Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 29: Không Thể Dấu Giếm


Bạn đang đọc Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan – Chương 29: Không Thể Dấu Giếm

Du Tiểu Vãn đạm nhạt nhìn bộ dạng Trương thị tuy cực lực trấn định nhưng dung nhan vẫn toát ra vài tia phẫn hận tinh mỹ. Mợ nhất định đang bi phẫn muốn chết vì không còn cách đem gia tài của Du gia nhét vào trong túi. Kiếp trước vì ngầm chiếm tài sản của nàng, Trương thị đã độc dược vào miệng nàng. Cơn đau đến tận tim đó, nỗi hận đến thấu xương đó, ngay cả khi đã trọng sinh, vẫn như cũ không thể tiêu tan, ngược lại càng lâu càng thịnh……

Trương thị thở sâu, mạnh mẽ trấn định, dịu dàng cười, ngồi xuống bên cạnh Tào Thanh Nho, vờ thương lượng nói: “Lão thái thái và Tước gia thương lượng tốt lắm, con dâu vốn không nên nhiều lời, chính là có một chỗ, không thể không nhắc tới. Chuyện trong phủ tự nhiên có thể an bài người bên ngoài đi làm, nhưng còn chuyện trong nha môn thì sao? Mẫn Nhi nhậm chức trong Chiêm Sự Phủ, đó là chuyện khiến bao nhiêu người hâm mộ a, vạn nhất trì hoãn chính sự của Thái Hậu nương nương hoặc là của Nhiếp Chính Vương điện hạ, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Mẫn Nhi, chuyện này biết nên làm thế nào cho phải?”

Hàng chân mày thanh mảnh được vẽ hết sức hoàn mĩ của Trương thị vừa khéo nhíu lại thành chữ xuyên (川), giống như đang thật tình lo lắng cho tiền đồ của Tào Trung Duệ.

Tào lão phu nhân thản nhiên hỏi, “Vậy theo ý con, nên làm thế nào cho phải?”

Trương thị tươi cười rất kính cẩn, rất dịu dàng, “Y theo ý con dâu, trong phủ không hề thiếu quản sự, đều là biết kinh doanh, cứ giao cho bọn họ chuẩn bị, chúng ta ở một bên quan sát là được.”

Tào Thanh Nho nghe vậy gật gật đầu, nếu ảnh hưởng đến tiền đồ của con, hắn cũng thấy cho bọn nô tài đi làm là đủ. Dù sao trong phủ có rất nhiều sản nghiệp, đều là do bọn nô tài quản lý, có cần con mình đứng ra trông coi sao?

Trương thị được trượng phu duy trì, trong lòng nhất thời sáng sủa trở lại, như lại nhìn đến núi vàng núi bạc chói mắt của Du gia, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành.


Tào lão phu nhân lại cúi mắt xuống, ngón tay gõ vào mặt bàn mấy cái. Thược Dược mắt sắc, vội rót một tách trà sâm dâng lên. Tào lão phu nhân cầm tách trà sâm, uống mấy ngụm, mới chậm rì rì hỏi: “Con nói thử xem, nên chọn quản sự nào? Rồi còn tổng quản sự là ai?”

Đây là chuyện mà Trương thị đã sớm tính toán tốt lắm, lúc này giả bộ suy ngẫm một hồi, mới chậm rãi nói, “Vãn Nhi có ba gian cửa hàng, tốt nhất mỗi gian cửa hàng có hai quản sự, một lớn một nhỏ, có thương có lượng, cũng có thể giám sát lẫn nhay. Du gia vốn có một gã quản sự, hắn coi như là đại quản sự, còn chúng ta thì phái sáu người từ trong phủ đến. Con dâu thấy, sáu người Trương Xuân, Hà Hậu, Quách Khánh, Tào Ngũ, Tiêu Quý, Hoàng Trọng là tốt nhất.”

Tào lão phu nhân nhướn mí mắt lên, hai mươi mấy năm qua, đây lần đầu tiên, bà nhận ra con dâu nhà mình tính toán tinh ranh đến vậy.

