Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 28: Ức hiếp người lương thiện


Đọc truyện Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí – Chương 28: Ức hiếp người lương thiện

“Đại thúc, ngươi chừa chút khẩu đức đi, không sợ đứa con còn chưa xuất giá của ngươi bị từ hôn sao? Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, nếu không cẩn thận rơi vào tai nhân tế ngươi, đến lúc đó khóc cũng không phải là người khác.” An Á Phi bị Lục Hàn Tình lôi kéo đi vào trong đám người.

Hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.

Vừa rồi ở bên ngoài cũng nghe được người ta thì thầm sự thật, đương nhiên cũng biết vì sao mà phụ thân và a cha còn chưa về nhà.

Vừa nghe thì không sao, thiếu chút nữa cũng khiến hắn tức giận nở nụ cười.

Vốn a cha và phụ thân định thân cùng Lục gia rồi, không nghĩ nhiều chuyện, có đôi khi ở trong thôn nghe thấy người khác nói chuyện phiếm có chút khó nghe, cũng căn cứ vào nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện cũng cho qua.

Tuy rằng hắn cảm thấy, bị người khác ức hiếp mà không dám đánh trả, thật sự là có hại, cũng tuyệt đối không phải chuyện hắn đồng ý làm.

Thế nhưng phụ thân cùng a cha chính mình không lên tiếng, hắn làm con, đương nhiên cũng không thể đi nhiều chuyện làm gì. Không đạt được mục đích ngược lại còn khiến cho phiền toái chạy tới trong nhà.

Ở tất cả nơi đâu, khẳng định cũng sẽ có bàn tán, huống chi là ở cổ đại không có trò giải trí gì. Những chuyện lông gà vỏ tỏi nhà người khác, chính bản thân hắn cũng thích nghe.

Phu phu Tào gia này cũng không phải là lần đầu tiên nhắm vào nhà hắn, vài lần trước a cha cùng phụ thân đều nhịn, lần này thì thật hơi quá đáng.

Thời điểm thu hoạch vụ thu cố ý không nhốt gà lại, cả ngày chạy tới nhà hắn ăn thóc không nói, hiện tại lúa mì vừa mới gieo hạt, đã bị ăn, bắt được còn không giải thích, thế nhưng còn dám ở đây càn quấy, An Á Phi cũng không muốn nhịn nữa.


Người này là muốn ức hiếp người lương thiện.

Bị An Á Phi trách móc một chút, Quách Tiền Chính sửng sốt, liền châm chọc nói: “A, ta đang nói là ai, thì ra là con lớn của An gia gả cho người có tiền, liền không để những người nhà quê chúng ta vào mắt, ha hả, không đúng, vẫn còn chưa gả qua đâu, ngươi nói đứa nhỏ nhà ta cẩn thận bị từ hôn, chính ngươi cũng cẩn thận chút đi, phu lang của nhà có tiền, cũng không dễ đảm đương như vậy đâu.”

Lục Hàn Tình đứng ở phía sau An Á Phi, híp lại con ngươi nhìn qua, lãnh khí trên người hắn tỏa ra làm cho An Á Phi đứng ở phía trước nghĩ muốn run rẩy, nhìn về phía đại thúc xấu xí đối diện, con ngươi đầy màu đen, ánh mắt liền tràn ngập đồng tình. Làm trò ở trước mặt chính chủ, thật là hành vi tìm đường chết.

Thế nhưng hắn cũng biết phu phu Tào gia vì sao không nhận tội, lúc này là muốn lôi kéo thù hận, quả thực là tuyệt.

Lí Á La nhìn thấy con lớn cùng nhân tế tương lai đến đây, vội vàng đi tới, “Tiểu Phi, làm sao lại chạy tới đây.” Việc này, hắn nửa điểm cũng không muốn tiểu Phi tham dự vào.

An Á Phi giãy khỏi tay bị Lục Hàn Tình cầm, tiến lên giữ chặt tay a cha nói: “Ta nếu không đến đây nhìn xem, còn không biết có người ức hiếp chúng ta như vậy. A cha, ngươi đều nói là người một thôn, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, có thể nhịn liền nhịn, nhưng ngươi xem người ta, cũng không xem ngươi là người cùng một thôn, lời này mà cũng nói ra được, quả thực là miệng chó không phun được ngà voi.  Lần trước phơi lương thực cố ý thả gà ra, ăn lương thực của chúng ta không nói, hiện tại ruộng vừa mới vãi lúa mì lại bị ăn, còn trợn mắt nói dối với ngươi, chúng ta cũng không thể nhịn nữa.”

Thanh âm của An Á Phi nói lớn không lớn, cũng vừa vặn để cho người xung quanh đều nghe rõ ràng, nhất thời không ít người đều tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Thời gian phơi nắng lương thực, cũng có không ít nhà ở đây bị gà của phu phu Tào gia phá hư lương thực.

