Đọc truyện Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ – Chương 40
Hùng tộc tạm thời ở lại bộ lạc Lang tộc, thời gian một ngày lại một ngày trôi qua. Trong lúc đó Trại Lặc cũng tới nhà thăm một lần, Lập Hạ tất nhiên là chuẩn bị một bàn ăn ngon chiêu đãi. Gạo cơm bánh bao, cái gì cần có đều có. Bộ lạc Hùng tộc ít nhất cũng phải ở đây qua hết mùa tuyết rơi, những món chính này chính bọn cậu cũng phải ăn, vì vậy hiện giờ dùng không hề có cố kỵ gì. Chàng trai trẻ thú nhân Trại Lặc trải qua trận tai nạn kia đã hoàn toàn không còn dáng vẻ bừng bừng sức sống như trước kia nữa, trái lại trầm ổn rất nhiều.
Hôm nay Ân Tư Đặc cùng Hoắc Khắc Lợi ra ngoài tuần tra, Lập Hạ cùng Phí An Đạt mang theo hai đứa nhóc dùng cối đá xay loại nhỏ xay bột mì, Phí An Đạt đang thêm gạo vào bên trong lỗ xay thì bụng đột nhiên kịch liệt đau nhức một trận, bát gỗ múc gạo trong tay lập tức rơi lộc cộc xuống đất, bụng từng cơn co rút đau đớn khiến cậu ta chân mềm nhũn trượt xuống ngồi trên mặt đất. Từng trải qua một lần đau nhức kiểu này, Phí An Đạt hiển nhiên biết là xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian đau đớn khóe miệng nhếch lên gắng mỉm cười nhìn về phía Lập Hạ cùng hai đứa nhỏ đang đứng một bên đã bị dọa sợ choáng váng. “Lập Hạ, ta muốn sinh… A…”
Nghe thanh âm Phí An Đạt nhịn đau, Lập Hạ lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng nâng Phí An Đạt từ mặt đất dậy, dìu cậu ta tiến vào trong phòng, vẫn không quên hướng về phía hai đứa nhóc ngây ngốc tại một bên, hô to. “Á Địch, các con nhanh đi sang nhà chú Mạc Lâm Đạt bên cạnh gọi chú ấy, nói Phí An Đạt muốn sinh!” Tuy trời lạnh, nhưng hai đứa nhóc tại trong bộ lạc đã thân thuộc không thể thân thuộc hơn, hơn nữa chỉ là đi sang nhà bên cạnh mà thôi, cũng không sợ hai đứa xảy ra chuyện gì.
Nhìn hai đứa chạy đi Phí An Đạt cũng nhịn không nổi mà kêu lên đau đớn, trên trán rịn một tầng mồ hôi dày đặc. Lập Hạ đưa cậu ta an trí trên giường, vội vàng đi ra ngoài nấu nước nóng, trước kia trên TV, tiểu thuyết lúc sinh con đều có bước này đấy thôi, Lập Hạ tuy không biết làm như vậy có tác dụng gì không, nhưng sớm chuẩn bị xong cũng có chỗ tốt, lo trước khỏi họa.
Mạc Lâm Đạt cầm túi thuốc của cậu ta vội vàng đẩy cửa tiến vào, sau lưng còn đi theo Tất Tháp. Hai đứa nhóc vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Tất Tháp cùng hai cha con Ngõa Cách đến khám lại ở chỗ Mạc Lâm Đạt, thấy hai đứa nhóc trong tuyết quý lại có thể gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi liền lên tiếng hỏi thăm. Đợi sau khi Tất Tháp biết được tình huống liền bận bịu sai bảo Ngõa Cách đi tìm Hoắc Khắc Lợi, bản thân thì vội vàng theo chân Mạc Lâm Đạt cùng tiến vào nhà Lập Hạ.
Phí An Đạt trên giường đã đau không chịu được, nắm tay đều bởi vì dùng sức mà hiện lên trắng bệch. Mạc Lâm Đạt bước lên sờ bụng cậu ta thăm dò vị trí thai nhi, Tất Tháp quay người chạy tới phòng bếp đun thuốc trợ sinh cùng thức ăn, trước khi sinh con vẫn là nên ăn thức ăn, bằng không lúc sinh lại không có sức lực.
