Bạn đang đọc Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan – Chương 26: Trương Thị Phản Kích(1)
Du Tiểu Vãn không thèm để ý tới Quân Dật Chi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, đoan trang đứng thẳng. Trí Năng đại sư đang suy nghĩ nước cờ thập phần nhập thần, không phát giác có người đến thiện phòng. Một tiểu sa di bên cạnh vội ho nhẹ một tiếng, hắn mới tỉnh thần, nâng mắt nhìn sang.
Lão phụ nhân bước lên trước, cúi người thi lễ: “Đa tạ đại sư thu lưu, vị tiểu thư này nói có thể trị hết bệnh cũ của lão phụ, lão phụ nay muốn theo nàng hồi phủ chữa bệnh.”
Trí Năng đại sư cả đời này đam mê phật lý và y lý, nghe nói Du Tiểu Vãn có thể trị hết bệnh sốt rét, kích động đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt Du Tiểu Vãn, run giọng hỏi, “Xin hỏi tiểu thư trị thế nào? Có phải là dùng hoa cúc, cây thanh hao làm thuốc? Hay là dùng ngân châm tham tứ bạch, khí xá huyệt?”
Du Tiểu Vãn thân thể vốn yếu đuối, xem như lâu bệnh thành y, nhưng chỉ giới hạn trong những chứng bệnh bình thường, đối với những y lý cao thâm thế này, thật tình không hiểu, đành phải thi lễ với Trí Năng đại sư, áy náy nói: “Tiểu nữ tử chính là trước đây từng được một người chữa khỏi, biết được phương thuốc, nhưng không tiện thỉnh đại sư xem qua, mong đại sư khoan lượng.” Nói xong liền cười đứng ở một bên, tự động xem nhẹ Quân Dật Chi.
Trí Năng đại sư khẩn cầu nói: “Không biết tiểu thư có thể thương lượng với vị cao nhân kia một chút, đem phương công này công bố rộng rãi, như vậy có thể tạo phúc cho chúng sinh.”
Du Tiểu Vãn thành thực nói: “Là vị một tăng nhân tha phương để lại phương thuốc, tiểu nữ tử cũng không biết kiếp này có còn gặp lại vị ấy không.”
Nghe nàng đưa ra lí do thoái thác như vậy, Trí Năng đại sư chỉ phải tiếc nuối tiễn bọn họ rời đi, nghĩ thầm mình phải tiếp tục nghiên cứu, người khác có thể nghĩ ra phương thuốc, hắn nhất định cũng có thể.
Du Tiểu Vãn khẽ cúi người thi lễ, mang người rời khỏi thiện phòng, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Quân Dật Chi, “Lần tới chúng ta đánh cuộc, cược phương thuốc trong tay ngươi.”
Du Tiểu Vãn ngừng lại một chút, “Hai lần.” Đánh cược phải làm hai lần, phương thuốc chia làm hai, lần lượt đem ra, coi như cũng không ngoại truyền.
Nàng cước bộ không ngừng đi ra ngoài, lúc trở lại hương phòng ở tiền viện, Trương thị đang định phái người tìm nàng, nói là phải về phủ. Du Tiểu Vãn lên xe ngựa, bảo Sơ Vân đỡ lão phụ nhân ngồi cùng xe với bọn nha hoàn, xe này vốn là mang đồ cúng đến, lúc này có chút rộng rãi.
Lão phụ nhân kia khi đến trước xe ngựa của Du Tiểu Vãn, thấp giọng nói: “Tiểu thư nếu có thể giúp lão phụ chữa khỏi chứng bệnh khó chữa này, lão phụ nhất định khắc trong tâm khảm, ngày sau tất báo đáp tiểu thư ba lượt đại ân.” Dừng một chút, tăng mạnh ngữ khí, “Chuyện gì đều được.”
Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, buông màn xe xuống. Nàng thành công cản trở âm mưu của Trương thị, tâm tình vô cùng tốt, vẫn chưa phát giác đến lời lão phụ nhân nói có chỗ không ổn: Nếu là người có thân phận chân chính hèn mọn, nhất định đã cảm động quỳ xuống dập đầu, nói mấy cây như “Làm trâu làm ngựa báo ân”, chứ không phải giống lão phụ nhân này, đồng ý thực hiện “ba lượt đại ân”, còn là “chuyện gì đều được”.
