Đọc truyện Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí – Chương 47: Có chút chột dạ
Nhìn thấy thầy thuốc được Tây Nam lo lắng đưa vào trong phòng Lục phủ, An Á Phi đứng ở một bên vẻ mặt không biết như thế nào? Tay nhanh chóng cầm sách xem.
Hắn làm sao biết người này chính là tam đệ của Lục Hàn Tình, tam công tử Lục phủ Lục Cẩn Phong?
Không thể trách hắn.
Hơn nữa, tên kia ôm Lục Hàn Tình như vậy, ai cũng sẽ hiểu lầm đi.
Trong lòng có nói bao nhiêu lý do với chính mình, nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bạn tốt, vẫn là cảm thấy có chút áy này cùng chột dạ, còn có một chút đau trứng.
Lạc Tịch đi qua đi lại một vòng, lo lắng nói: “Đây là làm sao, không phải mới trở về sao, làm sao lại hôn mê bất tỉnh? Đây là, đứa nhỏ này làm sao vậy.”
Lục Thương tuy rằng cũng lo lắng, nhưng cũng coi như bình tĩnh, một tay kéo qua Phu lang của chính mình trấn an, một bên có chút đăm chiêu nhìn về phía vẻ mặt tĩnh lặng của con lớn, “Nói đi, Hàn Tình, đây là có chuyện gì?”
Lục Hàn Tình không nói gì nhìn trời, hắn phải nói thế nào? Nói tam đệ là chính mình không có việc gì làm nên tìm việc làm, chọc giận Phi nhi, kết quả bị Phi nhi đánh hôn mê?
Không ai tin tưởng đi.
Phi nhi là có võ phòng thân, chính là so với tam đệ, thiệt tình là còn chưa đủ.
Kết quả cứ như vậy, còn bị đánh hôn mê.
Lục Hàn Tình cảm thấy, nếu hắn nói ra, không chừng phụ thân và a cha đều nói hắn nói lung tung.
Nghĩ nghĩ tìm từ, Lục Hàn Tình vẫn đem chuyện vừa rồi xảy ra kể lại, không có nửa điểm giấu diếm. Chính là tam đệ chính mình nên suy nghĩ cẩn thận.
Lạc Tịch hoài nghi nhìn về phía con lớn, sau đó đem tầm mắt chuyển đến bạn tốt đang chột dạ đứng ở một bên, chần chờ nói: “Tiểu Phi, là như vậy sao?”
Không thể đi, con thứ ba chính mình có phân lượng như thế nào, hắn chính mình rõ ràng nhất, làm sao có thể bị Tiểu Phi đánh hôn mê? “Tiểu Phi, ngươi lấy cái gì đánh tiểu Phong?”
Cũng không hẳn như vậy, mặc kệ là đồ vật gì, với thân thủ của con thứ ba, mười tiểu Phi cũng không phải là đối thủ của hắn.
An Á Phi xem thường, sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Không phải chỉ là một túi hạt dẻ thôi sao.” Hắn làm sao biết được Lục Cẩn Phong thế nhưng không tránh, còn bị chính mình đánh vào đầu, nói, lúc ấy hắn chỉ nghĩ đem gói to ném vào giữa bọn họ mà thôi.
Lạc Tịch trừng lớn mắt nhìn bạn tốt, hoài nghi chính mình nghe lầm, “Tiểu Phi, ngươi vừa rối nói cái gì vậy?” hạt dẻ? tiểu Phi không có việc gì ở chỗ nào có hạt dẻ?
An Á Phi trừng trở về, thanh âm hơi lớn tiếng một chút, “Một túi hạt dẻ đây, làm sao? Ai bảo đứa con ngươi không có việc gì trêu chọc ta làm chi.”
Vẻ mặt này là sao, hắn cũng không phải cố ý.