Phí An Đạt dựa vào tường dựa theo phương pháp chỉ dẫn của Mạc Lâm Đạt từng chút từng chút điều chỉnh hô hấp, thấy Tất Tháp bưng đồ ăn tới cũng thừa dịp bụng thoáng không có động tĩnh nhanh chóng ăn, cậu đã sinh con rồi, tự nhiên biết rõ làm như vậy có lợi nhất, nếu vừa mới bắt đầu đã lung tung lãng phí thể lực, vậy tới thời điểm chính thức sinh sẽ gặp nguy hiểm.
“Ách… A…” Sau khi uống thuốc trợ sinh, vừa yên tĩnh được một hồi, trận đau đớn nữa lại ngóc đầu dậy, trong bụng đau như đao khuấy làm cho cậu không thể nhẫn nhịn nổi, Mạc Lâm Đạt ở một bên rất có quy tắc xoa bụng cho Phí An Đạt, còn bảo cậu ta dùng hết sức mình dụng lực theo lời mình nói.
‘Oành’ một tiếng, cửa bị lực lớn đá ra, bắn ngược lên tường phát ra tiếng động lớn. Hoắc Khắc Lợi đội một thân bông tuyết cùng cuồng phong vọt vào, thẳng tắp đánh về phía đầu giường. Nam nhân cường tráng cầm thật chặt tay Phí An Đạt, một lần lại một lần hôn lên trán cậu. “Phí An Đạt, anh đã trở lại, em sẽ không có chuyện gì, con chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì, anh ở ngay tại đây cùng với em a.”
Ân Tư Đặc cùng Ngõa Cách theo sau lưng Hoắc Khắc Lợi trở về, bởi vì là giống cái nhà người khác sinh con nên đều không tiến vào phòng trong, mà ở phòng khách chờ. Hai đứa nhóc theo Mạc Lâm Đạt trở lại nhà cũng được sắp xếp đợi trong phòng Á Địch không được đi ra.
Lập Hạ bê nước đun tốt cùng khăn vải bông tiến vào phòng. Lúc này trong phòng tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc, Phí An Đạt trên giường dang rộng hai chân ra, địa phương được ẩn giấu dưới thân bị đứa nhóc trong cơ thể nóng lòng đi ra mà kéo căng thật lớn, máu tươi ồ ồ chảy xuôi ra bên ngoài. Hoắc Khắc Lợi ngồi ở đầu giường ôm cả người Phí An Đạt dựa vào trong lồng ngực hắn, cánh tay tráng kiện bị cắn huyết nhục mơ hồ. Mạc Lâm Đạt một lần lại một lần đẩy vuốt bụng Phí An Đạt, kêu cậu ta dùng lực, Tất Tháp ở một bên vừa lau cái trán ướt đẫm mồ hôi của Phí An Đạt vừa nhẹ giọng an ủi.
Mãn mắt là cảnh tượng máu tanh cùng mùi máu tươi tràn ngập hơi thở khiến ngực Lập Hạ khó chịu nghĩ muốn nôn mửa, vốn biết quá trình sinh sản rất khó khăn nhưng thực tế chứng kiến vẫn khiến cậu sợ hãi đến mức lạnh cả tay chân. Cậu chịu đựng xúc động tông cửa chạy trốn, đem chậu nước đặt lên mặt tủ cạnh giường, cầm khăn vải thấm nước thay Phí An Đạt nhẹ nhàng lau sạch. Tấm khăn hút no hỗn hợp máu nhanh chóng nhuộm chậu nước sạch thành một mảng đỏ ngầu, Lập Hạ cuối cùng không nhịn được nữa, choáng váng đầu hoa cả mắt ngã xuống đất.
“Lập Hạ!!!” Có ai đó kinh hô, nhưng Lập Hạ không muốn quản nữa, trong đầu cậu giờ khắc này chỉ nghĩ một chuyện, cậu rốt cuộc cũng được ngất.
Người hỗ trợ sinh con lại té xỉu rồi, sửng sốt làm Mạc Lâm Đạt luống cuống chân tay, cũng may quá trình sinh sản coi như thuận lợi, phụ tử bình an. Đợi Lập Hạ tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy tin tức vừa mới biết được oanh tạc đầu óc đau đớn cả người, cậu cư nhiên mang thai!