Trở lại Mặc Ngọc Cư, Triệu ma ma hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong, liền nhẹ giọng nói: “Vừa rồi đã sai người hỏi Du tổng quản, hắn nói, khi đang mật đàm với Sơ Vân, tựa hồ bên cạnh có người, nhưng đến khi hắn tìm, lại không phát giác người nào. Nếu thực sự có người, như vậy người này võ công cực kì cao cường, hắn dặn tiểu thư nhất định phải chú ý phòng bị.”
Du Tiểu Vãn khẽ nhíu mi, võ công cực kì cao cường, vậy đương nhiên không phải Quân Dật Chi, có lẽ là thị vệ trong nhà hắn…… Về sau cứ trốn người này đi là được, sẽ không cần phải rối rắm nữa.
Nàng lại hỏi chuyện an trí cho lão phụ nhân kia, nghĩ đến lúc mình thỉnh cầu mang lão phụ nhân hồi phủ, ánh mắt Trương thị ẩn hàm nghi kỵ, chỉ sợ đã từ miệng nha hoàn bà tử biết được chuyện mình tặng áo choàng cho Tào Trung Nhã và Ngô Lệ Quyên. Thật ra, nếu muốn âm thầm đưa áo choàng, nàng còn nhiều biện pháp, nhưng nàng muốn quang minh chính đại như vậy, làm cho Trương thị nghi kỵ, nóng lòng, lại không tìm nhược điểm của nàng, tốt nhất là ngày ngày phát điên đêm đêm không ngủ được, mài mòn dung nhan mới tốt.
Triệu ma ma vừa đáp lời vừa sửa sang lại giường: “An bài ở dãy nhà sau trong viện chúng ta.” Lại lo lắng nói, “Nếu cữu phu nhân Trương thị phát giác là tiểu thư từ giữa gây khó dễ, chỉ sợ……”
Du Tiểu Vãn cong môi cười, “Sợ cái gì, bà ta chỉ dám đoán thôi, nếu để lão thái thái và cậu biết bà ta định dâng Ngô Lệ Quyên cho Bắc thế tử, chỉ sợ sẽ cấm túc bà ấy.”
Tào gia thật vất vả mới có được phú quý, nay lại gặp được một Ngô Lệ Quyên – người có khả năng cho gả cho Nhiếp Chính Vương quyền thế đầy mình, ngày sau có thể giúp đỡ cho Tào gia, nếu vậy, sao lại để cho người khác phá hư?
Lúc này, ở trong nội thất, Trương thị chất vấn Khúc ma ma, “Ngươi nói cho ta nghe, ngươi làm việc thế nào vậy hả! Ta giữ ngươi lại thì có ích gì!”
Khúc ma ma bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, nói: “Nô tì oan uổng a! Phu quân nô tì quả thật đã cầu được Viên Đức đại sư giúp đỡ, sau lại sửa miệng, là vì có người đến tìm Viên Đức đại sư. Nô tì hôm qua phát giác không ổn, liền lập tức cho phu quân đi tìm tiểu sa di hầu hạ Viên Đức đại sư, mới biết……”
Trương thị đứng bật dậy, “Biết là ai?”
Khúc ma ma lắc đầu nói: “Không biết là ai, nhưng có thể khẳng định, không phải người trong kinh thành, nghe trong giọng nói có khẩu âm Hà Nam.”
Hà Nam? Chẳng lẽ là người của Du gia?
Trương thị vừa sợ vừa hận.
.
.
.
Ngày hôm sau, tẩu tử nhà mẹ đẻ của Trương thị – Trương phu nhân – tới phủ tới thăm bà, nhỏ giọng nói: “Du gia đã mua ba gian cửa hàng kia, người của ta dò hỏi được, tính bán vài món đặc sản của Nhữ Dương thôn trang cho bọn họ. Ngươi mau đi nói với nàng, bảo nàng mở cửa hàng tơ lụa hoặc là hương liệu , những mặt hàng này, chúng ta vốn không chen lọt được vào kinh thành.”
