc mã, THANH MAI TRÚC MÃ đấy!

– Không phải bỏ rơi, anh ấy chỉ là… đang bận mà thôi, nên không thể quan tâm tôi lúc này.

– Bận? Ngày trước hai người dính với nhau như sam, ăn uống ngủ nghỉ đều là làm chung, tại sao lúc đó anh ta không bận? Bây giờ cậu đang gặp phải khó khăn, muốn gặp anh ta một chút lại còn khó hơn lên trời? Một lần có thể thông cảm, nhưng anh ta là năm lần bảy lượt cố ý không gặp cậu, tôi nhìn ra được chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao?

Cô gái mặt mày buồn rầu ngồi xuống bên bệ đá, cúi mặt đáp:

– Tôi tin tưởng anh ấy.

– Tin tưởng? Tin tưởng mà ngồi đây ủ rũ mặt mày? Cậu xem tôi là đồ ngốc, không biết cậu đang nghĩ gì à?

“…”

Thấy cô gái im lặng, người kia lại tiếp tục nói:

– Tôi không thể nhìn cậu như thế này được nữa, đứng dậy đi, tìm anh ta, nói rõ mọi chuyện, đem hết tất cả tình cảm của mình nói cho anh ta biết đi.

Cô gái nghe thấy liền lắc đầu:

– Không, tôi không đi!

– Tại sao?

– Tôi sợ nếu tôi nói ra, đến tình bạn tôi cũng không giữ lại được.

– Nhưng như vậy còn tốt hơn cậu ngồi một mình ở đây, tự đa sầu đa cảm, tự làm mình buồn. Jet, nghe tôi một lần, đi tìm cậu ta đi, dù cho kết quả như thế nào thì chí ít cậu cũng có một câu trả lời, bằng không, cứ tiếp tục dây dưa, người thiệt sẽ chính là cậu.

Cô gái cắn môi, tựa như đang do dự, nhưng cuối cùng cô lại lắc đầu, cúi gằm mặt xuống càng sâu hơn.

Cô gái kia nhìn thấy vậy, tức giận đến đỏ mặt nhưng lại không dám buông lời cay đắng, sợ làm tổn thương đến người bạn của mình. Sau cùng, cô chỉ thở dài một hơi, lên tiếng:

– Mặc kệ cậu, tôi không quản nữa, cậu muốn như thế nào thì cứ làm như thế đấy, để xem rốt cuộc người chịu đau sẽ là ai.

Dứt lời, cô gái quay người bỏ đi. Nói cũng đã nói rồi, khuyên cũng đã khuyên rồi, lời đã cạn, còn gì nữa chứ?

Vivian đứng một bên, nghe đoạn hội thoại của hai người, bản thân cũng hiểu được vài phần. Đại khái chính là cô gái kia có một người bạn lớn lên từ nhỏ, hay còn gọi là thanh mai trúc mã, luôn luôn ở bên cạnh nhau. Hai người lúc trước đơn thuần chỉ là bạn, nhưng dần dần, cô gái lại nảy sinh loại tình cảm khác, bản thân không dám nói ra vì sợ sẽ mất đi mối quan hệ hiện tại. Tuy vậy, đó cũng là một con dao hai lưỡi, khiến cô ấy cảm thấy đau khổ.

Con gái… đứng ở ranh giới của tình bạn và tình yêu, mong manh đến mức không dám tiến cũng chẳng dám lùi dù chỉ là một bước, mọi nỗi đau, sẽ do cô ấy một mình âm thầm chịu đựng.

Cô gái này xem ra rất yêu cậu bạn kia của mình, nhưng cậu bạn đó thì có lẽ….

Vivian mím môi, nhìn cô gái ngồi ủ rũ ở phía xa, qua vài giây thì quyết định đi đến. Ngồi xuống bên cạnh, cô chậm rãi lên tiếng:

– Xin lỗi, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cũng biết tình hình của cô hiện tại. Cô… không sao chứ?

