Đọc truyện Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương – Chương 55
Sau khi rời khỏi quán bar Dương Phàm cũng không quay lại trường mà hắn đến thẳng công ty.
– Tiểu Phàm! sao em lại đến công ty, chẳng phải em cùng các nàng đi học hay sao?
Dương Nguyệt đang ngồi trên bàn làm việc thấy Dương Phàm vào nàng cũng hơi ngạc nhiên vì buổi sáng hắn cùng bốn cô nàng đi xe đến trường, mà lúc này hắn lại có mặt ở đây.
– Ta nhớ nàng nên mới đến đây.
Dương Phàm bước đến chỗ của nàng hai tay hắn bắt lấy bộ ngực đầy đặn của nàng mà bóp.
” Ư.. Tiểu Phàm em đừng loạn động nữa, để người ta thấy thì không hay đâu.
Dương Phàm bỏ ngoài tai những gì Dương Nguyệt nói, hắn bắt đầu cởi bỏ chiếc áo của nàng ra để lộ hai núm vú hồng của nàng.
” Ân. Nàng khẽ rên lên người vặn vẹo không yên. Dương Phàm được đà lấn tới, tay hắn mò xuống xuống vùng bí ẩn của nàng.” Ngô.. Dương Nguyệt lúc này đã thật sự nhu thuận để cho Dương Phàm hành sự.
Dương Phàm đặt cô nàng lên chiếc bàn làm việc của cô nàng, cởi bỏ chiếc váy còn sót lại của nàng.
” Tiểu Phàm! chúng ta vào trong rồi hẵng tiếp tục, để người khác biết thì không tốt đâu.
Dương Nguyệt vẫn còn lo sợ chuyện này. Dương Phàm thì không nghĩ như vậy, hắn cứ như vậy mà tiến vào bên trong nàng.
” Ân.. Dương Nguyệt hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, nàng chỉ cảm thấy cả cơ thể chỉ muốn nhũn ra. Sau khi làm xong một hồi Dương Phàm bế nàng nằm ra ghế salon mà tiếp tục. Hai người làm hết chỗ này rồi lại chuyển đến chỗ khác của căn phòng, cuối cùng nàng cũng mệt mỏi không thể tiếp tục được nữa Dương Phàm lúc này mới đưa nàng về phòng.
Dương Phàm lúc này đã quay trở lại trường học, hắn không ngờ lúc này cả bốn cô nàng đều đang ngồi cùng nhau không biết đang nói chuyện gì mà rất sôi nổi.
– Ngọc Nhi! các nàng đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?. Dương Phàm tiến lại bốn người các nàng nói.
– Dương Phàm! anh về rồi?. Nhìn thấy Dương Phàm đã về Anh My đứng lên nói.
– Tụi em đang định đến chỗ nào đó rồi ăn trưa, anh về thật đúng lúc cùng đi với tụi em luôn. Thanh Thanh nói.
– Dương Phàm! anh đi đâu suốt buổi sáng mà bây giờ mới trở lại trường vậy. Ngọc Nhi nói. Nàng thấy hắn rời đi mà lúc này hắn mới quay lại.
– Ta đến công ty có chút việc, cho nên bây giờ ta mới về.
Hắn nói như vậy là để cho cô nàng Ngọc Nhi không có truy tố hắn đến cùng.
” Đến công ty!. Cả ba cô nàng đều ngạc nhiên.
– Phải! nhưng chỉ là giúp đỡ cho chị Nguyệt mà thôi. Thấy ba cô nàng đều ngạc nhiên Dương Phàm tung thêm một trái bom nặng kí nữa. Cho dù các nàng có hỏi thì Tiểu Nguyệt thì làm sao nàng có thể nói là hắn đến để làm chuyện đó với nàng cơ chứ.
– Vậy sao chị Nguyệt lại không nhắc đến chuyện này.
Ngọc Nhi nói, nàng vẫn hơi đa nghi về chuyện này, nàng vẫn lo sợ chuyện Dương Phàm ra ngoài với nữ nhân. Không phải hắn ra ngoài với nữ nhân mà là nữ nhân ở ngay cạnh các nàng mà lại không biết.
– Được rồi! không phải các nàng đang muốn đi ăn trưa sao?. Dương Phàm đổi đề tài khác mà nói.
– Được rồi Ngọc Nhi! bồ cũng đừng làm khó ảnh nữa. Anh My nói.
Nàng biết Dương Phàm không muốn đề cập đến chuyện này nữa mà muốn đi ăn. Còn vì sao mà Dương Phàm không nói thì các nàng cũng không biết, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến Dương Nguyệt. Ở nhà Dương Nguyệt đối sử rất tốt với các nàng. Cho dù Dương Phàm không có nói thì chuyện này thì các nàng cũng đành phải tin là hắn đến công ty.
– Được rồi! em biết có một quán ăn rất ngon, mọi người có muốn đến đó ăn không? em đói lắm rồi nè.
Tiểu Thanh nói. Nàng thấy vậy cũng giải vây cho hắn để mọi người không nói đến chuyện này nữa.
– Được rồi! Tiểu Thanh em biết quán ăn đó thì đưa mọi người đến đó ăn. Chị cũng thấy đói rồi.
Ngọc Nhi nói.
Dương Phàm thấy hai nàng là đang giải vây cho hắn nên đều nhìn hai nàng bằng ánh mắt cảm ơn. Hai nàng thấy hắn như vậy cũng chỉ cười. Rồi Dương Phàm cùng bốn cô nàng lấy xe rời đi.