Quách Tiền Chính và Tào Đức vừa nghe những lời này, lập tức giống như bị lăng nhục, Quách Tiền Chinh tiến lên vài bước, giống như muốn vọt tới trước mặt hai phụ tử An Á Phi, “Ngươi nói ai miệng chó không phun được ngà voi, nói gà nhà chúng ta ăn lương thực của nhà ngươi, vây ngươi lấy chứng cứ ra đây, không có chứng cứ thì đừng có ngậm máu phun người, những người ở đây đều nghe, lúa mì trong ruộng nhà ngươi rốt cuộc bị gà nhà ai ăn, ngươi nói thấy, chứng cớ đâu?”


Lục Hàn Tình ở một bên cau mày nhìn đôi phu phu này, đức hạnh phu phu Tào gia này, hắn cũng là nghe người bên cạnh chính mình nói một ít, trước kia theo tâm tư của An thúc cũng chỉ là biết cho xong việc, nhưng hiện tại không giống như vậy.

Nghĩ đến đây, hai mắt liền hiện lên một đạo hàn quang.

Phu lang Tào gia Quách Tiền Chính còn không biết họa của chính mình từ miệng mà ra, vẫn như cũ ở nơi này không thuận theo không buông tha ầm ĩ, “Ngươi còn chưa trở thành phu lang của nhà có tiền đâu, miệng mắng chửi người so với những người khác cũng không thua kém đâu.”

An Á Phi buông tay a cha chính mình ra tiến lên vài bước, cách Quách Tiền Chính chỉ khoảng một cánh tay, cười híp mắt nói: “Đại thúc nói chuyện cũng phải có ý tứ, miệng của ta làm sao có thể lợi hại bằng miệng của ngươi, không lý lẽ cũng có thể nói được ba phần lý lẽ, vãn bối thật ra còn có chút mặc cảm. Đại thúc ồn áo muốn có chứng cớ, nếu vậy, chờ mấy ngày nữa, vãn bối đem con gà ăn lương thực giết chết đặt ở trước mặt ngươi, cho ngươi nhìn xem chứng cớ như thế nào? Cũng để cho nhưng hương thân nhìn xem, con gà ăn lương thực này, rốt cuộc là của nhà ai?”

Câu nói kế tiếp, An Á Phi là cười lạnh nói, ý tứ uy hiếp một chút cũng không che dấu. Đối phó với loại người vô lý cùng quấy nhiễu này, cũng chỉ có thể hung dữ hơn hắn, vô lý hơn hắn. Nếu không đối phương sẽ đến quấy nhiễu ngươi.

Quách Tiền Chính tức giận run run bàn tay, trừng mắt nhìn người trước mắt, “Thật đúng là không nghĩ tới, người sau này sẽ gả làm phu lang cho nhà có tiền thật không giống, ngay cả lời nói uy hiếp còn có thể nói đường hoàng như vậy.”

Toàn thân Quách Tiền Chính hướng về phía mọi người xem náo nhiệt ở chung quanh nói: “Đó, mọi người đều nghe thấy rồi chứ, gà nhà ta nếu chết, cũng chỉ có đứa con lớn An gia giết, đến lúc đó mọi người làm chứng cho ta.” Nói xong liền đắc ý dào dạt nhìn về phía An Á Phi.

An Á Phi thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, ni mã, chỉ số thông minh này, thật sự là làm cho người ta nóng ruột thay hắn. Đây không phải là đã khai ra sao? Mệt cho hắn còn đắc ý ở trước mặt mình.


Người chung quanh cũng có không ít người nhỏ giọng cười ra tiếng, phu lang Tào gia này, lần này nói tới nói đi, lại tự chính mình nhận tội. Con lớn nhà An gia bình thường nhìn ôn hòa, nhưng thật không nghĩ, suy nghĩ cẩn thận còn rất lợi hại. Chỉ nói mấy câu như vậy, liền khiến cho phu lang Tào gia tự mình nhận tội.

Tào Đức nghe thấy thanh âm chung quanh, sốt ruột lôi kéo ống tay áo phu lang, tiếc rằng lúc này Quách Tiền Chính đang đắc ý căn bản không để ý tới hắn, còn đối với hành vi này cho là phiền, “Ngươi kéo ta làm gì?”

Tào Đức muốn nói cái gì, lại cảm thấy một đạo ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn trên người mình, vốn nhiệt độ không khí còn có chút ấm áp, cũng thoáng chốc lạnh xuống, nhịn không được cả người run sợ.

Lục Hàn Tình đi đến trước mặt An Á Phi, khí trang cường đại làm cho Quách Tiền Chính đang cười đắc ý liền cương thân mình, “Ngươi đã tự mình nhận gà nhà ngươi đi ăn lương thực nhà người ta, ta nghĩ, ta cũng không cần nói thêm cái gì, lát nữa thôn trưởng tới đây, đương nhiên sẽ xử lý công bằng.”

