Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 899: Đại Kết Cục (5)


Đọc truyện Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! – Chương 899: Đại Kết Cục (5)

Âu Dương Thiên Thiên sững sờ nhìn Âu Dương Vô Thần xuất hiện ngay trước mắt mình, thân thể cô như hóa đá, đứng im không thể nào động đậy.

Thật… thật sự là Âu Dương Vô Thần sao? Cô không phải đang nằm mơ đó chứ? Anh ấy đã tỉnh lại rồi… từ lúc nào?

Đám người nghe thấy tiếng hò reo, ngay lập tức quay đầu nhìn sang, Mã Nhược Anh cũng rất bất ngờ, không tự chủ mà bật thốt lên:

– Vô Thần!

Stefan ngược lại trông bình tĩnh hơn, anh chớp mắt, khóe môi hơi nhếch cao.

Quay ngược trở về khoảng thời gian trước…

Stefan ở trong phòng bệnh, tai nghe tiếng động cơ truyền đến, anh liền biết Âu Dương Thiên Thiên và Mã Nhược Anh đã đi rồi.

Đứng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường một lúc lâu nữa, anh mới bước tới, chậm rãi tắt máy điện tâm đồ đi, sau đó ngang nhiên rút ống thở của Âu Dương Vô Thần ra.

Lui về sau một bước, anh vòng tay lại, lên tiếng:

– Cậu còn định giả vờ đến khi nào?

Bất ngờ thay, người đàn ông đang nằm trên giường lại đột ngột mở mắt. Kẻ mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng vẫn chưa thể tỉnh lại được, bây giờ… chính là đang cử động.

Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn Stefan, giọng khàn đặc hỏi:

– Cậu nhận ra từ bao giờ?

Stefan mím môi, lạnh nhạt trả lời:

– Mới năm phút trước thôi. Nhưng mà… lần trước khi đến thăm, quả thực cậu vẫn còn trong trạng thái hôn mê, chắc là mới tỉnh lại không lâu hả?

Cho xin đi, Stefan là người bạn chí cốt với Âu Dương Vô Thần, tuy thời gian quen biết cậu ta không lâu bằng Mã Nhược Anh nhưng cộng lại cũng là xấp xỉ gần hai thập kỷ rồi. Bọn họ không chỉ đơn thuần là anh em tốt, mà còn là đồng đội cùng nhau vào sinh ra tử, không biết bao nhiêu lần vượt cửa thần chết, mỗi một mặt  của đối phương họ đều nhìn thấy cả rồi, là thật hay giả, chẳng lẽ không phân biệt được?

Mã Nhược Anh tuy là bạn lớn lên từ nhỏ cùng Âu Dương Vô Thần, nhưng hai người đã xa cách nhiều năm, tình cảm có thể vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nói hiểu… chưa chắc cô ấy đã hiểu Âu Dương Vô Thần bằng Stefan. Tuy vậy, điều này cũng không có nghĩa là Andrew không thể nhận ra. Chẳng qua ba năm nay, số lần cậu ấy đến đây thật sự quá ít, căn bản không thể nhìn ra sự khác biệt. Nếu như cho cậu ta thêm một chút thời gian, có lẽ đến Andrew Âu Dương Vô Thần cũng không qua mặt được.

Stefan vốn là muốn vạch trần việc này trước mặt Âu Dương Thiên Thiên và Mã Nhược Anh, nhưng anh đã suy nghĩ lại. Âu Dương Vô Thần tỉnh rồi nhưng vẫn muốn giấu, chắc chắn là có lí do. Cậu ta đã không nói, tại sao anh phải bóc trần? Anh hiểu bạn của mình, cậu ấy sẽ không làm chuyện vô lý.

Âu Dương Vô Thần liếm đôi môi khô khốc, há miệng đáp:

– Tôi cũng vừa mới tỉnh vài ngày trước thôi.


Dứt lời, anh nghiêng đầu, cứng nhắc giơ tay lên cao, cố gắng nhướn người về trước, trông giống như muốn ngồi dậy. Stefan nhìn thấy, ngay lập tức tiến đến giúp đỡ, nhưng mới vừa giúp Âu Dương Vô Thần động đậy một chút, đã có một loạt tiếng “răng rắc” vang lên.

