Đọc truyện Trọng Sinh Đến Nông Gia – Chương 19
“Haiz, sao lại khóc.”Thẩm Thiên Úc hạ giọng, mang theo giọng điệu cưng chiều mà chính hắn cũng không nhận ra, nói: “Bao giờ thì anh về?”
“… Nha nha.”
Thẩm Thiên Úc cười khi nghe được tiếng Trần Hạ Sinh bên kia, trong thoáng chốc giống như trở về lúc còn bé, Trần Hạ Sinh vẫn là đứa nhỏ chảy nước mũi kia, nhưng ánh mắt luôn nhìn hắn, sợ hãi vươn tay muốn sờ sờ.
Nhưng lần này Trần Hạ Sinh cũng không lộ ra ý tưởng muốn tiếp cận hắn, anh chỉ là ở bên kia phi thường thương tâm mà khóc trong chốc lát, sau đó nói với Thẩm Thiên Úc:
“Hoa Nhi, tạm thời anh không về được. Chờ em lên trung học thì anh về, em chờ anh một năm…”
“Sao cơ?” Thẩm Thiên Úc nhíu mày, “Vì sao? Anh không đi học nữa à?”
“Không đi nữa.” Trần Hạ Sinh hít hít cái mũi, “Nhà trường cũng đồng ý rồi, dù sao anh cũng không thích nơi đó, học cũng chẳng ra gì, còn không bằng ở đây đi làm cùng cha mẹ.”
“… Không được.” Thẩm Thiên Úc theo bản năng mà cự tuyệt, “Anh, nhưng mà…”
Thẩm Thiên Úc không biết nên nói gì nên có chút nói lắp. Trần Hạ Sinh năm nay mười bảy tuổi, tuổi này là tuổi nên ra ngoài kiếm tiền. Nhất là con trai, người lớn sẽ đưa bọn họ ra ngoài làm việc, kiếm tiền xây cái nhà, sau này cưới vợ.
Nếu thành tích của Trần Hạ Sinh tốt một chút cũng được, nhưng như anh đã nói, Trần Hạ Sinh mỗi ngày đều không thích đi học, lập trường của Thẩm Thiên Úc là để Trần Hạ Sinh đi học tiếp.
Thẩm Thiên Úc thực không vui mà nói: “Nhưng mà anh không muốn đi học cùng em sao?”
Nghe lời này, ánh mắt Trần Hạ Sinh nóng lên. Anh không muốn sao? Có thể không muốn sao? Đương nhiên là muốn, mỗi ngày anh đều muốn cùng em họ chơi đùa, cùng nhau đi học, cùng nhau đi ngủ.
Nhưng mà đêm đó Vưu Kim Cần thực nghiêm túc nói với anh, nếu như anh không đi làm thì sẽ không có tiền cho Thẩm Thiên Úc đi học.
Có điều Trần Hạ Sinh biết lời này là gạt người. Vưu Kim Cần chẳng qua là nghĩ dùng lời nói dối đó để mang con trở lại, hắn nợ Vưu Kim Liên rất nhiều tiền, căn bản ngại để con trai ở lại chỗ Vưu Kim Liên ăn nhờ ở đậu.
Trần Hạ Sinh biết Vưu Kim Cần có tiền, nhưng anh cũng rất sợ Thẩm Thiên Úc không có tiền đi học. Chỉ có thể theo cha mẹ vào thành phố, nghĩ kiếm chút tiền riêng, quay về để Thẩm Thiên Úc cất giữ.
Thẩm Thiên Úc nghe đầu bên kia mãi không có tiếng nói, có chút nóng nảy, bởi vì tiền điện thoại rất đắt, liền nói:
“Anh, không phải anh nói dối em đấy chứ? Anh sẽ không về phải không?”
Trần Hạ Sinh thở dài, nói: “Đương nhiên là anh sẽ về, chờ anh.”
Nói xong liền cúp điện thoại. Thẩm Thiên Úc thậm chí không kịp hỏi anh, anh giờ ở đó thế nào? Đang làm gì? Có khỏe không?
Khi hắn định gọi lại lần nữa thì bị người thu phí ngăn lại, để Thẩm Thiên Úc giao tiền trước mới cho gọi. Lần này, Thẩm Thiên Úc đã gọi hết rồi, còn gọi nữa cũng không có tiền.
Thẩm Thiên Úc đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, có chút không biết làm sao. Hắn phát hiện mình thế nhưng vẫn còn rất ngốc, có thể tin tưởng lời Vưu Kim Liên nói, cho rằng Trần Hạ Sinh đi ra ngoài tìm hiểu mà không phải đi làm.
Nhưng Vưu Kim Liên vì sao muốn gạt hắn?
