Đọc truyện Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ – Chương 47
Cũng không biết có phải do đang ở thời không khác hay không, Lập Hạ nghỉ ngơi hai ngày là có thể vui vẻ xuống giường rồi. Ân Tư Đặc bị rắn đầm lầy cắn tổn thương, cũng xuất hiện rõ di chứng để lại, cụ thể biểu hiện ở đôi mắt, hắn nhìn sự vật lúc thì rõ lúc thì mờ. Mạc Lâm Đạt khi biết được tình huống này mặt lập tức sa sầm.
“Lập Hạ, ta mới vừa giúp Ân Tư Đặc kiểm tra, tình huống này của hắn thật không tốt chút nào, bởi vì tới bây giờ ta chưa từng gặp trường hợp kiểu này, cho nên, nhìn từ góc độ xấu nhất, mặc kệ hắn tiếp tục như vậy, có lẽ hai mắt sẽ bị mù.” Vẻ mặt Mạc Lâm Đạt nghiêm túc ngồi đối diện với Lập Hạ, giọng điệu trầm trọng nói ra tin tức xấu này.
Lập Hạ đang ngồi bên bàn ăn, ôm Bảo Bảo giống cái vừa mới sinh ra mà trêu đùa. Tên nhóc cũng không có bộ dạng con khỉ da nhăn không lông như trong tưởng tượng của Lập Hạ, tuy bị kích thích mà sinh non sớm gần một tháng, nhưng theo Lập Hạ xem, giống cái nhỏ bé nhà mình thật có thể trở thành một mỹ nhân.
Bé giống cái tên Đại Nhi này kế thừa diện mạo của a ba cùng mẫu phụ, một đầu tóc bạc phớt, đôi mắt to đen láy, và làn da trắng nõn non mềm. Một bên mặt tròn trĩnh in sâu một cái lúm đồng tiền, tô điểm thêm lúc đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn nhoẻn cười, làm người ta muốn hung hăng cắn cho mấy ngụm.
Vừa mới nếm qua bữa sáng, Đại Nhi được Lập Hạ bón cho một bát cháo thịt băm, nên lúc này đang đúng thời điểm tinh lực tràn đầy, hai cái cánh tay ngắn ngủn vung vẩy lên xuống. Lập Hạ cảm thấy thú vị, thò tay luồn lên bụng nhóc gãi gãi, Đại Nhi thấy ngứa ngáy, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, phát ra tiếng cười đặc hữu của riêng nhóc, bập bập bập, Lập Hạ cảm thấy càng giống tiếng gà mái kêu.
Nghe Mạc Lâm Đạt nói, động tác tay của Lập Hạ sững lại chút, mới kéo qua Đại Nhi ngồi xuống, một tay nâng cổ nhóc, một tay vòng xuống ôm, cam đoan nhóc con sẽ không bởi vì hành động quá mạnh mà ngã xuống, lúc này mới giương mắt lên chống lại Mạc Lâm Đạt. “Thật sự nghiêm trọng như vậy?” Kỳ thật, Lập Hạ thân là người bên gối chung chăn làm sao có thể không phát hiện ra điểm khác thường của Ân Tư Đặc được. Mỗi lần Ân Tư Đặc dụi mắt lắc đầu đều rơi vào trong mắt Lập Hạ, ngày hôm qua lúc ăn cơm, Ân Tư Đặc còn một đũa kẹp xuống miếng ớt chỉ thiên mà hắn không biết ăn nhất, rồi sau đó nhíu mày ảo não nuốt, những biểu lộ đó bị cậu xem rành mạch.
“Thực nghiêm trọng, nếu có y sư Xà tộc ở đây thì tốt.” Mạc Lâm Đạt cũng thực vạn bất đắc dĩ, với tư cách là một y sư lại không trị được bệnh tật, đây quả thật như một cái tát lên mặt cậu. Nhưng hết lần này tới lần khác, loại bệnh đó chỉ có tìm Xà tộc mới có thể giải quyết. Mạc Lâm Đạt không chỉ một lần hối hận không nghiên cứu vấn đề nọc độc rắn Đầm Lầy với Xà tộc tại lễ hội được tổ chức một lần hàng năm kia, cho dù trong bộ lạc có một nhà thú nhân Xà tộc tồn tại cũng tốt hơn bây giờ chỉ biết bất lực.