Cô gái nghe thấy tiếng người lạ, theo bản năng ngước mặt nhìn lên, rồi có chút xấu hổ lắc đầu:

– A… không sao, tôi vẫn ổn.

Vivian mím môi, lưỡng lự vài giây rồi nói tiếp:


– Tôi có vài lời nghĩ rằng nên nói, cô cứ xem như tôi nhiều chuyện cũng được, quản chuyện bao đồng cũng được, nhưng có lẽ… tôi sẽ giúp cô đưa ra một quyết định mới.

Cô gái bên cạnh im lặng không đáp, Vivian xem như đây là ngầm đồng ý, liền lên tiếng:

– Thực ra, tâm tư của đàn ông rất dễ đoán, chỉ cần cô tinh ý một chút, rất dễ nhìn ra anh ta thực sự cần cái gì. Đàn ông là một sinh vật đơn giản, đơn giản kiểu như thế này: nếu một người thích cô đủ nhiều, anh ta sẽ chủ động, còn không thì cô nên chấp nhận cho một kết quả khác. Hơn nữa, đàn ông đa số có tính chiếm hữu rất cao, nếu người đó thích cô, thì tất cả những nơi có cô xuất hiện đều là chủ quyền của anh ta cả rồi. Còn cứ bắt cô phải suy tư suy nghĩ, đoán này đoán kia, thì đa phần là chỉ xem cô như anh em tốt, bạn bè tốt… theo nghĩa thực sự của nó.

– Tôi biết con gái thường rất nhạy cảm, nhưng nhạy cảm quá mức sẽ là sai, chúng ta luôn nhầm tưởng sự đối tốt và ga lăng của đàn ông là một loại quan tâm, nhưng thực chất nó không hề có ý nghĩa gì cả. Một người đối tốt với cô, từng hành động sẽ đều khiến cô nảy sinh ảo tưởng, và rồi cô cứ mãi thắc mắc không biết người đàn ông ấy có thích cô hay không, vậy thì người đó chính xác không thích cô đâu, đừng nghĩ nhiều. Hoặc giả dụ mọi chuyện đang êm xuôi, cô cứ nghĩ người ấy và cô sẽ tiến triển rồi đột nhiên thấy người ấy không còn chủ động vào nói chuyện nữa, số lần gặp mặt của hai người ít đi hẳn, sự quan tâm cũng dần biến mất, cô lại quay về với đống thắc mắc rốt cuộc người đó có thích cô hay không, một vòng hỗn độn lại tiếp tục trùng lặp. Nếu đến mức như thế thì tôi nghĩ.. cô nên hiểu ra điều gì đó đi.

– Bởi vì cách trực tiếp nhất để biết người đó có thích cô hay không, chính là xem thử họ có dành thời gian cho cô hay không. Đối với cô, người đó bỗng nhiên thật bận rộn, thì đích thị bận với mỗi mình cô mà thôi. Khi một người thích cô, sẽ luôn luôn muốn ở bên cạnh cô, toàn bộ thời gian đều nghĩ về cô, muốn nói chuyện với cô, muốn gặp mặt cô, chứ không phải chỉ trả lời bằng một câu nói “Anh bận rồi”.

Nghe đến đây, cô gái dường như đã bị thuyết phục vài phần, quay sang nhìn Vivian với ánh mắt mông lung. Vivian cũng nhìn lại, mỉm cười nói tiếp:

– Thế này nhé,  bây giờ có hai phương án để giải quyết vấn đề này. Thứ nhất, nếu những điều tôi suy đoán là hợp lí, vậy thì cô hãy suy nghĩ lại tất cả những chuyện cô và người đó đã trải qua từ trước đến nay, lí giải từng hành động một, nếu nhận ra người đó không chủ động, không thích cô thì có thể từ bỏ ngay lập tức. Không thích thì thôi, dù cô có thích anh ta đến mấy cũng phải giữ tôn ti của bản thân, phải sĩ diện giả vờ rằng cô không thích. Mà đây cũng là một cách để cô giữ lại tình bạn cho mình, mọi chuyện là bắt đầu từ cô, tình cảm đơn phương cũng xuất phát từ cô, thế thì cô phải một mình chấm dứt nó, trong âm thầm mà cắt đi đoạn tình cảm này.