Hôm qua mưa một trận, con đường vô cùng lầy lội. Thẩm Thiên Úc không kịp nghĩ nhiều liền lội bùn về nhà. Trên đường về trời lại mưa, giọt mưa nhỏ nhưng Thẩm Thiên Úc không mang dù, khi về đến nhà vẫn là bị ướt hết.
Vưu Kim Liên ai ai kêu hai tiếng, cầm khăn mặt lau đầu cho Thẩm Thiên Úc, nói:
“Sao về muộn thế? Ở trường có chuyện gì sao.”
Thẩm Thiên Úc nhận lấy khăn mặt, tự mình lau, nói:
“Không có gì ạ. Con đi gọi điện thoại cho anh họ. Mẹ, vì sao lại lừa con?”
Tay Vưu Kim Liên cứng lại một chút, làm bộ như không có chuyện gì, hỏi:
“Lừa con cái gì?”
Thẩm Thiên Úc nhíu mày, nói: “Rõ ràng không phải anh ấy đi tìm hiểu… Anh ấy cùng cha mẹ đi làm công. Sao mẹ lại lừa con?”
“A, cái này a.” Vưu Kim Liên nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nhưng mà đi tìm hiểu với đi làm công có gì khác nhau đâu?”
“Anh ấy nói năm nay không về được.” Thẩm Thiên Úc nghĩ nghĩ nói: “Nếu như đi tìm hiểu, anh ấy không thích cô gái kia thì còn có thề về nhà, cùng con đi học.”
Vưu Kim Liên nói: “Còn đến trường? Cẩu Đản năm nay mười tám rồi, cũng đến lúc về nhà, con thấy sao?”
“… Con còn muốn anh ấy theo giúp con.”
Lời này nói ra, Thẩm Thiên Úc cảm thấy mặt có chút nóng. Bởi vì trọng sinh một lần bên biểu hiện của hắn luôn thành thục so với bạn bè cùng lứa, mặc dù có lúc cố gắng bắt chước hành vi của trẻ con, nhưng không có nghĩa là Thẩm Thiên Úc như vậy. Đều nói hiểu con không ai bằng mẹ, Vưu Kim Liên làm sao lại không biết Thẩm Thiên Úc giả vờ bộ dáng ngây thơ?
Nhưng vừa rồi khi nói câu kia, rõ ràng chính là câu bình thường hắn sẽ không nói. Vưu Kim Liên nhìn Thẩm Thiên Úc trong chốc lát, không nói gì, chỉ là đi vào phòng đóng cửa lại.
Thẩm Thiên Úc tự nhiên sẽ không bởi vì Trần Hạ Sinh rời đi mà khóc lớn đại náo, bởi vì như thế cũng vô dụng. Cẩn thận nghĩ lại, Trần Hạ Sinh vốn không nên ngây ngốc trong nhà hắn. Lúc trước Vưu Kim Cần mang anh đến nhà hắn vì để anh giúp Vưu Kim Liên chút việc, hiện tại Thẩm Thiên Úc đã lớn, đương nhiên là để Thẩm Thiên Úc đến hỗ trợ.
Có điều hiểu được không có nghĩa là tiếp thu được.
Thẩm Thiên Úc thở dài, một mình ngồi trước bàn, dùng ngón tay vỗ trán, vẫn không nhúc nhích, rất lâu.
Hai ngày sau Thẩm Thiên Úc nhận được một bức thư từ Trần Hạ Sinh. Mở đầu chữ viết coi như rõ ràng, càng đến sau càng sốt ruột, tựa như muốn đem tất cả những gì trong lòng đều nói cho Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc đọc thật lâu mới xong một lượt.
Về việc vì sao Trần Hạ Sinh muốn ra ngoài làm công thì không dám nói là để cho hắn có học phí đi học, anh nói là muốn kiếm chút tiền về xây nhà, sau đó cưới vợ.
Còn nói hiện tại rất tốt, đi theo cha mẹ làm xưởng, thực ra cha mẹ bên này làm ăn rất thuận lợi, việc kinh doanh của Vưu Kim Cần chưa từng gặp khó khăn, Trần quả phụ thì gần đây giảm béo, bọn họ cố gắng ăn mặc chật vật một chút là vì để đón Cẩu Đản trở về, về phần tiền, tự nhiên có thể đưa cho Vưu Kim Liên, Trần Hạ Sinh nói vậy để Thẩm Thiên Úc yên tâm.
Trần Hạ Sinh kể sơ qua công việc, trọng điểm nói chính là… anh nhớ hắn như thế nào. Trong một đoạn nói có thể tùy tiện lấy ra năm sáu câu ‘anh nhớ em’, ‘anh sắp không chịu nổi, nhớ em muốn chết’. Thẩm Thiên Úc một bên kiên nhẫn đọc, một bên nghĩ xem nên trả lời thế nào, viết mấy tờ giấy, hôm sau dựa theo địa chỉ Trần Hạ Sinh viết mà gửi thư.