Lập Hạ ngơ ngác nhìn cả đám vây quanh bên giường chính mình, Tất Tháp Ngõa Cách cười hì hì chúc mừng; Ân Tư Đặc lôi kéo tay cậu kích động không nói nên lời, vui sướng trong ánh mắt lại rõ ràng như vậy; Á Địch hưng phấn lộn nhào trên giường, thanh âm non nớt một lần lại một lần hỏi chính cậu có phải sắp có em trai nhỏ hay không; Mạc Lâm Đạt đang kiểm tra cho cậu, tên thối này đứng bên cạnh bĩu môi lầm bầm, “Ngươi đi cái vận cứt chó gì, cư nhiên lại mang thai rồi.” Lời nói tuy tràn đầy các loại hâm mộ ghen ghét hận, nhưng ánh mắt cậu ta cao hứng thay bằng hữu lại không gạt được người.
Lập Hạ chỉ cảm thấy đầu cậu đau đớn lợi hại hơn, nhíu chặt mày kéo chăn che kín đầu. Đậu xanh rau má, mình cư nhiên mang thai. Tại vừa mới chứng kiến một hồi quá trình sinh sản huyết tinh ngay cả thời gian giảm xóc cũng không có liền rõ ràng biết được bản thân mang thai. Mọi chuyện đều đồng loạt ập tới thật sự là quá kích thích người.
Mọi người vây quanh bị hành động đột nhiên đó của Lập Hạ khiến cho sững sờ. Bọn hắn đều không nghĩ tới Lập Hạ sau khi biết được chính mình mang thai sẽ bộc lộ vẻ mặt kiểu này, không phải nên cao hứng nói không nên lời sao? Ít nhất cũng phải cười chứ.
Tất Tháp trong đám người nhiều tuổi nhất, chứng kiến tình cảnh như vậy trong nội tâm chợt lóe lên một ý tưởng, Lập Hạ không phải không muốn sinh con đấy chứ. Nhưng ông lại lập tức vì ý nghĩ của mình mà buồn cười, tại sao lại có thể có giống cái không muốn một đứa con cơ chứ. Ông mở lời mời mọi người, “Tốt rồi tốt rồi, đừng vây quanh ở nơi này nữa, Lập Hạ vừa ngất xỉu, để cậu ta nghỉ ngơi đi, Phí An Đạt vừa sinh con còn có một đống chuyện chưa làm đây này.” Nói xong vẫn không quên ôm Á Địch đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ân Tư Đặc ngồi bên giường không biết phải nói điều gì bây giờ. Sự vui sướng khi vừa mới biết tin Lập Hạ mang thai từ chỗ Mạc Lâm Đạt, tại thời điểm Lập Hạ nhíu mày trùm chăn, giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu dập tắt rồi. Vẻ mặt như vậy quá quen thuộc, đã từng, Khải Văn chính là như vậy cả ngày xụ mặt, hắn sao có thể trải qua một đoạn cuộc sống tốt đẹp liền quên mất được. Trong nội tâm Ân Tư Đặc dâng lên một trận kinh hoảng, cái loại hàn khí này theo tứ chi bách hài của hắn cấp tốc lan tràn, kinh sợ đến hắn cơ hồ không phát ra thanh âm.
Không thể là Khải Văn được, Khải Văn đã biến mất, đây là Lập Hạ của hắn, là người hắn yêu, cũng là người yêu hắn. Ân Tư Đặc gian nan ngẩng đầu lên nhìn một chút Lập Hạ chôn trong chăn, người dưới chăn còn bảo trì động tác nằm vừa rồi, tại dưới chăn hình thành một khối nhô lên. Chẳng lẽ Lập Hạ không muốn đứa bé này? Thế nhưng tại sao lại vậy chứ, đây chính là đứa con đầu tiên thực sự của bọn hắn, đứa bé này hắn không biết đã chờ đợi bao lâu. Hắn muốn đứa bé này lớn lên giống Lập Hạ, cũng có được những phẩm chất tốt đẹp của Lập Hạ, hắn sẽ dùng hết thảy những thứ tốt nhất mình có được để dưỡng dục nó.
Lập Hạ dưới chăn biết rõ mọi người đã đi ra ngoài rồi, cũng biết Ân Tư Đặc vẫn luôn ngồi bên giường, chỉ từ chỗ hắn nắm chặt tay mình đều có thể biết đối phương cứng còng cả người đến cỡ nào. Thế nhưng cậu cũng không muốn để ý, suy nghĩ hiện tại của cậu rất loạn. Thẳng đến lúc Ân Tư Đặc run rẩy đặt một câu hỏi. “Lập Hạ, em không muốn đứa bé này sao?”