“Ta muốn tới bộ lạc Xà tộc!” Tại sau khi xác định tính nghiêm trọng của vấn đề, Lập Hạ liền làm ra quyết định. “Cùng mang theo Ân Tư Đặc, ta muốn cùng hắn đi chữa trị đôi mắt ở Xà tộc.” Lập Hạ hung hăng vỗ bàn, phát ra một tiếng ‘rầm’, Đại Nhi đang gặm ngón tay trong ngực cậu lập tức nhận phải kinh hãi do hành động thình lình vừa rồi, chớp mắt đáy mắt đã trào lên nước mắt, phảng phất tại giây sau sẽ vỡ đê.
Mù? Lập Hạ thử thế chỗ mình vào người bị khiếm thị, cả ngày chẳng phân biệt được ngày đêm, luôn bị vây trong bóng tối, hành động bất tiện, làm cái gì cũng đều phải có người ở một bên, lúc ăn cơm cũng có thể và cơm vào mũi. Cứ thế mãi, liền dũng khí tiếp tục sống cũng không có. Chậc chậc, ngẫm lại đều thấy đáng sợ. Nếu Ân Tư Đặc thực sự mù, dựa vào khả năng hắn yêu bạn lữ như vậy, có lẽ sẽ không nghĩ đi tự sát, nhưng hắn sẽ vĩnh viễn chôn sâu trong tự trách, trách cứ bản thân liên lụy bầu bạn, liên lụy con nhỏ, luồng suy nghĩ tiêu cực này lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ dần cắn nuốt tâm hắn, cứ như vậy, mặc kệ hắn và Lập Hạ có yêu nhau cỡ nào, sâu sắc ra sao, đều sẽ trôi đi không còn một mảnh.
“U ~ oa a a a a!!!” Bọc nhỏ trong ngực bạo phát đầu tiên, kéo cổ họng khóc tê tâm liệt phế, mặc kệ Lập Hạ dỗ dành như thế nào đều không thể trấn an được. Ân Tư Đặc nằm nghỉ ngơi trên giường cũng bị tiếng khóc của nhóc con tỉnh lại, chống lấy cây gậy Lập Hạ nhờ người đẽo ra đi chậm qua. Á Địch ngoài phòng cùng đấu ném với Ba Đốn nghe thấy tiếng khóc của Đại Nhi cũng nhảy dựng lên chạy vào, bởi vì nhóc chỉ có một cánh tay không ôm được Đại Nhi, nên chỉ có thể bắt lấy bàn chân nhỏ loạn đá trên không trung của nhóc con, trong lòng cực kỳ nôn nóng.
Mạc Lâm Đạt càng là khiếp sợ, bất chấp trong phòng đã loạn thành một đoàn mà gào thét. “Cái gì?! Ngươi muốn đi bộ lạc Xà tộc??”
Một tiếng gào thét này cũng nổi lên tác dụng, một phòng còn loạn nháo vừa rồi lập tức một mảnh yên tĩnh, Đại Nhi cũng không biết có phải do khóc mệt hay không, lại ngậm lấy chính ngón tay của mình bắt đầu thổi bong bóng. Á Địch phản ứng lại đầu tiên, tiến lên một bước ôm đùi Lập Hạ, “Mẫu phụ, mẫu phụ muốn đi đâu? Con cũng muốn đi.”
Lập Hạ co chặt lại cánh tay ôm Đại Nhi, tay kia xoa đầu nhỏ của Á Địch, mặt lại chuyển hướng Ân Tư Đặc sau khi nghe được lời nói của Mạc Lâm Đạt mà làm ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình. “Ân Tư Đặc, chúng ta đi bộc lạc Xà tộc, chữa đôi mắt cho anh a.”
Ân Tư Đặc thấy vẻ kiên định trong mắt người yêu đứng đối diện, cảm thấy một trận lửa nóng. Mắt là của hắn, tự nhiên hắn đối vấn đề của bản thân đều rõ ràng hơn bất cứ ai khác, vào cái ngày vừa tỉnh lại đó, còn có thể lý do bởi vì mất máu nhiều mà không thấy rõ cảnh vật, nhưng hai ngày sau lại khiến hắn khẳng định được đôi mắt của mình đã xảy ra vấn đề. Thời điểm Mạc Lâm Đạt làm kiểm tra cho hắn, cũng đã xác định lại lần nữa chuyện này.
Hắn không nghĩ tới một ngụm cắn kia của con rắn Đầm Lầy lúc ấy, sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy. Lập Hạ có lẽ thật sự hiểu rất rõ Ân Tư Đặc, tại một khắc hắn biết rõ kết cục cuối cùng là mù này, Ân Tư Đặc hoàn toàn đã nghĩ tới cái chết. Hắn không thể liên lụy Lập Hạ, khiến cậu cả đời chiếu cố hắn. Nếu, nếu như đối tượng bị thương đổi lại là Lập Hạ, Ân Tư Đặc nhất định sẽ không chút do dự chăm sóc Lập Hạ tới chết, nhưng trái lại, nếu là bản thân hắn, thì hắn lại không khẳng định được như vậy, kỳ thật nói cho cùng thì vẫn là Ân Tư Đặc không tự tin.
