Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 59: Cửu Cửu Ta Muốn Chàng


Đọc truyện Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế – Chương 59: Cửu Cửu Ta Muốn Chàng


“Đóng cửa sổ lại.” Hắn ta ra lệnh.
Bây giờ đang là giữa hè, trong phòng lại không có đá lạnh, vừa mới đóng cửa sổ cả căn phòng như biến thành một cái lồng hấp.
Khương Thù bực bội phe phẩy quạt, bụng đói đến mức kêu lên ùng ục.
“Sao tối rồi mà chưa dọn bữa? Công chúa đây là muốn đói chết bổn thái tử sao?” hắn gào lên.
Lúc này Tiểu Thuận Tử lau lau khóe miệng bước lên: “Bẩm điện hạ, hôm nay trong phủ đều ăn thịt nướng, phần của chúng nô tài cũng vậy.”
Khương Thù rít lên: “Vậy phần của bổn thái tử đâu?”
Tiểu Thuận Tử nói: “Thanh Nhi cô nương nói ngài không đói bụng nên thiện phòng cũng không chuẩn bị thêm phần.”
!!!!!
“Đây là ngược đãi, ngược đãi!”
Tù binh cũng phải có tôn nghiêm của tù binh chứ! Hắn đường đường là Khương quốc thái tử! Là thái tử đó!
Khương Thù Giận giữ quát: “Ta muốn gặp cữu cữu, ta muốn gặp cữu cữu!”
Không bao lâu sứ thần Khương quốc tức tốc chạy đến.
Ông ta cung kính hành lễ: “Điện hạ.”
Khương Thù nổi giận đùng đùng: “Tình huống phía phụ hoàng thế nào rồi? Sao không có tin tức gì? Người định bỏ mặc bổn thái tử ở chỗ này chịu nhục sao?”
“Điện hạ bớt giận!”
Sứ thần vộ vàng nói: “Không phải hoàng thượng bỏ mặc điện hạ, hoàng thượng đã tăng sính lễ lên mười lăm tòa thành trì cầu hôn công chúa, nhưng chính là trưởng công chúa vô tình với ngài, không muốn gả nên việc này càng thêm trì hoãn.”
“Vậy thì đánh! Đem quân tiến công Bắc quốc, không cần lo cho bổn thái tử! Cữu về nói với phụ hoàng cứ việc đánh, đánh tới khi nào Bắc quốc nhận hàng mới thôi.

Một khi đã thua bọn chúng tự khắc thả bổn thái tử thôi.”
Sứ thần thở dài: “Điện hạ tạm thời đừng nóng, ngài đang còn ở Bắc quốc, sao hoàng thượng có thể dễ dàng xuống tay? Ngài là trữ quân của Khương quốc chúng ta, cũng là hi vọng của Khương quốc.”
Ông ta tận tình khuyên bảo: “Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu được cảm giác không ai chịu được.


Trước mắt vẫn nên làm theo kế hoạch lúc trước.

Ngài phải tìm mọi cách lấy được chân tình của vị công chúa kia.
Đầu óc Khương Thù như sắp vỡ ra.
Chỉ cần nhớ tới cảnh tượng nàng vung kiếm chém hoa, da đầu hắn lại tê dại.
Dường như thứ nàng chém không phải mấy khóm lay ơn mà càng giống như đang cảnh cáo, thị uy với hắn.
Chỉ cần hắn vượt qua giới hạn nửa bước, kết cục của hắn sẽ giống như đóa hoa kia.
“Nhưng đối với nữ nhân đó bổn thái tử không hề có cơ hội ra tay! Nàng ta là con người sao? Nàng ta mà là nữ nhân sao?” Hắn rít lên uất hận.
Sứ thần cũng không biết nói gì.
Ông ta biết lời đồn đang lan truyền trong Khương quốc.

Nếu hoàng thượng thật sự tìm ra vị thái tử năm đó, địa vị của ông ta ắt hẳn sẽ tràn ngập nguy cơ.
Nếu Ông ta không phải cữu cữu của hắn thì hẳn đã sớm rời đi rồi, còn lâu mới ăn nhờ ở đậu, phục vụ một tên tù binh, xem sắc mặt Bắc hoàng mà sống!
Ông ta thở dài: “Nếu điện hạ không có cách ra tay với công chúa, vậy xin ngài tự chăm sóc tốt bản thân.

Hoàng thượng đã bảo vệ người hết sức có thể, muốn phá cục diện này mấu chốt vẫn phải do bản thân điện hạ.”
Nói xong ông ta liền rời đi.
Tiểu Thuận Tử biết gia nhà mình không có bữa tối ăn đành gom mấy miếng thịt nướng đám hạ nhân ăn thừa bày ra mâm, lừa hắn.
“Gia, Kiêu Dương Điện phái người mang thịt tới, ngài ăn chút gì đi.”
Khương Thù phiền muộn trong lòng, đẩy ra: “Hừ, bây giờ mới nhớ đến bổn thái tử? Bổn thái tử không ăn, ta đói chết cũng không ăn một miếng cơm nào của điện Kiêu Dương!”
Tiểu Thuận Tử bất đắc dĩ thở dài.