Ba người Trương Xuân, Hà Hậu, Quách Khánh đều là nô tài nhà mẹ đẻ của Trương thị. Tào Ngũ, Tiêu Quý và Hoàng Trọng là Tào phủ gia sinh tử*, nhưng Tào Ngũ, Tiêu Quý là kẻ khéo đưa đẩy, chỉ sợ đã sớm đầu phục đương gia chủ mẫu Trương thị, Hoàng Trọng là người trung thành ngay thẳng, có lẽ đã đắc tội gì đó với Trương thị, ngày sau nếu cửa hàng Vãn Nhi xảy ra chuyện, hẳn sẽ bị đẩy ra làm người chịu tội thay. Về phần Du gia tổng quản sự, nói là quản lý ba gian cửa hàng, nhưng làm sao có thể hỏi, có thể chen chân vào được. Tính đi tính lại một hồi, những người giúp Vãn Nhi quản lý cửa hàng, đều là người của Trương thị.

* ý nói những người này đã là nô tì, nô tài từ bé trong Tào phủ hoặc là con của nô tài, nô tì trong Tào phủ. Do được huấn luyện – hoặc nói đúng hơn là tẩy não, những người này chỉ biết trung thành chủ nhân.

Bởi vì từ lúc Trương thị gả vào Tào gia tới nay đều dùng hình tượng hiền lành dịu dàng, thế nên, cho dù lần trước xảy ra chuyện Tước gia trúng mị dược, Tào lão phu nhân phát hiện Trương thị có tư tâm, nhưng cũng không phạt nặng thế nào. Đơn giản là bà cảm thấy, đương gia chủ mẫu nếu muốn áp tiểu thiếp, dùng một chút thủ đoạn là chuyện thường, cũng là chuyện nên làm. Nay hiện tại nhìn lại, Trương thị tư tâm quá nặng, dục vọng nhiều lắm, bàn tay đều sắp vói vào túi tiền của ngoại sinh nữ, xem ra phải hung hăng đè ép một phen.


Lúc này, trong giọng nói của Tào lão phu nhân đã mang theo nồng đậm trào phúng, “Vãn Nhi chỉ mời người hỗ trợ quản lý, cũng không phải đem toàn bộ cho người khác tiếp quản, nhiều quản sự như vậy, cửa hàng phải kiếm bao nhiêu tiền mới dưỡng được nhiều nô tài như vậy?”

Lão thái thái nếu trực tiếp phản đối, ngược lại còn có đường để thương lượng, nhưng kiểu châm chọc khiêu khích thế này, chẳng khác gì một cái tát vào mặt Trương thị. Mặt bà nhất thời liền đỏ lên, nha nha phun không ra được một chữ.


Tào Trung Nhã cũng nghe ra ngữ khí của tổ mẫu không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ hãi mà trắng bệch cả ra, muốn nói giúp mẫu thân vài câu, lại không biết nói từ đâu.

Du Tiểu Vãn vội ba phải cười, “Vãn Nhi nghĩ, ý của mợ là sợ bọn nô tài không người quản thúc, lén lút kinh doanh ở bên ngoai, chủ ý này kỳ thật không tệ. Bất quá, lão thái thái băn khoăn cũng đúng, tiền lương của quản sự đều rất cao, cửa hàng còn chưa khai trương, nhiều người như vậy, xác thực nuôi không nổi.

Vãn Nhi mặt dày cầu lão thái thái và mợ, từ trong số cái nô tài chọn ra một người đắc lực cho Vãn Nhi, lại từ trong số các quản sự của Tào gia, chọn ra một người, mỗi người phân công quản lý một cửa hàng. Văn bá là người mà phụ thân tín nhiệm, Vãn Nhi cũng tín nhiệm, vậy để Văn bá đến quản lý trướng vụ* của ba cửa hàng, người trong trướng phòng* do Văn bá trực tiếp quản lý. Việc quản lý ba gian cửa hàng vẫn nhờ vào Mẫn biểu ca, cũng không cần ngày ngày đến cửa hàng, chỉ là có rảnh thì đi xem một chút, đến khi có việc, các quản sự sẽ đến hỏi ý kiến Mẫn biểu ca. Lão thái thái, ngài thấy vậy có được không?”

* Trướng vụ là công việc quản lý sổ sách, tiền bạc. Trướng phòng là chỉ những người làm trướng vụ.


