Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 49


Đọc truyện Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ – Chương 49

Mễ Hiết Nhĩ nhiệt tình hiếu khách mời bọn cậu ở thêm hai ngày, Lập Hạ nghĩ, nhân đây vừa vặn nghỉ ngơi và hồi phục một chút, thuận tiện lại mời y sư bộ lạc Sư tộc giúp Ân Tư Đặc lần nữa cố định nẹp gỗ, nên cũng vui vẻ đồng ý. Có điều, Lập Hạ cũng không muốn bạch chiếm tiện nghi nhà tộc trưởng Sư tộc, một ngày ba bữa liền bị cậu nhận thầu rồi, tay nghề tốt của Lập Hạ khiến Mễ Hiết Nhĩ lớn tiếng thán phục không thôi, ước gì nhóm Lập Hạ có thể ở thêm thời gian dài nữa thì tốt.

Có Mễ Hiết Nhĩ dẫn dắt, Lập Hạ quen biết được rất nhiều người trong bộ lạc, bọn họ nghe nói đám Lập Hạ đến từ bộ lạc Lang tộc đều vẻ mặt hữu hảo, hơn nữa thú nhân rất thích trẻ nhỏ, chuyển một vòng lớn trong bộ lạc, Á Địch có thể nói là thu hoạch tương đối khá, yếm nhỏ của Á Địch bị những thứ ăn ngon hoặc đồ vật hay ho nhét tràn đầy, nếu không phải Đại Nhi còn là một đứa nhóc chưa dứt sữa, bằng vào một điểm nhóc con là giống cái, thu hoạch khẳng định so Á Địch sẽ không ít hơn chút nào.

Đêm xuống, Lập Hạ dỗ dành con nhỏ đi ngủ, mới gối lên tay Ân Tư Đặc làm ổ, một năm rồi không ngủ trên giường đá gập ghềnh, một lần nữa nằm lên thực khó chấp nhận được, thật sự là do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan.

“Ân Tư Đặc, hai ngày này đi thăm bên ngoài với Mễ Hiết Nhĩ, em cảm giác có người vẫn không ngừng nhìn chằm chằm em, thế nhưng đợi tới lúc em quay lại tìm lại cái gì cũng không thấy, anh nói có thể có chuyện gì hay không a?” Nhắc tới chuyện này, trong nội tâm Lập Hạ có chút lo sợ bất an, cũng không biết có phải do cậu đa nghi hay không, nhưng trực giác nói cho cậu biết có người nào đó vẫn một mực đi theo phía sau, loại cảm giác này khiến sau lưng cậu như bị đâm gai nhọn vậy.

Ân Tư Đặc nhíu mày, hai ngày này, bởi vì hắn hành động bất tiện nên chỉ đi dạo tại cửa nhà Lôi Đốn thôi, Lập Hạ cùng Mễ Hiết Nhĩ ở bên ngoài làm gì, hắn không hề biết. Lập Hạ có tính cách như thế nào hắn biết rất rõ, không có khả năng đi trêu chọc người được.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời đi rồi.”

“Nói cũng đúng, chúng ta sớm ngủ thôi, ngày mai còn phải đi.” Nghe Ân Tư Đặc vừa nói như vậy, Lập Hạ cũng buông lỏng xuống, đợi ngày mai rời xa bộ lạc Sư tộc lại xem xét lại một chút, thực có chuyện gì không phải còn có không gian sao.

Vừa rạng sáng hôm sau, một nhà Ân Tư Đặc liền cáo biệt Lôi Đốn, Mễ Hiết Nhĩ, lên đường tiếp tục hành trình tới bộ lạc Xà tộc.

Đi qua thảo nguyên, hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng có xu thế phát triển theo hướng rừng mưa nhiệt đới, cây cối mọc lên san sát nhau, cây dây leo và những loại cây sống phụ thuộc đặc biệt phồn thịnh, có lẽ là do hoàn cảnh địa lý, nên so bên ngoài càng thêm oi bức nóng nực.


Lập Hạ nấu cháo gạo thơm ngào ngạt, lấy ra bánh bơ đã sớm làm tốt, vì để phòng chống hơi ẩm trong rừng mà còn cố ý xào một bát thịt dê cùng hành. Lúc thịt thú Miên Mị được cho vào nồi tuôn ra mùi thơm nức làm Á Địch thèm chảy cả nước miếng.

Thừa dịp lúc Lập Hạ nấu cơm, Á Địch chạy ra sau một gốc đại thụ bên cạnh xử lý vấn đề cá nhân, Ân Tư Đặc xem nhóc rời đi không xa liền không để ý nữa.