Người ta nào có nhớ tới ngài, những thứ này đều do hắn gom góp từ đồ thừa của người ta.
Hắn không muốn điện hạ nhà mình bị đói nên đành đem thức ăn để trên bàn, yên lặng lui xuống.
Trong viện Lục Khanh cùng Quân Diễm Cửu vẫn còn đang ăn thịt uống rượu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Cửu Cửu, phụ hoàng phái ngài tìm kiếm tung tích thái tử năm đó, ngài tra được gì rồi?”
Lục Khanh cười tủm tỉm nhìn hắn, cẩn thận quan sát từng biểu cảm, nét mặt.
“Tạm thời chưa có manh mối.”
Quân Diễm Cửu cụp mắt, gói thịt nướng, trên mặt không có biểu cảm đặc biệt.
“Sự việc đã qua rất nhiều năm, cho dù có manh mối cũng khó lần ra tung tích.

Tình huống hiện tại không khác gì mò kim đáy bể.”
Lục Khanh hỏi tiếp: “Khương quốc bên kia có nghe ngóng được trên người vị thái tử đó có đặc điểm gì đặc biệt không? Ví dụ như vết bớt hoặc mụn ruồi gì đó?”
Quân Diễm Cửu cười: “Công chúa có phải nghĩ nô tài quá thần thông quảng đại rồi hay không? Cho dù có thì đây cũng là cơ mật hoàng thất Khương quốc.

Hoàng thượng vừa mới giao việc này cho nô tài cách đây không lâu, nô tài sao có thể nhanh như thế đã tìm ra?”
Lục Khanh sửng sốt đôi chút, cười nói: “Cũng đúng.”
Trong lòng lại tiếp tục suy tư.
Quả thật lúc này hắn đã có mánh khoé thông thiên, có hệ thống tình báo kéo dài mấy quốc gia.

Trên đời này chỉ có chuyện hắn không muốn biết chứ không có chuyện gì hắn không thể biết.
“Công chúa tựa hồ như rất có hứng thú với vị thái tử này?” Quân Diễm Cửu ý vị thâm sâu liếc nàng một cái.

“Không.”
“Bản công chúa là có hứng thú với ngài.

Trên thế gian này không có nam nhân nào có thể giống như Cửu Cửu, khơi dậy hứng thú của ta.”
Nàng xoay nhẹ chén lưu ly trong tay làm rượu bên trong khẽ lay chuyển, đôi mắt long lanh như câu dẫn.
Mạc Ly đột nhiên đi tới, hạ giọng thì thầm bên tai Lục Khanh.
“Công chúa, Quả Nhạc quận chúa bị hoàng thượng định tội, giao cho Ninh Cổ tự, đã khởi hành từ hôm qua nhưng hôm nay trên đường đã được người khác cứu đi.”
“Tra ra ai làm chưa?” Lục Khanh nhăn mày.
Mạc Ly nói: “Đối phương cải trang thành sơn tặc, trước mắt chẳng biết đã đi đâu.”
Lục Khanh hừ lạnh một tiếng, trong mắt ẩn chứa dao nhọn: “Hoà thượng chạy miếu còn nguyên.

Quả Lập không phải còn ở kinh thành sao? Nàng ta không quan tâm đến phụ thân nữa rồi?”
Mạc Ly hạ giọng nhắc nhở: “Cục diện có biến.”
“Hôm nay huynh trưởng nàng ta quyên góp một số tiền lớn cứu trợ thiên tai.

Hôm nay trên triều hoàng thượng còn có lời khen ngợi.

Bây giờ không còn là thời điểm thích hợp để đụng đến Quả gia.”
Sắc mặt Lục Khanh trầm xuống.
“Rốt cuộc là ai cứu nàng ta? Là Quả gia sao?”
Mạc Ly nói: “Thuộc hạ cảm thấy không phải.

Quả Lập đã sớm có ý định bỏ xe giữ tướng*, an phận thể hiện trước mặt hoàng thượng.

Ông ta sẽ không vì nữ nhi đã hết giá trị lợi dụng này cản trở con đường làm quan.”

Lục Khanh nghi hoặc: “Vậy còn có thể là ai?”
“Thuộc hạ lập tức đi điều tra.”
Lục Khanh bực bội nhíu mày: “Tìm đuợc Quả Nhạc thì xử đi.

Bản công chúa mệt rồi, không muốn cùng nàng ta chơi trò trốn tìm nữa.”
“Vâng.”
Dứt lời Mạc Ly biến mất.
Rượu thịt no say, Lục Khanh híp mắt, ánh mắt mê ly.
Nàng vươn tay: “Cửu Cửu, bản công chúa mệt rồi, ngài đỡ ta về tẩm điện nghỉ ngơi.”
Quân Diễm Cửu đứng dậy nắm lấy cổ tay nàng, bất đắc dĩ từ trong túi móc ra một chiếc khăn lụa tím, đem mấy ngón tay bóng nhẫy lau khô mới đỡ nàng dậy.
Tiểu Phúc Tử định theo sau hầu hạ nhưng bị một bàn tay kéo lại.

Nga Nhi vẫy vẫy hắn.
Quân Diễm Cửu nắm tay Lục Khanh đi qua hành lang sâu thẳm đến cửa tẩm cung.

Lục Khanh đi trước, dùng lực kéo hắn đè lên cửa, đóng lại, động tác vô cùng lưu loát.
Đôi mắt đen như đá hắc diệu của Quân Diễm Cửu toả sáng trong đêm.
Lục Khanh chống tay lên cánh cửa, ngẩng đầu, y hệt một bé mèo nhỏ, kéo kéo hắn
“Cửu Cửu, ta muốn chàng.”
* Bỏ xe giữ tướng (弃车保帅) ban đầu là một thuật ngữ trong cờ tướng.

Nghĩa đen là bỏ quân xe để giữ quân tướng.

Thường được dùng để ẩn dụ việc bỏ một thứ quan trọng để giữ thứ càng quan trọng hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.