Vốn là bậc thiên chi kiêu tử, từ lúc hắn bị thương thành tên cà thọt, vốn lòng tự tin kiêu ngạo lập tức tựa như cát mịn lọt giữa những khe ngón tay chậm rãi trôi đi, một loạt phản ứng về sau của Khải Văn, càng gia tốc thêm sự ảnh hưởng. Lập Hạ xuất hiện tuy cứu vớt cuộc sống của hắn, nhưng trí tuệ của Lập Hạ, cùng đủ loại cống hiến của cậu cho bộ lạc, lại khiến nội tâm Ân Tư Đặc thực phức tạp, tự ti tầng tầng thêm sâu sắc. Hắn cảm thấy, Lập Hạ tốt như vậy, bản thân căn bản không xứng với cậu, nhưng hắn lại không buông bỏ được một tia ấm áp này, cho nên, chỉ có thể đối tốt với Lập Hạ hơn gấp bội, sủng ái cậu, yêu thương cậu, mới có thể khiến cậu không ly khai hắn.
Miệng Ân Tư Đặc đóng rồi lại mở, hắn biết một đường đi tới bộ lạc Xà tộc nhất định sẽ gian khổ, không có chuyện gì cực trọng đại, đa số mọi người thường chỉ đứng trong bộ lạc của mình, không có mấy ai lựa chọn du đãng một mình trong rừng rậm cả. Lập Hạ rất sung sướng làm ra quyết định này, lại để Ân Tư Đặc chân chân chính chính nhận thức đến phân tự ti giấu sâu trong nội tâm mình kia, ngay cả nguy hiểm tử vong cũng không sợ hãi, lại muốn cùng chính mình tìm kiếm đường sinh cơ, bầu bạn như vậy là cầu cũng cầu không được, Ân Tư Đặc chỉ cảm thấy giờ khắc này, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều quấn quýt cùng một chỗ với Lập Hạ, phân cũng phân không ra. Tại Lập Hạ lần thứ hai thúc giục sự đáp lại của hắn, Ân Tư Đặc nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn thừa nhận hắn sợ chết, còn có mưu cầu. Thời điểm hắn bị phát độc mà mơ mơ màng màng, hắn hy vọng có thể nhìn thấy Lập Hạ, thời điểm hắn nhìn thấy Lập Hạ, lại hy vọng có thể ở bên cậu, sau khi có Đại Nhi, hắn càng không muốn chết, hắn muốn theo bên người bạn lữ cùng con nhỏ của mình, cùng bọn họ trải nghiệm qua những vui sướng đau khổ, thật dài thật lâu.
“Các ngươi… Các ngươi có biết đoạn đường đi tới bộ lạc Xà tộc ẩn chứa nhiều nguy hiểm như thế nào không…” Mạc Lâm Đạt nhìn một nhà bốn người ôm cùng một chỗ trước mắt kia, tâm hộc máu đều có, bọn hắn đến tột cùng có biết quyết định này nguy hiểm như thế nào không, lại có thể nói nhẹ nhõm tựa như đi từ nhà đến ruộng công cộng vậy.
“Đừng lo lắng, Mạc Lâm Đạt.” Lập Hạ đúng lúc mở miệng trấn an bằng hữu trước mặt đang phồng mang trợn mắt bọn cậu. “Đừng quên, ta là sứ giả Thú Thần. Thực sự gặp phải nguy hiểm, Thú Thần sẽ giúp chúng ta, tựa như lần trước vậy ‘bụp!’ một phát là không thấy đâu cả.” Ngoại trừ Ân Tư Đặc và Á Địch ra, không một ai biết tới bí mật không gian của Lập Hạ, các loại hạt giống xuất hiện lúc trước đều lấy cớ Thú Thần ủy thác mà lộ diện, lần này cũng không ngại đổ thừa lên người Thú Thần, dù sao lần trước đã chạy về không gian trước toàn thể tộc nhân rồi, mọi người đều rõ như ban ngày. Lập Hạ không biết lần xuất hành này sẽ gặp được bao nhiêu khó khăn, nhưng có không gian tồn tại, bảo vệ tính mạng vẫn là có thể.
