Đọc truyện Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương – Chương 66: Đau khổ
– Thiếu gia! em là, đàn em của Bưu ca.
Dương Phàm chừng xe bên quán cafe đối diện trường học, hắn còn chưa bước vào thì có một tên du côn bước ra tiến lại phía hắn.
– Được rồi vậy thứ ta cần đâu.
Dương Phàm nói.
– Dạ, thiếu gia, Bưu ca bảo em cầm thứ này chờ thiếu gia ở đây. Nói xong hắn móc trong ngực ra một tờ giấy rồi đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm tùy ý liếc liếc vài cái, hắn nhất thời vui mừng vì có kết quả, nhưng khi lật mặt sau thì hắn lại tối sầm mặt tức giận xé tờ giấy đi, hướng tên lưu manh kia nói.” Về nói với đại ka của ngươi chuyện này làm rất tốt, sau này sẽ còn nhờ đến.
– Dạ, thiếu gia, em sẽ chuyển lời của thiếu gia cho Bưu ca. Nếu không còn chuyện gì nữa vậy em xin phép đi trước. Tên du côn đối với Dương Phàm này rất sợ từ chuyện lần trước ở quán bar.
– Đi đi. Thấy tên du côn có vẻ hơi sợ hãi, hắn cũng không thích nói nhiều với cái đám hắc đạo. Chuyện này hắn chỉ không muốn tự mình điều tra cho đỡ mệt. Dương Phàm không ngờ cái tên Vương Bưu này lại còn cho hắn biết thêm một chuyện nữa, xem như hắn không phải tốn sức ra tay. Dương Phàm đang không biết phải nói với cô nàng thế nào nữa, chuyện này không có lợi thế cho cô nàng cảnh sát một chút nào.
Dương phàm quay lại trường hắn định vào phòng của Lãnh Mộng chờ nàng tới nhưng lại nghĩ đến chuyện này có nguy hiểm rất lớn hắn không biết có nên để cho nàng biết hay không. Dương Phàm đang mãi suy nghĩ thì.” Nha….” một tiếng la thất thanh vang lên, ngay sau đó là những tiếng tạp âm của đồ vật truyền đến.
Dương Phàm lúc này mới nhìn xuống, cô giáo đang luống cuống nhặt giáo trình và dụng cụ.
– Xin lỗi cô, là em không để ý xin lỗi cô.
Dương Phàm cúi xuống nhặt những giáo án và dụng cụ lại cho vị giáo viên.
– Không có gì, em không sao chứ.
Vị giáo viên lúc này mới đứng dậy nhìn hắn.
Dương Phàm khuôn mặt có hơi mất tự nhiên, trong miệng thì thầm.” Tiểu Diễm.
Vị giáo viên thân hình hơi run, nàng có hơi kích động nhìn Dương Phàm nói.” Cậu.. cậu vừa mới nói gì, cậu biết tôi?
– Đương nhiên là biết rồi, vì cô là giảng viên của tôi mà.
Dương Phàm tỉnh táo lại, vẻ mặt trở nên tự nhiên nói.
Ánh mắt Diễm Thu Hồng mờ đi nàng tự lẩm bẩm.” Cậu không phải hắn. Nếu không phải Dương Phàm đứng đối diện với nàng, thì nàng cũng không nghe được hắn nói gì. Diễm Thu Hồng từng bước rời đi, trên khuôn mặt nàng vẫn còn để lại hai từ trong mắt Dương Phàm.” Đau Khổ.
Nhìn cô nàng rời đi Dương Phàm nắm chặt đấm vào tường mấy quyền, chỉ thấy trên tường bị lõm xuống giống như mạng nhện. Mà cánh tay hắn cũng đang chảy máu, Dương phàm lúc này cũng không còn tâm trạng nào mà quan tâm đến cánh của mình.
– Dương Phàm, anh đi đâu vậy. Lãnh Mộng vừa đến, thấy hắn khuôn mặt buồn chán đi qua. Nàng không ngờ là hắn lại không để ý tới nàng.