Lạnh lùng đem lời nói hết, Lục Hàn Tình kéo An Á Phi xoay người tính toán chạy lấy người, loại chuyện này, hắn cho dù muốn nhúng tay vào cũng không thể. Theo tính cách cố chấp của An thúc, khẳng định không muốn chính mình trước khi chưa đón Phi nhi vào cửa mà nhúng tay nhiều vào chuyện trong thôn. Thế nhưng, bên ngoài không thể nhúng tay, nhưng sau lưng muốn làm chuyện mờ ám, An thúc cũng sẽ không biết.

Tuy rằng bị hơi thở lạnh băng của Lục Hàn Tình trấn áp, Quách Tiền Chính vẫn run run đứt quãng lên tiếng, “Ta, ta khi nào thì, thừa nhận, thừa nhận.” Hắn cũng không cảm thấy được chính mình đã thừa nhận.

An Á Phi kéo kéo tay Lục Hàn Tình, xoay người cười híp mắt nhín về phái người rõ ràng đã phát run, lại còn cố gắng chống đỡ nói xong, nhưng thật ra hắn cũng có một chút bội phục với người này, lãnh khí của Lục Hàn Tình, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Phu lang Tào gia này còn có thể ở trong mặt lạnh của Lục Hàn Tình nói hết lời, thật ra cũng có chút lợi hại.

“Ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, thúc thúc bá bá ở xung quanh đều đã nghe thấy, ta tin tưởng, chuyện rõ ràng như ban ngày, nhóm thúc thúc bá bá cũng sẽ không làm như không nghe thấy cho qua.” An Á Phi ôn hòa nhìn về phía mọi người xung quanh, “Lát nữa thôn trưởng tới đây, Quách đại thúc ngươi vẫn là tự mình nói với thôn trưởng đi, vãn bối lúc này còn phải vội vàng về nấu cơm cho a cha cùng phụ thân ăn, không có thời gian rảnh rỗi ở đây tán gẫu với ngươi, nói vậy đứa con kia của ngươi chắc cũng không khác lắm, nhất định cũng đang ở nhà nấu cơm chờ các ngươi.”

Nói xong, An Á Phi liền cười rời đi.

Mọi người chung quanh nghe những lời này, cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Người thôn Phượng Sơn, ai chẳng biết đứa con lớn nhất Tào gia, bởi vì từ nhỏ được hai người cha nuông chiều, ngoài trừ một tay thêu thùa có thể lấy ra cho người ngoài xem, thì chuyện nhà bếp, nửa điểm cũng không biết. Hiện giờ bị hắn nói ra như vậy, loại ý tứ châm chọc này, chỉ cần không phải người ngốc, sẽ không có ai không hiểu.


Chờ trở về nhà, Lí Á La cùng An Mộc Hữu ngồi ở nhà chính, nhưng thật ra không có tức giận lắm, chính là cảm thấy phu phu Tào gia, thật sự là quấy nhiễu rất lợi hại.

“Hàn Tình, khiến ngươi chê cười rồi.”

Lục Hàn Tình cười nói: “An thúc sao lại nói như vậy, người một nhà, nếu không phải vãn bối cùng Phi nhi chưa lập gia đình, sẽ không để cho người ta ức hiếp đến cùng như vậy.”

An Mộc Hữu lắc đầu cười nói: “Nhân phẩm của phu phu Tào gia kia, mấy thôn ở chung quanh đây có mắt đều nhìn thấy hết, người như thế, ngươi càng cùng hắn đôi co, hắn càng mạnh hơn. Nếu không để ý tới hắn, chịu nhìn vài ngày liền qua thôi.”

An Á Phi cũng không cho là như vậy, “Phụ thân, ngươi chính là như vậy, cứ nghĩ nhịn, nhưng có đôi khi nhịn cũng như vậy, có thể làm chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng có những lúc ngươi càng nghĩ nhịn, ngươi ta lại cảm thấy chúng ta dễ bị ức hiếp. Lúc trước ngươi đối với phu phu Tào gia chính là như vậy. Lấy chuyện ta lập gia đình ra nói, người không có việc gì liền lấy chuyện này ra bàn tán một chút, nếu chuyện hôm nay còn tiếp tục nhịn, không chừng sau này lại không biết gây ra chuyện gì cho chúng ta nữa đâu.”

Lí Á La vỗ vỗ đầu hắn, “Về sau những việc lông gà vỏ tỏi ngươi đừng nhúng tay vào, không khéo lại khiến cho người ta chê cười.”

An Á Phi xẹp miệng, “Chuyện lông gà vỏ tỏi không phải là chuyện nhỏ đâu.” Chưa từng nghe qua một cái bánh mì cũng có thể làm ra huyết án sao.

Lí Á La bị bộ dáng không phục của hắn chọc cười, “Như thế nào, ngươi còn muốn nói cái gì mà bị thủy đậu sao?”

“Ha ha, sao có thể, làm sao có thể nói là bị thủy đậu được, a cha chờ, ta sẽ làm ra một bàn cơm nhuốm máu đào cho người.” An Á Phi lặng lẽ cười ở trên người a cha chính mình cọ cọ, liền đi đến phòng bếp.

Lí Á La cười lắc đầu, đứa nhỏ này càng ngày càng nghịch ngợm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.