– Thứ hai, nếu cô không thể từ bỏ được hay cô muốn mơ mộng về một tình yêu được đền đáp, bất chấp tôn ti của bản thân, hoặc thậm chí là cô nghĩ tôi đã sai, vậy thì hãy chủ động tấn công ngược lại, đi hỏi một lần cho ra lẽ. Đời người con gái bị phũ đôi ba lần thì có sao đâu, không chủ động làm sao biết cả đời người đó sẽ không thích lại cô? Nhưng nếu cô vứt bỏ mặt mũi để chủ động mà người đó cũng không đón nhận tình cảm của cô thì đừng cố gắng nữa. Cứ tỏ tình một lần, bị từ chối xong thì khóc thật to, quay lưng mà sống tiếp đời sống của một nữ thần. Chẳng ai xứng đáng để khiến bầu trời của cô hôm nay thay màu hồng bằng màu xám xịt được. Có hiểu không?

Cô gái nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vivian, nghe những lời cổ vũ từ cô, trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh. Ánh mắt dần trở nên kiên quyết hơn, qua một lúc, cô đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn:

– Tôi biết phải làm thế nào rồi!

Dứt lời, cô gái quay người chạy đi mất, để lại Vivian một mình ở chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng cô mà thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô ấy cũng đã đưa ra quyết định, thật tốt quá!

Nhưng ngẫm lại chính mình cũng đang ở thế bị động, loanh quanh luẩn quẩn với những thắc mắc không có lời giải đáp, vậy mà cô lại cho người khác lời khuyên? Thật không biết nên khóc hay nên cười nữa đây.

Vivian lắc đầu, thở dài một hơi, đúng lúc đang đứng dậy thì đột ngột một bóng người từ đâu xông ra, tiến đến trước mặt cô. Nhìn kĩ lại, cô chợt nhận ra đó là Quillen, một ẩn vệ thuộc đội kị sĩ hoàng gia.

– Queen! – Người đàn ông lên tiếng gọi trước.

(Nữ hoàng!)

Vivian cau mày, có chút bất ngờ hỏi:

– Why are you here?

(Tại sao ngươi lại ở đây?)

Người đàn ông liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền tiến tới một bước, trả lời:

– Nữ hoàng, thần được người giao nhiệm vụ bí mật tìm kiếm tung tích của Win, người không nhớ sao?

Vivian nghe xong, giật mình nhận ra đúng là có chuyện như vậy, cô cúi mặt, hạ giọng đáp:

– À phải, nhưng bây giờ thì không cần nữa đâu, ta tìm được anh ấy rồi. Người trở về Anh quốc đi.

Quillen gật đầu, nói:

– Tôi biết nữ hoàng đã tìm thấy Win, nhưng mà… có những chuyện tôi nghĩ vẫn nên báo cáo với người, là chuyện đã xảy ra trong những ngày tháng Win mất tích.

Vivian nghe thấy, nét mặt lập tức thay đổi:

– Nói đi!

– Theo tư liệu tôi tìm được, khi nữ hoàng trở về Anh quốc, Win đã gia nhập cùng với nhà Exter để chống lại hoàng gia, nhưng trong quá trình đó, anh ta luôn âm thầm chống lại, ngấm ngầm gửi tin tức mật cho chúng ta, thân phận của Win khi ấy không khác gì một gián điệp. Sau khi chiến tranh bùng nổ, mối liên kết giữa Exter cùng với các gia tộc công tước và hầu tước khác liên tục bị phá vỡ, tôi đoán rằng chính Win đã ở đằng sau làm điều đó. Hơn hết, Win còn là Thái tử của nước Thái, lí do gia tộc Mantokum giúp đỡ chúng ta trong trận chiến vừa rồi có lẽ cũng là nhờ anh ấy ra mặt.