Á Địch vừa ngồi vệ sinh vừa nhớ thương thịt Miên Mị trong nồi của Lập Hạ, thỉnh thoảng còn nhúc nhích cái mũi hung hăng hít một phát hương thơm lan tỏa trong không khí, hiển nhiên cũng không chú ý tới tình hình xung quanh. Thẳng đến lúc chỗ cổ nhóc truyền đến một trận mát lạnh.

“A!!!!” Lập Hạ đang xúc thịt vào bát nghe được tiếng thét thê lương của Á Địch liền đem bình gốm thu lại, giơ xẻng xào lập tức vọt tới, tốc độ Ân Tư Đặc một bên so cậu còn nhanh hơn, trước một bước chạy tới, nếu không phải toàn thân nẹp tấm gỗ, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp biến thân.

Á Địch vẫn còn duy trì tư thế ngồi chồm hỗm mà thét lên, bàn tay nhỏ béo núc ních dùng lực độ tàn nhẫn không hợp với vẻ ngoài hung hăng bóp chặt đầu của con rắn nhỏ, cái đuôi con rắn nhỏ màu xanh biếc buông thõng trên vai Á Địch, trong con ngươi màu đen tràn đầy ủy khuất, lưỡi thè ra thật dài, lập tức muốn ngạt thở.

“Ặc…” Lập Hạ không ngờ lúc chạy tới sẽ gặp cảnh tượng như thế, khiến hắn nghĩ tới đám nữ sinh Thiên triều một bên thét chói tai sợ hãi một bên vung chổi đánh con gián, trong ngoài thô bạo không đồng nhất có được hay không a.

“Á Địch, mau buông tay.” Ân Tư Đặc có thể so Lập Hạ cái tên ngốc nghếch với tri thức đại lục A Nhĩ này phải mạnh hơn nhiều lắm, cái thứ con trai niết trong tay kia không phải dã thú gì cả, rõ ràng là một giống đực tuổi nhỏ Xà tộc. Á Địch còn không buông tay thì đối phương có thể sẽ bị bóp chết.

Chứng kiến a ba mẫu phụ tới, Á Địch lập tức ngậm miệng, nước mắt tuôn ra từ trong hốc mắt đều nhanh tích lại thành trứng chần (??). Ân Tư Đặc đỡ trán, con trai, ngươi là kẻ hành hung a, như thế nào so người bị hại còn ủy khuất hơn.

Nếu nói Á Địch không biết thú nhân Xà tộc còn có thể hiểu, dù sao nhóc tuổi nhỏ thiếu tri thức. Giống đực Xà tộc sau khi biến thân thì vảy giữa cái trán sẽ có màu sắc khác hẳn với toàn thân, thường thì càng thêm sáng ngời, Ân Tư Đặc vốn không nghĩ tới hắn sẽ sớm gặp được thú nhân Xà tộc như vậy, nên cũng quên không nhắc nhở hai cha con bọn cậu, ai biết lại ở chỗ này nháo ra một hồi hiểu lầm lớn.


“Ai nha nha nha, các ngươi bắt nạt người ta, oa, ta muốn tìm mẫu phụ, ô oa…” Con rắn nhỏ rơi trên mặt đất chóng mặt nửa ngày, sau thanh tỉnh lại mới trực tiếp biến thành một tên nhóc nhỏ tuổi tóc xanh, chơi xấu lăn qua lăn lại trên mặt đất. Từ trái sang phải, từ phải qua trái, toàn thân dính đầy lá mục nát trên mặt đất cũng không tự biết lấy, oa oa oa khóc lợi hại.

“Đằng ấy, thực xin lỗi, ta không cố ý.” Vừa rồi chính là nhóc ta hù dọa mình trước có được hay không, Á Địch chứng kiến tên nhóc lăn loạn thất bát tao trên mặt đất trước mắt kia, vẫn là vươn tay ra nâng nhóc.

Mới rồi Á Địch vừa giải quyết xong, đang muốn đứng dậy liền có một thứ gì từ trên trời giáng xuống trên cổ nhóc, nhiệt độ lành lạnh khiến nhóc giật mình một cái, vừa vặn đầu con rắn nhỏ này uốn éo đến trước mặt nhóc. Ân Tư Đặc bị rắn Đầm Lầy gây thương tích, tuy tại bộ lạc Lang tộc ngây người không lâu chưa thấy được con rắn như thế nào, vì phòng ngừa vạn nhất Lập Hạ vẫn nói cho Á Địch và tính đáng sợ của sinh vật nhà rắn. Á Địch vừa nhấc mắt lên lại chống lại đầu rắn xanh biếc, cái lưỡi phun một cái phun một cái quét lên sống mũi nhóc. Chứng kiến tại khoảng cách gần khiến Á Địch phản ứng theo bản năng thét lên.