“….”

Nằm ba năm rồi, khó tránh việc xương cốt đông cứng, thôi tốt nhất cứ nằm trước đi.

Stefan từ từ để Âu Dương Vô Thần nằm xuống giường, rồi hỏi:

– Nếu Âu Dương Thiên Thiên biết cậu đã tỉnh lại thì chắc sẽ vui lắm, nhưng tại sao cậu lại tiếp tục giả vờ?

Âu Dương Vô Thần nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy bây giờ nói chuyện cũng thật khó khăn:

– Tôi biết chứ, chỉ là… cảm thấy chưa phải thời điểm thích hợp.

“…”

Cái gì? Chưa phải thời điểm thích hợp? Thế bao giờ mới là thời điểm thích hợp?

Cậu chính là tỉnh dậy quá trễ, cái gì cũng xong rồi có biết không? Âu Dương Thiên Thiên hắc hóa rồi, cũng xử đẹp từ Mary đến FirstFlo luôn rồi, cậu bây giờ mới tỉnh lại, còn đòi thời điểm thích hợp sao?

Nhưng cũng may bây giờ cậu ta đã tỉnh, nếu để trễ thêm vài năm nữa, có lẽ mạng của Âu Dương Thiên Thiên cũng không còn đâu.

– Được rồi, muốn làm gì tùy cậu, nhưng tôi khuyên là nên càng sớm càng tốt đi. Âu Dương Thiên Thiên rất cần cậu đấy. – Stefan phất tay, bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Âu Dương Vô Thần liền gật đầu, trả lời:

– Tôi biết rồi, đợi đến thời điểm tôi cảm thấy tốt nhất, tôi sẽ tự mình xuất hiện trước mặt cô ấy.

Anh không muốn tỉnh lại trong thể trạng của một bệnh nhân, đến đi cũng không nổi. Nếu đã tỉnh, nhất định phải là đường đường chính chính bước đến chỗ Âu Dương Thiên Thiên bằng đôi chân của mình.

Cuộc đối thoại kết thúc, Stefan dàn lại hiện trường như cũ, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Mấy đêm tiếp theo đó, Âu Dương Vô Thần đều bí mật tỉnh dậy, hoạt động cho xương cốt bản thân dãn ra. Mặc dù đôi lúc anh cũng rất e ngại việc Anna sẽ phát hiện qua màn hình camera, nhưng dường như đến ông trời cũng giúp anh giữ bí mật, không lần nào bị phát hiện cả.

Mãi đến sau đó, Âu Dương Vô Thần mới biết, Anna luôn có một khung giờ “vàng” dành cho giấc ngủ, bởi vì cô ta đều ngày ngày nhìn màn hình vi tính nên buộc phải có thời gian để mắt nghỉ ngơi, không giống những người khác được. Trùng hợp thay, vào những khung giờ đó, Âu Dương Vô Thần đều tỉnh dậy tập luyện.


Âu Dương Vô Thần cố gắng vượt qua mọi chuyện, cố gắng đến được trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, đều là vì khoảnh khắc ngay lúc này, khi anh nhìn cô, cô cũng nhìn thấy anh, anh gọi cô, cô nghe thấy. Hiện tại, anh nghĩ… đây chính là thời điểm thích hợp nhất… cho một sự kiện đặc biệt hơn.

Đám người xung quanh nhìn đôi trai tài gái sắc này mà vui sướng đến cực điểm, đặc biệt là khi người đàn ông đã bắt được bó hoa của cô dâu, điều này chứng tỏ cái gì chứ?

Ngay lập tức, tiếng hô vang càng trở nên lớn hơn:

“Cầu hôn đi.”

“Cầu hôn đi.”

Dưới những tiếng reo hò ấy, Âu Dương Vô Thần rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhung quen thuộc, đó chính là hộp nhẫn mà Âu Dương Thiên Thiên đã đặt trong phòng anh sáng nay.

Bật nắp chiếc hộp ra, người đàn ông dần cúi người, anh quỳ một chân xuống, ánh mắt nhìn về phía cô gái đối diện, lên tiếng:

– Thiên Thiên, em có đồng ý làm vợ anh không?