– Và còn một điều nữa, khi chiến tranh kết thúc, dường như thân phận của Win cũng đã bị lộ, nên nhà Exter quyết tâm truy giết anh ta đến đường cùng. Win chạy trốn khỏi các cuộc ám sát, may mắn thoát chết nhưng bản thân lại bị thương rất nặng, lưu lạc đến tận biên giới phía bắc nước Pháp, cuối cùng được một gia đình thương nhân cứu chữa. Nghe nói, khi đó tính mạng anh ta như ngàn cân treo sợi tóc, rất có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Suốt ba tháng liền, anh ta phải ra vào phòng phẫu thuật hơn mười lần, và những di chứng sau đó… rất có thể vẫn còn lưu lại đến tận bây giờ.

============================================

Ở trong một căn phòng khác, Win ngồi cùng với hai người phụ nữ, một trong số đó là mẹ của anh – vương phi Chamidila Arejki, người còn lại là…

– Bà ngoại, sức khỏe của bà vốn không tốt, đi đường xa như vậy về đây, có mệt lắm không? – Win hỏi với giọng đầy quan tâm.

Đúng vậy, người phụ nữ lớn tuổi này chính là bà ngoại của anh, cũng tức là Vương hậu của đất nước Thái Lan – Chamidila Suwatki.

“Somdej Phra Boromarajininat” là danh xưng cao nhất trong hệ thống vương hậu hoàng gia Thái Lan, thường thì chỉ có mẹ của quốc vương hoặc vương phi mới lấy danh hiệu này. Đây là một danh xưng khá đặc biệt và cao quý, vì vậy không thể nhầm lẫn với ai được. Chỉ đáng tiếc, lúc nãy Vivian có nghe ra cách gọi này nhưng lại không đoán ra được thân phận của vương hậu.

Người phụ nữ dù đã lớn tuổi nhưng trông khuôn mặt vẫn còn rất tinh anh, hai mắt sáng ngời nhìn đứa cháu trai của mình, nói:

– Lễ tang của phụ hoàng con, sao ta có thể không về, chỉ là đúng như con nói, sức khỏe ta yếu ớt, không chịu nổi việc ngồi hàng giờ liền trên máy bay, nên mới về trễ như vậy. Đến lần cuối gặp mặt cha con, ta cũng không kịp nữa.

Win rũ mắt, cười gượng đáp:

– Cha ra đi rất thanh thản, bà ngoại cũng không cần phải phiền lòng.

– Ta biết, Maha đã làm được nhiều việc mà mình mong muốn, cũng đã nuôi dạy các vương tử và công chúa trở thành người tài giỏi, có ích cho đất nước, vốn dĩ chẳng còn điều gì luyến tiếc nữa rồi. Chỉ là… nó ra đi quá sớm, ta không nghĩ bản thân mình lại là người trở về viếng lăng mộ của nó trước.

Quốc vương Maharadica Mantokum lên ngôi năm mười chín tuổi, là vị quốc vương trẻ nhất trong lịch sử hoàng gia Thái Lan, ông cai quản đất nước đã vỏn vẹn được bốn mươi năm, cuối cùng lại mãi mãi dừng chân ở đây, hưởng thọ năm mươi chín tuổi. Trong khi đó, mẹ của vương phi Chamidila Arejki – vương hậu Chamidila Suwatki vẫn đang tại vị ở độ tuổi chín mươi bảy. Suy cho cùng thì.. cũng có thể nói là “kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.

Vương phi bên cạnh biết mẹ mình đau lòng, liền vươn tay an ủi bà. Vương hậu cố nén bi thương, nhìn Win nói tiếp:

– Win, mặc dù con không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng so với những vương tử khác, nền móng của con vẫn chưa đủ vững. Bao nhiêu năm nay bôn ba bên ngoài, làm những điều con thích, nhiêu đó cũng đã đủ rồi. Trở về đi, về với cương vị vốn là của con, hãy chuẩn bị mọi thứ thật tốt để kế thừa ngai vàng của phụ hoàng con.