Đại khái nhóc thối cũng lăn mệt mỏi rồi, nằm ngửa trên mặt đất, hai cái chân nhỏ đạp đá lung tung một hồi. “Ta không dậy nổi ta không dậy nổi, không để cho ta ăn ngon ta liền không đứng dậy.” Hừ, đừng tưởng rằng nhóc không có ngửi thấy được, vừa rồi giống cái kia ở bên đó chuẩn bị thức ăn thơm ngon như vậy, nếu không có đồ ăn ngon nhóc mới sẽ không vụng trộm chạy tới đâu.

“Ngươi…” Á Địch tại bộ lạc xem như là đứa nhỏ tuổi nhất, nhóc cho tới bây giờ còn chưa gặp một thú nhân nhỏ tuổi nào có hành động khóc lóc om sòm chơi xấu như cái tên trước mắt này, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, bàn tay nhỏ bé mập ú vô ý thức đè lại cái yếm hơi bị nghiêng ra trên thân thể, trong này toàn là những thứ ăn ngon các chú các bác bộ lạc Sư tộc đưa cho đấy, còn muốn cầm về cho đám Ba Đốn nếm thử nữa, không thể bị tên nhóc này câu đi hết được.

Lập Hạ xem vị trên mặt đất này, ngoại trừ Á Địch vẫn được mình một mực nuông chiều, cậu là lần đầu tiên có cảm giác rốt cuộc chứng kiến được một đứa nhỏ thực sự, cả đám trẻ con đại lục A Nhĩ đều như người trưởng thành vậy, khiến cậu không có cảm giác về sự ưu việt của người lớn.

“Đến, chú kéo con dậy, vì mới làm quen, chú mời con ăn đồ ăn ngon.”

Nghe đến có đồ ăn ngon, tên nhóc cũng không lăn nữa, lật mình đứng dậy, tiến thẳng đến chỗ Lập Hạ làm thức ăn, nhóc sớm chờ những lời này rồi. Lập Hạ vươn tay ra sửng sốt một chút, cậu bắt đầu tự hỏi tên nhóc này có phải là cố ý hay không, khiến bọn cậu sinh lòng áy náy sau đó đổi lấy cơ hội ăn uống.

Một nhà ba người đi qua, tên nhóc chính đang ôm bát đĩa nắm thịt nướng ném vào trong miệng, còn hô to ăn ngon. Á Địch vừa nhìn liền khó chịu, đây chính là thức ăn mẫu phụ xào cho bọn nó ăn, sao có thể để cho tên nhóc thối kia độc chiếm được, vì vậy bước nhanh tới gia nhập hàng ngũ đoạt đồ ăn.


Lập Hạ và Ân Tư Đặc có chút bất đắc dĩ liếc nhau, cũng may nguyên liệu nấu ăn trong không gian vẫn còn nhiều, lại xào thêm một phần nữa cũng không phải vấn đề khó khăn gì. Hơn nữa có giống đực tuổi nhỏ Xà tộc tại đây, thuyết minh phụ cận rất có thể có người lớn hoặc bộ lạc tồn tại. Cũng gián tiếp nói rõ tại đây đã được tính là an toàn rồi.

Từ không gian ôm ra Đại Nhi vừa tỉnh lại, đưa cho Ân Tư Đặc, Lập Hạ xoay người lại một lần nữa xào thịt. Đại Nhi cùng người một nhà đều rất quen thuộc, đột nhiên chứng kiến một tên nhóc tóc xanh thì cảm thấy rất mới lạ, tại trong ngực Ân Tư Đặc vươn ra cánh tay ngắn tũn luôn miệng a a a a, không cho qua xem là không được.

Ân Tư Đặc chiều theo ý nhóc con đi qua, bàn tay nhỏ vung lên liền nhéo một dúm tóc xanh của tên nhóc. Đại Nhi lòng bàn tay bắt được đồ vật mong muốn liền cao hứng nhếch miệng cười, bàn tay nhỏ bé vẫn không quên dùng sức giật nhẹ, lực đạo tuy không lớn nhưng vẫn khiến tên nhóc đang há to miệng cuồng ăn phải chuyển dời lực chú ý.

“Giống cái thật nhỏ a!” Vẻ mặt tên nhóc kinh ngạc, nghĩ đến khối thịt vẫn còn trong miệng liền nhanh chóng nhai vài cái mạnh nuốt xuống, bàn tay nhỏ đầy mỡ lau lên quần áo một phát mới duỗi ra đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt trơn bóng nhỏ nhắn của Đại Nhi.