Lập Hạ cho tới bây giờ không nghĩ qua bản thân mình có thể sinh con, lúc trước tại Thiên triều không có, đến đại lục A Nhĩ càng không có. Khả năng sinh đẻ của thú nhân rất thấp, tại nơi đây người cả đời kết đôi vẫn không có con là chuyện đâu đâu cũng có, Lập Hạ vẫn cho rằng trong nhà thu dưỡng Á Địch là ổn rồi, nhưng sự thật giờ đây lại nói cho cậu biết cậu mang thai. Chuyện này làm cậu khiếp sợ tới trình độ không thua gì việc sao Hỏa đụng phải Trái Đất. Hơn nữa ngay tại vừa rồi, cậu còn chứng kiến quá trình Phí An Đạt sinh sản. Chỗ đó thế nhưng bị xé rách ra, cùng so sánh với sinh con nơi đây, bệnh trĩ cái gì quả thực chỉ là mưa bụi. Trên tiểu thuyết TV không phải đều diễn như thế kia sao, đem phụ nữ có thai đẩy vào trong phòng sinh, tiếng kêu khóc đó có thể vang vọng cả một tầng lầu. Vốn riêng sinh con thôi đã rất đáng sợ, hiện tại còn muốn khiến cậu một đại nam nhân đi sinh. Đó cũng không phải là so ác mộng còn ác mộng hơn đấy ư, sẽ đau đớn nhiều như thế nào a.
“Nếu, nếu em thật sự không muốn đứa con này… Vậy chúng ta sẽ không sinh…” Ân Tư Đặc suy nghĩ cả buổi, nếu như Lập Hạ không muốn đứa con, vậy hắn cũng sẽ theo ý cậu, tuy hắn sẽ đau lòng khó nhịn, dù cho không có một đứa con của hai người, nhưng chỉ cần Lập Hạ còn ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Bọn hắn sẽ vẫn ở với nhau như bây giờ, ít nhất còn có tên nhóc Á Địch kia không phải sao.
Không muốn con? Lập Hạ kéo chăn ra chỉ lộ đôi mắt. Ân Tư Đặc bên giường vẻ mặt đau xót nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy tổn thương thất vọng hung hăng đâm đau trái tim Lập Hạ. Trực giác của Lập Hạ khiến cậu không muốn xem bộ dáng hiện tại của Ân Tư Đặc, hắn hẳn phải rất vui vẻ khoái nhạc mới đúng.
“Em chưa nói không muốn…” Suy nghĩ loạn thành một đoàn để cho Lập Hạ vốn không thông minh bao nhiêu, CPU thiếu chút nữa không xử lý kịp thời, cậu đối với chuyện bản thân mang thai rất khiếp sợ, nhưng cậu vẫn không có nổi lên một điểm tâm tư phá bỏ đứa con này. Cho dù nội tâm có phức tạp ra sao, lời nói lanh mồm lanh miệng bộc lộ nội tâm, thoáng cái bật thốt ra. Lập Hạ chứng kiến Ân Tư Đặc nghe được lời cậu nói xong, đôi mắt bỗng nhiên tỏa sáng, lời nói muốn đổi ý vẫn là nuốt xuống bụng. “Nhưng sẽ rất đau. Ân Tư Đặc, anh biết rõ em không phải người của thế giới này, em trước kia là nam nhân, vừa rồi Phí An Đạt sinh con chảy thật nhiều máu, anh không biết hiện tại em rất sợ…” Lập Hạ nhổm dậy nhào vào trong ngực Ân Tư Đặc hung hăng ôm chặt, cậu nói năng có chút lộn xộn, nhưng nghĩ đến bản thân sẽ sinh con lại sợ hãi ghê gớm.
Hai tay Ân Tư Đặc vòng lấy Lập Hạ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Là hắn trách oan Lập Hạ rồi, hắn nên biết, cậu không phải người nơi đây, cậu bất an thể hiện rõ ràng như vậy. Chuyển hướng đầu Lập Hạ hôn lên, đôi môi kề sát tràn ngập cảm xúc yêu thương cùng ý tứ an ủi của Ân Tư Đặc. Giờ khắc này Ân Tư Đặc cảm giác mình rất ích kỷ, ích kỷ muốn giữ lại đứa con thuộc về hai người bọn hắn này, nhưng hắn cũng xin thề sẽ càng thêm yêu thương ái nhân duy nhất đang nằm trọn trong lồng ngực.