Lạc Tịch nghe vậy rụt cổ, trong mấy người bạn tốt, hắn sợ nhất chính là tiểu Phi cùng hắn lớn tiếng, bời vì thời điểm bình thường, tiểu Phi nhất định sẽ tỏ vẻ không vừa lòng với thái độ của hắn, sau đó cũng sẽ không có đồ ăn ngoan, nghĩ đến đây không khỏi lúng ta lúng túng nói: “Kia, không có việc gì, đầu của tiểu Phong cũng cứng lắm, tay tiểu Phi không có việc gì chứ?”
Lục Hàn Tình ở một bên run rẩy khóe miệng nhìn a cha chính mình không có tiết tháo, đương nhiên, bởi vậy cũng có thể nhìn ra cảm tình của a cha chính mình cùng Phi nhi rất sâu đậm.
Lục Thương trừng mắt nhìn con lớn của chính mình, kêu hắn tự quản phu lang tương lai của chính mình, làm sao có thể cùng Tịch nhi nói lớn tiếng được, thật sự là lộn xộn.
Lục Hàn Tình làm bộ không phát hiện ánh mắt của phụ thân chính mình, ngược lại hướng đến bên người An Á Phi, thử vươn tay thăm dò.
An Á Phi híp lại con mắt né tránh, « Làm cái gì ? »
Lục Hàn Tình cười nói: “Phi nhi, đang tức giận sao?”
Khóe miệng An Á Phi cong cong, “Như thế nào, ngươi nhìn ta giống đang tức giận sao?”
Lục Hàn Tình thầm nghĩ, ngươi như vậy còn kêu không tức giận, bộ dạng gì mới kêu là tức giận. ngoài miệng lại nói: “ Chỉ biết trong lòng Phi nhi đang muốn giúp đỡ.” Một bên lại đi lên phía trước vài bước.
Con ngươi An Á Phi xem xét hắn lén lút, cũng lười nói cái gì, hiện tại hắn thật sự lo lắng người trong phòng này thật sự bị hắn đập hư đầu.
Lạc Tịch nhìn nhìn vẻ mặt của bạn tốt, lui ở trong lòng phu quân mình nhỏ giọng than thở, “Mỗi lần tiểu Phi đều dùng chiêu này, thật là, rõ ràng cảm thấy chột dạ, còn kỳ quặc như vậy không chịu thừa nhận.”
An Á Phi cách hắn không xa, đương nhiên là nghe thấy toàn bộ lời của hắn, không khỏi hơi hơi đỏ mặt.
Thấy người không có trốn tránh chính mình, Lục Hàn Tình trực tiếp đem người kéo vào lòng ngực. Ở trong lòng thở ra một hơi, hoàn hảo Phi nhi không vì quan hệ của tam đệ mà liên lụy đến chính mình.
Bốn người trong viện đợi trong chốc lát, Triệu đại phu đi ra, “Yên tâm đi, lão gia, tam công tử không có việc gì, chính là trên đầu nổi lên một cục u, làm xẹp đi thì không có việc gì.”
Lạc Tịch nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, lại lo lắng hỏi: “Vậy khi tỉnh dậy có xảy ra vấn đề mất trí nhớ không, hoặc là, tỉnh lại không phải đứa con của ta?”
Nghĩ vậy có khả năng, hiện tại Lạc Tịch rất muốn đi lên lay tỉnh đứa con thứ ba của mình xem xem.
An Á Phi ở một bên nghe lời nói của bạn tốt, không khỏi trợn trắng mắt, làm ơn, đây là tư tưởng gì, chẳng lẽ Á Minh cảm thấy chuyện xuyên qua là loại chuyện rau cải trắng mọc ở ven đường sao?
Lục Thương cùng Lục Hàn Tình bên cạnh nghe hiểu được, cũng không xen vào không nói gì.
Triệu đại phu sửng sốt, không nói rõ: “Phu gia nói gì vậy, tam công tử tỉnh lại đương nhiên sẽ không mất trí nhớ, về phần không phải tam công tử, lời này xin thứ cho tại hạ không rõ.”