Win mím môi, qua vài giây thì ngước lên nhìn bà, gật đầu trả lời:

– Con biết, lần này con trở về, cũng không tính sẽ đi nữa. Con nhất định sẽ không làm bà ngoại và phụ hoàng thất vọng.

Lúc trước, là cha ủng hộ con đường anh lựa chọn, thả anh tự do bay lượn với thế giới bên ngoài, nhưng đúng như lời bà ngoại nói, bấy nhiêu thời gian là đã đủ rồi. Đến lúc nên quay về với thân phận thật của anh thôi. Anh là Thái tử, là người được sinh ra đã được định sẵn sẽ bước lên ngai vàng, anh không giống với người bình thường, anh khác biệt.


Bao nhiêu năm sống tự do tự tại, cha anh đã phải thay anh cai quản cả đất nước này, bây giờ… xem như là làm tròn chữ hiếu, anh sẽ thay ông… giữ gìn mảnh đất ấy.

Người phụ nữ gật đầu mỉm cười, biểu hiện trông vô cùng hài lòng. Bà khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi như nhớ đến chuyện gì đó, bà hỏi:

– Cô gái lúc nãy… là bạn gái của con sao?

Win nghĩ đến Vivian, khóe môi bất giác mỉm cười, đáp:

– Không phải, cô ấy… là cháu dâu tương lai của bà.

“..”

Hai người phụ nữ sững sờ nhìn nhau, không nghĩ đến Win lại khẳng định như thế, trong lòng có chút hốt hoảng. Xem ra… Win đã thực sự nhận định người phụ nữ của cuộc đời mình rồi.

Vương phi đảo mắt, lại hỏi tiếp:

– Nếu con đã nói vậy, tại sao lúc nãy không giới thiệu cô gái đó?

– Giới thiệu? – Win thắc mắc hỏi ngược lại.

Vương phi Chamidila Arejki gật đầu, nói:

– Đúng vậy, mẹ cứ nghĩ con sẽ giới thiệu cô gái ấy với mẹ và bà ngoại, nhưng không ngờ ngoài cái tên ra thì con chẳng nói gì nữa.

Win hơi ngớ người, lên tiếng:

– Lúc đó, con đang rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bà ngoại, nên không nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà, có lẽ Vivian không để tâm chuyện nhỏ nhặt thế đâu.

Người phụ nữ nhướn mày, lắc đầu đáp:

– Mẹ thì không nghĩ như thế, Vivian lúc đó… có vẻ rất trông chờ mà.

“…”

Những lời của Vương phi khiến Win sững sờ, anh đảo mắt, thầm nghĩ lại cảnh tượng vừa nãy. Vương hậu thấy vậy, cũng nói thêm vào một câu:

– Tuy ta không giỏi đoán tâm tư người khác, nhưng nhìn sắc mặt khi đó của cô bé ấy, ta thấy rất rõ sự hụt hẫng và thất vọng. Có lẽ cô bé rất trông chờ việc được con thừa nhận mối quan hệ tình cảm với người ngoài.

Win cắn môi, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, vài giây sau, anh đột nhiên đứng bật dậy:

– Xin lỗi, con ra ngoài một chút.

Dứt lời, không để hai người phụ nữ kịp phản ứng, Win ngay lập tức chạy ra khỏi căn phòng.

======================================

Vivian nghe Quillen nói xong, trong lòng dâng lên cảm xúc đau xót vô hạn. Thì ra suốt thời gian cô chiến đấu, Win cũng đang âm thầm giúp đỡ cô, anh dù ở nơi nguy hiểm trùng trùng, cũng không sợ hãi mà hướng về cô. Tất cả những chuyện anh đã làm, cho đến tận bây giờ… đều là vì..

Hơi thở VIvian có chút gấp gáp, cô cảm thấy trong lồng ngực mình rất nặng nề, trái tim như bị bóp chặt, không thể thở nổi. Đôi mắt cũng mau chóng đỏ lên, nổi một tầng nước mỏng long lanh, đôi tay… bất giác siết thật chặt.