Quyền sở hữu tài sản vẫn nắm trong tay nàng, mỗi một khoảng thu chi đều rành mạch. Mẫn biểu ca tuy không nắm được thực quyền, nhưng lại chịu ân huệ của nàng, đương nhiên sẽ lưu tâm khắp nơi, giám thị trái phải, sẽ không sợ quản sự làm xằng bậy.

Tào lão phu nhân suy nghĩ một hồi, liền cười nói: “Vậy làm như thế đi. Trong số các nô tài của ta, Hứa Mậu là người có khả năng, không cần hỏi mượn, ta trực tiếp gia khế ước bán thân của hắn cho con, Còn trong số các quản sự của Tào gia, người tên Hoàng Trọng mà mợ con vừa nhắc tới cũng tốt lắm. Cứ chọn hai người này đi.” Lại nhìn về phía Trương thị, “Con cũng mau chọn một người cho Vãn Nhi.”

Trương thị cứng ngắc cười nói: “Vậy Quách Khánh đi.”

Tuy rằng thành công xếp vào một người, nhưng không quản được trướng phòng, có được làm quản sự thì có ích ra? Đúng là nhìn không ra, nha đầu Vãn Nhi này mới ít tuổi như vậy, mà đã có nhiều quỷ tâm nhãn tử đến thế!

Trương thị vừa mới phẫn hận xong, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng thông bẩm, “Ngô phu nhân và Ngô tiểu thư tới thỉnh an lão thái thái.”

Tào lão phu nhân nói: “Mau mời.”


Rèm cửa vén lên, Tiểu Võ thị mang Ngô Lệ Quyên thướt tha đi đến.


Người bình thường vào nhà sẽ cởi áo choàng ra trước, rồi giao cho bọn nha hoàn cất giữ, đằng này, Ngô Lệ Quyên lại mặc áo choàng vào trong phòng. Mí mắt Trương thị hung hăng nhảy dựng, thiếu chút nữa là bị chuột rút. Du Tiểu Vãn cười thầm không thôi, Võ di nương nhất định là đã nghe được tin gì đó.

Quả nhiên, hai mẹ con thỉnh an xong, Ngô Lệ Quyên liền tao nhã đi đến trước mặt Trương thị, khom người hành lễ, biểu tình ngượng ngùng, ngữ khí thành khẩn nói: “Đa tạ Tào phu nhân ban thưởng ta tấm áo choàng này. Lần trước ở Đàm Chá Tự, ta nửa đường thay tấm áo choàng khác, mẫu thân nói ta làm vậy là không đúng, cho nên hôm nay cố ý đến xin lỗi phu nhân.”

Nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc của tấm áo choàng, ánh mắt Tào Thanh Nho nhất thời sáng rực lên. Mí mắt Trương thị càng thêm nháy lợi hại hơn, bà miễn cưỡng cười nói: “Chuyện này có đáng gì mà con phải xin lỗi? Mau ngồi xuống, lát nữa sắp ăn cơm.” Chỉ hy vọng này hai mẹ con này đừng mở miệng nữa.

Nào biết Ngô Lệ Quyên lại nói tiếp, “Chuyện này đương nhiên phải xin lỗi. Hôm đó, Khúc ma ma còn cố ý dặn ta phải mặc, mà ta lại lâm thời đổi thành áo do Vãn Nhi muội muội tặng. Hiện tại nghĩ đến, như vậy thật sự là đại bất kính đối phu nhân……”

Tào Thanh Nho đột nhiên chen vào một câu, “Khúc ma ma cố ý dặn ngươi phải mặc sao?”

Ngô Lệ Quyên mỉm cười gật đầu, mở miệng nói thêm vài câu, nhưng lúc này Trương thị đã không còn nghe gì cả. Trong tai bà như đang rầm rầm rung động, vô số pháo hoa ầm ầm nổ vang, mỗi một đóa đều như đang cười nhạo bà: Ngươi không giấu giếm được đâu……

Thấy lửa giận bùng bùng trong mắt cậu, Du Tiểu Vãn âm thầm cười nhẹ. Nàng biết, một đại nam nhân như cậu khẳng định sẽ không chú ý tới nữ nhân mặc áo gì, nếu không làm rõ tấm áo choàng này là do Trương thị tặng, Trương thị có thể thu xếp mọi chuyện chu toàn, xóa mọi dấu vết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.