(Nhận vật Trương phu nhân sau này sẽ xuất hiện nhiều, mọi người nhớ phân biệt:
“Trương thị” = Tào phu nhân = mợ của Tiểu Vãn;
“Trương phu nhân” = chị dâu của Trương thị = vợ của anh trai Tào phu nhân)
Nhắc tới Du Tiểu Vãn, Trương thị liền âm thầm cắn răng, hận không thể đem toàn bộ tài sản của nàng về dưới danh nghĩa của mình, đuổi một thân không xu dính túi ra khỏi Tào phủ.
Trương phu nhân nghe kể lại chuyện hôm qua, nhíu mi nói: “Chẳng lẽ nàng biết chúng ta định lừa bạc của nàng? Không đúng a, chuyện này còn chưa tiến hành, nàng làm sao mà biết?”
Đây cũng là điều mà Trương thị nghĩ không ra, tối hôm qua thấy tấm áo choàng mà Du Tiểu Vãn đưa cho Nhã Nhi, bà cơ hồ có thể khẳng định Du Tiểu Vãn là cố ý phá hư chuyện của bà. Nhưng khi đó sự kiện còn chưa bắt đầu, nàng không có khả năng biết được, mà mình lại đối tốt với nàng như vậy, còn muốn cho Duệ Nhi cưới nàng, làm cho Viên Đức đại sư ra mặt, bất quá là vì nàng phải thủ ba năm hiếu kì, sợ đêm dài lắm mộng, nên mới định ra trước mà thôi. Đối với nàng mà nói, đều không phải là chuyện xấu, nàng vì sao phải đối nghịch với mình?
Trương phu nhân nhíu mày vỗ vỗ vai Trương thị, “Bất luận là phải hay không phải, ta cảm thấy đứa ngoại sinh nữ này của ngươi không đơn giản. Người làm cho Ngô Lệ Quyên lưu lại là nàng, từ trong thâm cư cũng có thể phá hư đại sự của ngươi cũng là nàng. Cho dù nàng không cố ý, cũng là khắc tinh của ngươi. Lần này ngươi có thể thử nàng một chút, nếu nàng thức thời, đem cửa hàng giao cho ngươi quản lý, ngươi sẽ lo cho nàng ăn no một đời, nếu cảm thấy không được, ngươi cần gì phải khách khí với nàng? Là nàng muốn tới dựa vào ngươi, chẳng lẽ dám không hiếu kính ngươi sao?”
Ánh mắt Trương thị hiện lên một tia âm trầm, thật lâu sau, quyết định xong chủ ý, ngẩng đầu lên cười nói: “Đại tẩu nói đúng cực kỳ, tẩu yên tâm, ta ngày mai sẽ mang tin đến cho tẩu.”
Đợi Trương thị xử lý gia vụ xong, Tào Thanh Nho cũng đã hạ triều. Trương thị nhiệt tình tiếp đón, vừa hầu hạ trượng phu thay quần áo, vừa vui sướng nói: “Hôm nay Bắc Vương phi cho người đến tặng quà, nói là thay thế tử xin lỗi, đứa nha hoàn nguyên lai hẹn thế tử có nói, tiểu thư của nàng vốn dĩ là mặc áo choàng màu xanh lá.”
Tào Thanh Nho suy nghĩ một phen, nói: “Nhưng người nhà chúng ta không ai mặc áo choàng màu xanh lá.”
Trương thị cười, tiếp lời nói: “Chính là như vậy a.”
Đang nói chuyện, cửa truyền đến tiếng thông bẩm của Tử Nhi, “Tam tiểu thư đến thỉnh an.”
Rèm cửa được vén lên, Tào Trung Nhã dáng vẻ đoan chính đi đến.
“Phụ thân vạn an, mẫu thân vạn an.”
“Mau lại đây ngồi.” Trương thị cười hiền lành, ý bảo Tử Nhi giúp nữ nhi cởi áo choàng.
Tào Thanh Nho vô tình thoáng nhìn sang, thần sắc biến đổi, lạnh lùng hỏi: “Đây là áo choàng của con”.