Rõ ràng những chuyện mà Win làm đã chứng minh tình cảm của anh dành cho cô, nhưng cô lại vì một chút vụn vặt nho nhỏ, ngược lại nghi ngờ tấm lòng của anh. Vivian ơi là Vivian, tại sao mày luôn luôn là như vậy? Không một chút tin tưởng người đàn ông mày chọn, không một chút suy nghĩ cho anh ấy, cứ tự cho là mình đúng, cứ vô cớ nghi ngờ lung tung.

Nắm đấm siết chặt run lên lợi hại, Vivian nghĩ đến những gì mình đã nói với cô gái lúc nãy, bây giờ đầu óc mới thông suốt vạn phần. Đúng, thích thì phải bày tỏ, yêu thì phải nói.

Cô yêu Win, cô muốn nói với anh ấy, cô còn muốn xin lỗi, tất cả…

Nghĩ rồi, Vivian quay người chạy vụt đi, bỏ lại người đàn ông trong sự bàng hoàng ngỡ ngàng.

Vivian không biết con đường nào dẫn đến chỗ của Win, nhưng cô cứ chạy, vừa chạy vừa nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm hình bóng anh. Cứ như vậy cho đến khi đôi chân cô tự động dừng lại, Vivian mệt nhoài cúi đầu, thở dốc liên hồi. Lúc này, chợt cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cứ ngỡ đó là Win, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện… chính là cô gái lúc nãy đã nói chuyện với cô?

Cô ấy đứng trước mặt một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ như vừa mới tỏ tình xong, đang chờ đợi một câu trả lời từ anh ta, nhưng mà…

– Xin lỗi Jett, tôi không thích cậu, tôi đã… có người trong lòng mình rồi. Mấy ngày nay cô ấy đang có chuyện buồn, tôi muốn ở bên cạnh an ủi cô ấy.

– Cô ấy có chuyện buồn? Vậy còn tôi? Cậu thừa biết tôi cũng vừa mất cha mà?

– Chuyện này tôi biết, nhưng… thật xin lỗi cậu, cô ấy cần tôi hơn.

Cô gái nghe xong, nở một nụ cười chế giễu, ánh mắt lấp lánh nói:

– Cô ấy cần cậu hơn? Vậy tôi thì không sao? Cha tôi vừa mất, cậu là người bạn đã lớn lên cùng tôi, dù là về tình hay về lý, cậu cũng nên chia sẻ nỗi mất mát ấy với tôi. Nhưng không, trong lúc tôi cần cậu nhất, cậu lại đang ở bên cạnh người con gái khác, an ủi cô ta lúc buồn? Cậu chỉ nói với tôi cậu bận, nhưng lí do thì chính là thế này? Không ngờ, tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta lại không bằng mấy tháng cậu gặp gỡ người mới. Đúng là… nực cười mà.

– Tôi xin lỗi Jett, bên cạnh cậu có rất nhiều người, cậu có thể dựa vào bất cứ ai, nhưng cô ấy thì không, cô ấy chỉ có một mình tôi thôi.

Cô gái đau lòng đến tuyệt vọng, đôi tay siết thật chặt, gục đầu xuống như thể sắp khóc, Vivian không nhìn nổi nữa, liền muốn tiến tới nhưng người đàn ông kia lại nói:

– Tôi cũng không ngờ cậu lại nghĩ như vậy về tôi, thực ra từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng có ý nghĩ thích cậu, tôi chỉ xem cậu là bạn tốt, hi vọng… sau này cũng sẽ như vậy…

Đúng lúc này, cô gái bỗng ngước đầu lên, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt của người đàn ông, quát lớn:

– Không yêu thì trả dép bố về, bạn bè cái quần què!

Vivian: “…”

Trợn tròn mắt! Chấn động! Sợ hãi các thứ!!

Thật dữ dằn quá!!!

*Ờ mây ding, gút chóp cô gái. Hành động bao ngầu, tác giả rất thích nha^^*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.