Đại Nhi tựa hồ rất nể tình, nhếch miệng nở nụ cười, một chuỗi nước miếng liền cứ như vậy rớt xuống cằm nhóc con. Á Địch bên cạnh đang ăn ngon chứng kiến động tác của tên nhóc kia liền tức giận. “Ngươi sao lại đâm mặt em trai ta, ngươi xem em ấy đều chảy cả nước miếng rồi kìa.”

Tên nhóc kia tuổi cũng còn nhỏ, đại khái chưa gặp qua bé con nào chảy nước miếng cả, trong nội tâm tự giác nghĩ mình làm chuyện xấu, sợ hãi đem bàn tay nhỏ “phạm tội” giấu đến sau lưng, tựa như làm thế sẽ không có người thấy được.

Ân Tư Đặc không thể nhìn biểu tình thất lạc của nhóc kia, đành tiến lên vỗ vỗ vai nhóc. “Không có chuyện gì, bé con rất thích cháu đó, vừa rồi không phải còn cười với cháu sao?”

Tên nhóc kia nghe Ân Tư Đặc trấn an, lập tức nở nụ cười, dựa theo lời giải thích của Ân Tư Đặc, tiến lên nhẹ nhàng sờ khuôn mặt Đại Nhi, Đại Nhi vẫn còn cười nha nha đó, buông ra tóc màu xanh lá của tên nhóc, sửa thành cầm tay nhóc, khác với vừa rồi chính là, Đại Nhi không còn chảy nước miếng nữa.

“Ai Lý Khắc!! Con ở đâu?” Một tiếng hô nương theo tiếng bước chân tới gần bên này.

“Mẫu phụ, con ở bên này!” Tên nhóc tóc xanh nghe được tiếng mẫu phụ lập tức lên tinh thần, quay đầu kéo họng hô hào về phía phát ra tiếng, hô xong mới nhớ tới nhóc lớn tiếng như vậy có thể hay không hù dọa bé con, vội vàng nhìn qua lần nữa, lúc nhìn đến Đại Nhi vẻ mặt tươi cười mới yên lòng.


Người đến là giống cái có độ tuổi với Tất Tháp không sai biệt lắm, trong tay mang theo một bó cây dây leo đỏ rực, một đầu tóc xanh sẫm mềm mại rối tung trên bả vai, trên người mặc quần áo không phải bằng da thú hay vải bông, tựa hồ là tơ lụa cao cấp hơn một chút.

Thời điểm Hải Luân nhìn thấy một nhà bốn người liền sửng sốt một chút, Ai Lý Khắc ở bên kia cười hướng ông ngoắc ngoắc. Nơi này thuộc phạm vi bộ lạc, không hề có dã thú cỡ lớn nào cả, có thể tới đây phần lớn đều là lữ nhân ra ngoài rèn luyện, một nhà Lập Hạ hết bệnh lại nhỏ tuổi, xem qua cũng không có tính uy hiếp gì, nên cũng liền thu lại tâm cảnh giác.

Ân Tư Đặc bị Hải Luân quan sát lần nữa, Lập Hạ đứng bên cạnh nhịn không được mở lời hỏi thăm. “Xin hỏi, có chỗ nào không đúng sao?”

“A, thật có lỗi, ta là y sư, mỗi lần gặp phải bệnh nhân là không nhịn được nhìn chút.” Hải Luân nghe thấy thanh âm Lập Hạ lập tức phục hồi lại tinh thần, ông là y sư, mỗi lần gặp được bệnh nhân luôn toàn diện mở ra thuộc tính quan sát, lần này nhìn thấy những vết thương trên người Ân Tư Đặc, ngược lại quên luôn chính mình nhìn đối phương có thể hay không dẫn tới bất mãn của bạn lữ đối phương.

“Y sư?! Xin hỏi ngươi là y sư bộ lạc Xà tộc sao?”

“Đúng vậy. Bên kia là bộ lạc của chúng ta, ta tên Hải Luân.”

“Vậy thì thật sự quá tốt rồi.” Lập Hạ nghe thấy những lời của Hải Luân liền cao hứng không chịu được, bọn cậu một đường chạy đi mục đích chính chính là tìm vị y sư này đấy, không nghĩ tới tại bên ngoài bộ lạc liền gặp được. Đây quả thực là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan: câu này xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám”, mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa, giàu có thì dễ, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì rất khó khăn. Nguồn: truyenfull.vn/dai-ninh-than/quyen-3-chuong-2/

Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: đi rách giày cũng không tìm được, đạt được toàn bộ không phí công sức, thời gian. Nói chung là tìm mãi không thấy, tự nhiên dâng tới tận cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.