Lục Thương ôn hòa nói với hắn: “Làm phiền Triệu đại phu, ngươi trước đi nghỉ trước, lát nữa nếu có chuyện gì ta sẽ sai người mời ngươi đến.”
Triệu đại phu gật đầu, tâm tình khó hiểu lui xuống.
Lạc Tịch lo lắng đi vào phòng, Lục Cẩn Phong ở trên đường nhắm mắt ngủ thật yên ổn, lông mi dài bao trùm ở trên mí mắt.
An Á Phi cùng đi theo Lục Hàn Tình đến, nhìn người nhắm mắt nằm ở trên giường, ánh mắt có vài phần giống với Lục Hàn Tình, thật đúng là huynh đệ, nhất là mi dày rậm kia, còn có môi hơi mỏng.
Lục Hàn Tình nhéo nhéo tay An Á Phi, thấp giọng nói: “Phi nhi không cần lo lắng, tam đệ không có việc gì.”
An Á Phi nhìn hắn một cái, “Ngươi không lo lắng tam đệ ngươi sẽ bị chấn thương như a cha ngươi nói?”
Đừng nói, mức độ xui xẻo của tam công tử lần này, thực không chừng có thể giống như lời bạn tốt nói, tỉnh lại bên trong liền đổi một người khác.
Lục Hàn Tình nghe vậy khóe miệng co rút, không biết nên đáp lời như thế nào.
Nói không lo lắng là giả, thế nhưng, hắn lo lắng tam đệ tỉnh lại có thể tìm Phi nhi phiền toái hay không, tuy rằng việc lần này nguyên nhân là do hắn, nhưng tính tình của tam đệ thà tình nguyện để cho người khác chịu thiệt, chính mình tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi, hắn sợ khi tam đệ tỉnh lại không có việc gì lại cho vào đồ ăn của Phi nhi thứ gì đó.
Lo lắng của Lạc Tịch cũng không xảy ra, chạng vạng, trời vừa tối, Lục Cẩn Phong liền tỉnh lại.
“Ôi, đầu sao lại đau như thế?” kêu đau một tiếng, giơ tay sờ đầu chính mình đụng đến một cục u, Lục Cẩn Phong đau đến hít hít vài tiếng, ban đầu vốn không nhớ rõ chính mình tại sao lại té xỉu, lập tức, vẻ mặt liền biến ảo không ngừng, không biết nên than thở chính mình xui xẻo, hay là nên than thở tính tình đại ca phu tương lai thật nóng nảy.
Như thế nào cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, liền trực tiếp đánh hắn hôn mê? Hắn ngay cơ hội né tránh cũng không có. Thật sự là bị người cười chết.
“Công tử tỉnh?” nghe thấy trong phòng có thanh âm, Thiên Ảnh vẫn canh giữ ở gian ngoài liền đi vào.
Lục Cẩn Phong nhìn thấy hắn tiến vào, khóe miệng cong cong: “Buổi chiều ngươi đi nơi nào? Nhìn thấy công tử bị đánh, thế nhưng cũng không thấy ngươi đi ra.”
Vẻ mặt Thiên Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, “Không phải công tử kêu ta không cần quầy rầy ngươi cùng chủ tử gặp nhau sao? Còn kêu ta cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được xuất hiện trước mặt ngươi.”
Lục Cẩn Phong hừ một tiếng, bắt đầu chơi xấu, “Có sao? Bản công tử sao lại không nhớ rõ mình đã nói như vậy, nhất định là ngươi muốn nhìn bản công tử bị chê cười.”
Nghĩ đến chính mình thế nhưng không có một chút sức phản kháng liền bị người ta đánh hôn mê, quả thực là muốn đào một cái hố đem chính mình chôn xuống.
Thiên Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, “Công tử, ngươi nên đứng lên uống thuốc.”
Lục Cẩn Phong trực tiếp nằm xuống, Thiên Ảnh thật sự là không đáng yêu, mặt cả ngày không chút thay đổi. hay là Thần Dương nhà hắn dạy dỗ tốt.