“Ta mới không lo lắng các ngươi!” Mạc Lâm Đạt nghe lời nói này của Lập Hạ, bị nghẹn họng một phát, dậm chân chạy ra ngoài. Cậu phải sang bên Tô Bỉ, tìm đám Ngõa Cách gộp lại, nhìn xem có người nào muốn cùng bọn hắn đi tới bộ lạc Xà tộc không, tuy được tận mắt chứng kiến “thần tích” Lập Hạ biến mất, nhưng vẫn không làm người ta an tâm được a.
Đưa mắt nhìn Mạc Lâm Đạt đã khuất bóng ngoài cửa, Lập Hạ một lần nữa đem mặt vùi vào ngực Ân Tư Đặc. “Ân Tư Đặc, em sẽ cùng một chỗ với anh.”
“Ừ, anh biết.”
Trải qua một phen tuyên truyền của Mạc Lâm Đạt, gần như toàn bộ người trong bộ lạc đều biết nhà Lập Hạ muốn đi tới bộ lạc Xà tộc. Ngược lại có không ít thú nhân giống đực trẻ tuổi muốn đi cùng bọn cậu, nhưng đến cùng vẫn bị Lập Hạ lễ phép từ chối. Tại đây không phải Địa cầu, đi ra ngoài chỉ cần ngồi máy bay mấy giờ là có thể vượt qua bên kia đại dương, trên đường gian nguy không đếm được, biết rõ bọn họ đều là lòng tốt hỗ trợ, nhưng không có đạo lý kéo theo người khác cùng đi chịu tội. Hơn nữa thời điểm này đúng là thời cơ tốt để gieo trồng lương thực cùng đi săn, nhất là gieo trồng, càng không thể kéo dài đến mùa mưa, năm nay Hùng tộc vừa mới sáp nhập vào trong bộ lạc, rất nhiều chuyện chưa quen tay cần có người chỉ đạo, cho nên chuyện đi ra ngoài, cả nhà bọn cậu là đủ rồi.
Á Địch đối với việc có thể rời khỏi bộ lạc đi ra bên ngoài, biểu hiện vô cùng hưng phấn, sau khi ăn cơm trưa liền đi đất trống tại trung tâm, tìm đám đồng bạn nhỏ khoe khoang cả buổi, nhận được các loại ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người xong mới vui vẻ về nhà thu thập đồ vật của chính nhóc muốn mang theo. Thịt khô hạt sấy giấu dưới gối đầu đều bị nhóc cất vào bên trong cái yếm nhỏ được Lập Hạ khâu ra những lúc rảnh rỗi, mặt khác, vì bảo vệ a ba, mẫu phụ và bảo bối em trai nhỏ Đại Nhi, cây lao chú Hoắc Khắc Lợi vót nhọn cho cũng nhất định phải mang theo đấy.
Mặc dù mọi người đều nói quyết định của Lập Hạ có chút vội vàng, nhưng Ân Tư Đặc đã biết rõ mọi chuyện cũng không cảm thấy vấn đề gì. Các loại rau dưa hoa quả trong không gian cần gì đều có, Lập Hạ lại ném vào bên trong đủ loại thịt, thịt khô, thịt muối tràn đầy ba sọt lớn. Dọc theo đường đi toàn thương thương yếu nhỏ, tự nhiên không thể phí sức lực đi săn được. Đôi mắt Ân Tư Đặc lúc tốt lúc xấu, ai cũng không thể bảo chứng được hắn trong quá trình săn bắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Vì một chút đồ ăn như vậy bị thương tổn, vậy hóa ra không phải là cái được không bù nổi cái mất. Bát đũa bình gốm đã dùng quen trong nhà cũng đều cất vào trong không gian, thuận tiện cho việc nấu cơm, cuối cùng gói một bao quần áo và những vật phẩm vụn vặt xách trong tay làm bộ làm dáng, dù sao thời điểm ra khỏi bộ lạc không thể để mọi người xem đến hai tay chính mình trống trơn được.
Sau khi hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, sáng ngày hôm sau, một nhà Ân Tư Đặc bốn người lớn nhỏ ngay tại ánh nhìn chằm chằm của thú nhân thủ vệ, bước lên hành trình đi hướng bộ lạc Xà tộc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Màu tóc bạc phớt, thực ra phải nói là bạc hồng, thường thì trẻ con mới sinh ra lông tóc sẽ nhuốm màu máu, tóc đen sẽ có màu đen ánh đỏ, còn lông thì bé quá thấy không rõ thôi, nên tóc bạc của Đại Nhi có nhuốm màu máu, nên có màu hồng, nói chung là thế, không muốn để bạc phớt hồng nên mình để bạc phớt =.=