Âu Dương Thiên Thiên ngây người, cho đến bây giờ sự xuất hiện của Âu Dương Vô Thần đối với cô vẫn là một cú sốc lớn, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau, nên nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.

Cô nhấc chân, bước từng bước về phía người đàn ông, cho đến khi khoảng cách của họ được rút ngăn hẳn lại, nhưng Âu Dương Thiên Thiên vẫn nhìn anh, không nói gì.

Đám người thấy vậy, ngay lập đổi sang một khẩu hiệu khác:

“Đồng ý đi.”

“Đồng ý đi.”

Âu Dương Vô Thần nhìn vào đôi mắt của Âu Dương Thiên Thiên, thâm tình nói:

– Thiên Thiên, nhẫn đã có ở đây rồi, lời cầu hôn anh cũng đã nói, chỉ còn thiếu một câu nữa thôi, em có hiểu không?

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má, Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, chợt nhận ra đây là những lời mình đã nói khi sáng. Hóa ra… từ lúc đó anh ấy đã tỉnh rồi.

Âu Dương Vô Thần không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục lên tiếng:

– Suốt ba năm qua, anh đã có một giấc mơ. Anh đã mơ về ngôi nhà cùng với những đứa trẻ và ở nơi đó… có em. Thiên Thiên, hãy cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em cả đời này. Anh yêu em, đồng ý lấy anh nhé?


“Wo ai ni, wu wei ren hai de yong ji…. yong jing yu sheng de yong qi, zhi wei neng kao jin ni, na pa yi li mi…”

(Anh yêu em,  anh chẳng ngại biển người đông đúc, dốc hết dũng khí cả đời này, chỉ cần có thể được gần em, dù chỉ là một centimet..)

Mã Nhược Anh đứng nhìn từ xa, cũng bật khóc vì cảm động, cô dang tay ôm lấy Stefan, tựa đầu vào ngực anh, vừa nhìn vừa cười đến vui vẻ.

Vivian cũng không ngoại lệ, cô đứng từ bên ngoài trông vào, khẽ thở một hơi nhẹ nhàng. Cuối cùng thì đâu cũng lại vào đấy, người có duyên phận, dù có xa tận chân trời, hay cách biệt thời gian vạn dặm, cũng có thể tìm về bên nhau.

Hôm nay, tất cả đều hạnh phúc mĩ mãn, thật tuyệt.

Nhưng mà….tại sao chỉ còn một mình cô là lẻ bóng chứ? Ngồi ngoài nhìn mấy cặp yêu nhau? Nằm không cũng bị ăn cẩu lương? Cô không phục!

Vivian lắc đầu, tự cảm thấy bản thân mình thật nực cười, cô đưa ly rượu lên uống một ngụm, khóe mắt chợt thấy có bóng người tiến tới, nhìn kĩ lại mới phát hiện đó là Sophia.

“…”

Thôi xong rồi, cô ta tìm đến nơi rồi.

Sophia dẫn theo một đám người mặc trang phục hoàng gia đi tới, có lẽ vì tất cả đang tập trung vào màn cầu hôn của Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên, nên không ai để ý đến đám người lạ mặt này vào từ lúc nào.

Vivian cười gượng, lên tiếng trước:

– Chào, cô cũng đến dự tiệc hả?

Sophia liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, miệng vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, đáp:

– Tôi nào có “phúc phận” như nữ hoàng, có thể tự do đi đây đi đó, cũng không to gan đến mức bỏ việc trong hoàng thất chỉ để đến dự một tiệc cưới ở nơi này.

Vivian mím môi, chớp chớp mắt nói:

– À thì, tiệc cũng sắp xong rồi, ta chuẩn bị về đây. Ta tự có chừng mực mà, ngươi đâu cần khoa trương như thế, đích thân dẫn người đến tận đây đón ta.

Sophia nhướn mày, trực tiếp trả lời:

– Nếu người làm được như lời nói thì thần sẽ không có mặt ở đây đâu.

Vivian: “…”

Quá đáng nha, ta dù sao cũng là nữ hoàng đấy!

Sophia ho khan một tiếng, cô vẫy tay, nói tiếp:

– Nhưng quả thật thần đến tận nơi này cũng là có lí do. Bên đoàn tướng quân vừa tuyển vào một vệ sĩ, tên cậu ta là Win – trung sĩ của Bộ Tư lệnh Hải quân vừa được điều sang Trung tâm chống khủng bố Quốc tế. Kể từ bây giờ cậu ta sẽ là vệ sĩ riêng của người.