Thiên Ảnh mặc kệ trong lòng hắn nghĩ gì, trực tiếp bưng thuốc ở trên bếp lò tới, “Công tử, đem thuốc uống trước đi, đây là phu gia cố ý mời Triệu đại phu khai dược cho ngươi, nói là đề phòng ngươi biến thành người ngốc.”
Lục Cẩn Phong không nói gì trừng hắn, “Thiên Ảnh, ta là công tử, ngươi làm sao có thể nói với ta như vậy.”
Thật sự là càng ngày càng không biết lớn nhỏ.
Thiên Ảnh nhếch mi, “Công tử đừng quên, ta chỉ là tạm thời ở lại chăm sóc bên cạnh ngươi.” Nếu không phải chủ tử lo lắng cho công tử, hắn làm sao lại bị phái tới nơi này.
Lục Cẩn Phong nhìn hắn, đột nhiên cong môi cười, bộ dáng y hệt như một con hồ ly, hai tròng mắt híp lại, giống như hai mặt trăng nhỏ, giấu đi tính kế ở trong mắt, “Ôi, Thiên Ảnh không để cập đến chuyện bản công tử tỉnh, bản công tử liền quên. Haiz, Thần Dương thật sự là đáng thương, vì một người vô tâm vô phế mà bị thương thảm như vậy, còn không thể hầu hạ bên người công tử mà chính mình yêu nhất, thật sự là thê thảm nha.”
Thiên Ảnh xem xét hắn, khóe miệng co rút, bất đắc dĩ thở dài, thái độ nhẹ nhàng nói: “Công tử uống thuốc đi, tiểu nhân lần sau nhớ rõ có người muốn đả thương công tử, liền lập tức hiện thân, tuyệt không để cho việc hôm nay xảy ra lần nữa.”
Lục Cẩn Phong vừa lòng nở nụ cười, giơ tay cầm lấy thuốc uống hết, sau đó nói: “Đến đến đến, Thiên Ảnh giúp ta mang thuốc này đến nhà bếp nhỏ của đại ca đi.”
Thiên Ảnh thẳng thắn nhận lấy, nghĩ thầm muốn hay không đem chuyện này nói với chủ tử một tiếng?
Lục Cẩn Phong giống như là biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, buồn bá nói: “Nếu việc này bị đại ca của ta biết, ta nhất định sẽ đem Thần Dương giấu đi.”
Thân ảnh Thiên Ảnh đi ra ngoài dừng lại, sau đó rất nhanh lắc mình biến mất.
Lục Hàn Tình không biết chuyện chính mình lo lắng trở thành sự thật, lúc này không biết đang ở trong phòng An Á Phi nói cái gì, biểu tình trên mặt hai người đều rất sung sướng.
An Á Phi ngẩng đầu nhìn hắn, “Nói như vậy, bản lĩnh tam đệ ngươi cũng không nhỏ?”
Hắn thật ra không nghĩ tới, Lục Cẩn Phong thích trêu chọc kia, thế nhưng lại là một danh y, có một tay y thuật giỏi giang không nói, võ nghệ cũng không tồi.
“Vậy hắn buổi chiều làm sao bị ta đánh xỉu? Nếu võ công tốt như vậy, làm sao còn có thể bị hắn đánh xỉu?
Nghĩ vậy, Lục Hàn Tình cũng rất muốn cười ra tiếng, “Còn không phải là hắn tự làm tự chịu. Vốn nghe a cha nói xong muốn kích thích ngươi một chút, kết quả không biết rõ tính tình của ngươi, chắc là cũng không nghĩ tới ngươi hai câu cũng không nói liền trực tiếp ra tay, nhất thời không phản ứng kịp, thêm lúc ấy hai tay của hắn vẫn đang ôm ta.”
Cho nên, mọi chuyện chính là như vậy?
Hắn nên nói tên Lục Cẩn Phong kia quả là xui xẻo sao?