Dương Phàm lúc này chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện gì nữa, hắn lúc này chỉ muốn được yên lặng một chút.
– Dương Phàm, anh không nghe thấy tôi nói gì sao?. Lãnh Mộng kéo lấy cánh tay của hắn, nàng có hơi tức giận quát.
– Tiểu Mộng, là nàng sao?. Thấy có người kéo cánh tay của mình Dương Phàm lúc này mới quay mặt lại, hắn không nghĩ đến cô nàng Lãnh Mộng đã đến trường.
– Phải, cậu… A… tay cậu bị thương. Lãnh Mộng lúc này mới thấy cánh tay của hắn đang chảy máu, đã nhuộm đỏ cả cánh tay. Lãnh Mộng có hơi đau xót nhìn hắn.” Anh mau theo tôi vào đây.” nàng kéo hắn vào trong phòng giáo viên của mình, lấy hộp băng cá nhân ra, lau sạch cánh tay của hắn rồi băng bó lại rất cẩn thận.
– Cảm ơn nàng, Tiểu Mộng. Dương Phàm cảm động nhìn cô nàng băng bó cánh tay lại cho mình. Nhìn thấy cô nàng xót xa cho mình như vậy Dương Phàm lại nhớ đến khuôn mặt của Diễm Thu Hồng. Hắn lại cảm thấy mình có lỗi với nàng nhiều hơn.
– Dương Phàm, tại sao cánh tay anh lại bị thương như vậy?. Lãnh Mộng băng bó xong cho Dương phàm, nàng ngửng mặt lên hỏi hắn. Nàng cũng không quản cách sưng hô của hắn.
– Chỉ là chút vết thương không đáng ngại. Dương phàm khuôn mặt vui vẻ trở lại nói. Hắn làm sao có thể nói là do mình tự làm mình bị thương được, nếu không cô nàng sẽ nghĩ mình thích ngược đãi bản thân.
– Như vậy mà nói không đáng ngại sao? vậy thì như thế nào thì mới đáng lo ngại. Lãnh mộng có chút không vui với câu trả lời của Dương phàm.
– Tiểu mộng, nàng đang quan tâm ta sao?. Dương phàm có hơi kinh ngạc vì câu nói của cô nàng. Nó giống như một người vợ thấy chồng bị thương mới có biểu hiện như vậy. Dương phàm định kéo Lãnh mộng ngồi trong lòng mình, nhưng không ngờ lại bị cô nàng ngăn cản lại nghiêm mặt nói.
– Nếu anh không nói thì đừng có động đến tôi.
Lãnh Mộng tức giận nói.
– Là ta không cẩn thận bị ngã thôi. Dương Phàm nói đại một lý do, hắn vẫn không muốn nói cho cô nàng biết.
– Không cẩn thận bị ngã, anh nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi sao? nếu anh không muốn nói thì thôi, anh có thể ra khỏi phòng của tôi được rồi. Lãnh Mộng lạnh nhạt nói. Thấy hắn còn giấu nàng như vậy, làm cho nàng cảm thấy mình giống như đang bị lừa dối.
– Được rồi! là ta tự mình làm bị thương, ta cũng nói cho nàng biết luôn chuyện kia. Dương Phàm nói lại những gì mà mình đọc ở tờ giấy mà đàn em của Vương bưu đưa đến.” Nhưng Tiểu Mộng ta nói nàng nghe cho rõ đây, bọn chúng không phải là những tay buôn lậu bình thường, nàng có đưa cả đại đội cảnh sát đi cũng không thể làm gì bọn chúng. Dương Phàm nói xong nhưng hắn vẫn không quên nhắc nhở cô nàng, chỉ có một chuyện ở mặt sau trang giấy là hắn còn chưa nói cho Lãnh Mộng biết. Nếu hắn nói mặt sau của tờ giấy thì chắc chắn một điều rằng Lãnh Mộng nhất định sẽ tự mình đi điều tra, như vậy cô nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.