Vivian nghe thấy, cau mày hỏi:

– Ai nói là ta cần vệ sĩ?

– Người bắt buộc phải có, thưa nữ hoàng, nhất là trong tình thế đang căng thẳng như hiện giờ. Sự an toàn của người là ưu tiên hàng đầu của chúng thần. – Sophia đanh thép phản bác.

Bấy giờ, Vivian không cãi lại được nữa, cô phất tay, ngụ ý cho cô ta muốn làm gì thì làm. Dù sao cô cũng không thể để lộ kĩ năng của mình, có vệ sĩ sẽ là một bức tường chắn không ai có thể nghi ngờ.

Sophia liếc nhìn người bên cạnh, gật nhẹ đầu, rồi lên tiếng:

– Tôi có đưa người vệ sĩ đó đến đây để ra mắt nữ hoàng.

Nghe đến đây, khuôn mặt Vivian vẫn không có chút biểu cảm, cô hơi nhếch miệng, cũng xem như không phản đổi. Bỏ ly rượu trong tay xuống, cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đi từ xa đến, trong đôi con ngươi phản chiếu hình bóng một người mặc quân phục chỉnh tề, thân hình cao lớn nhưng cân đối, đặc biệt là khuôn mặt ngày càng gần, với những đường nét hài hòa và không kém phần nghiêm nghị. Anh ta… vừa mang đậm nét châu Á lại có chút gì đó của phương Tây? Con lai sao?

Người đàn ông dừng chân trước mặt Vivian, nghiêm mình cúi đầu hành lễ với cô. Sau khi làm xong, Sophia liền giới thiệu:

– Nữ hoàng, đây là Win, người gốc Hoa nhưng sinh sống và lớn lên tại Anh, là lính hải quân thuộc Trung tâm chống khủng bố quốc tế, rất có tài năng, rất được tán thưởng.

Vivian gật đầu, có vẻ như đã hiểu. Tiếp đến, Sophia chỉ tay về phía người đàn ông, nói:

– Win, đây là nữ hoàng Vivian Elizabeth Đệ Tam – kể từ giây phút này, người sẽ là chủ nhân của cậu. Hãy dốc toàn lực bảo vệ nữ hoàng thật tốt.

Người đàn ông nghe xong, gật đầu thật kiên định. Anh giơ tay ra, cất giọng trầm trầm:

– Nữ hoàng, xin hãy giúp đỡ.

Vivian mím môi, cô hết nhìn người đàn ông rồi nhìn xuống bàn tay của anh ta, trong lòng có chút do dự. Trước nay luôn là cô tự bảo vệ mình, bây giờ đột nhiên giao phó sinh mạng cho một kẻ khác? Đừng đùa chứ.

Một lúc sau, cô vươn tay ra, khoảnh khắc hai làn da chạm vào nhau, sợi dây định mệnh… cứ như đã được thắt lại giữa họ.

Điều này… liệu có vẽ nên một chuyện tình khác giữa nàng công chúa ham mê quyền lực và chàng vệ sĩ bí ẩn hay không? Tương lai của họ… rốt cuộc sẽ diễn ra như thế nào?

Phía xa xa, Tiêu Tử Du đứng bao quát toàn cảnh, mỗi một người lọt vào mắt cô, đều mang theo mỗi số mệnh riêng biệt. Ngày hôm nay, có những người đã gặp lại nhau, có người cặp đôi đã đi đến điểm dừng hạnh phúc, nhưng cũng có người… bây giờ mới chính là bắt đầu. Và dù có thể nào, cô cũng hi vọng tất cả đều hạnh phúc.

Haizz, những đứa trẻ của cô… đều đã lớn cả rồi!

Tiêu Tử Du nhếch miệng cười, sau đó thì quay đầu bước đi. Trong âm thầm, không một ai biết cô đã lặng lẽ rời khỏi đó từ lúc nào.

Đã không còn gì vướng bận nữa, đến lúc…. cô có thể đi rồi.

~ HOÀN CHÍNH VĂN ~ (Chưa kể ngoại truyện)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.