Lúc gửi đi Thẩm Thiên Úc có chút khổ sở. Hắn biết một năm này hắn cùng Trần Hạ Sinh sẽ phải chia cắt, về sau phương thức liên lạc thường xuyên nhất chính là thư. Từ trước đến nay cùng Trần Hạ Sinh một chỗ, đột nhiên tách ra… giống như có chút không quen.
Khi đó gửi thư toàn bằng xe đạp nên rất chậm, chờ một hai tháng mới nhận được thư là chuyện bình thường. Thẩm Thiên Úc vừa học tập vừa lâm vào chờ đợi lâu dài.
Tuy rằng thực khổ sở nhưng hắn không thể không nói rằng, sau khi cùng Trần Hạ Sinh tách ra, lực chú ý của hắn trở nên càng tập trung.
Không có ai cùng hắn nói chuyện, vui cười, đùa giỡn.
Lúc đi ngủ là khổ sở nhất. Mùa đông ở ký túc xá thực lạnh, lúc hắn nằm trên giường sẽ lạnh đến phát run. Có đêm khuya, Thẩm Thiên Úc sẽ đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, khi đó tim sẽ đập thật nhanh, trên người, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
Liên tiếp ba tháng đều không có thư của Trần Hạ Sinh. Thẩm Thiên Úc nhịn không được, chạy đến trong nhà thôn trưởng gọi điện cho Trần Hạ Sinh. Lần này là Vưu Kim Cần nhận điện, hắn nói Trần Hạ Sinh theo Xuân Dương ra ngoài làm công, hiện tại không ở nhà.
Xuân Dương này Thẩm Thiên Úc biết, người đó chính là bạn tốt của Trần Hạ Sinh từ khi còn nhỏ, có điều vì sao hai người lại gặp nhau? Trần Hạ Sinh mấy tháng này xảy ra chuyện gì?
Thẩm Thiên Úc hỏi:
“Cậu hai, cậu có cách liên lạc với anh cháu không? Cháu có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Vưu Kim Cần thở dài, nói:
“Không có a. Lúc nó đi còn đang làm mình làm mẩy với cậu mợ, giận dỗi liền cùng Xuân Dương đi, chỉ để lại cho chúng ta cái địa chỉ, nói là lúc có việc sẽ liên hệ lại. Cẩn Đản lại luôn dùng điện thoại công cộng gọi về, nói nó giờ rất tốt, không cần lo lắng.”
Thẩm Thiên Úc nói tiếp:
“Cái gì? Cậu mợ nhanh như vậy liền để cho anh cháu đi rồi? – VÌ sao lại không muốn ở trong nhà máy của cậu làm việc mà còn cùng người khác ra ngoài? Cậu hai, cậu đừng lừa cháu.”
Vưu Kim Cần nghe tiếng đã có chút nóng nảy, liền dùng âm thanh trấn an nói:
“Không phải. Việc làm ăn của cậu mợ rất tốt, Cẩn Đản nói không cần ở trong nhà máy cũng có thể ổn nên nhất định đòi ra ngoài làm việc. Cậu không cho nó đi nó còn giận dỗi, nổi bão với cậu mợ – tiểu tử này, là muốn kiếm tiền cưới vợ a, trong lòng vội vã liền cùng Xuân Dương đi rồi. Ngăn không được, ha.”
Thẩm Thiên Úc hỏi:
“Thật ổn định… ổn định thì vì sao anh ấy không về tìm cháu? Vì sao lại không viết thư cho cháu? Không liên hệ với cháu? Cháu không tin.”
Vưu Kim Cần giải thích: “Công việc của Cẩn Đản rất bận, nó trưởng thành, không thích dán vào cháu nữa. Hơn nữa, dù sao hai đứa sớm muộn cũng phải tách ra, làm sao có thể luôn dính lấy nhau, ha ha.”
Thẩm Thiên Úc tự nhiên là không tin, nhưng hắn phát hiện cho dù Vưu Kim Cần nói có trăm ngàn lỗ hổng, nhưng chính hắn lại không có cách nào phản bác, bởi vì cậu hắn nói đều là hợp tình hợp lý.
Cuối cùng, Vưu Kim Cần nói rằng:
“Cháu mấy tháng nữa là phải thi lên cấp đi? Đừng có phân tâm, cố gắng ôn thi, thi xong thì cậu mợ về thăm cháu.”
Thẩm Thiên Úc rầu rĩ vâng một tiếng rồi cúp máy.
Trước khi thi mấy tháng, Thẩm Thiên Úc cảm giác mình hoàn toàn bị ngăn cách. Thành tích của hắn quá tốt, không để bạn học ghen tị thì chính là để cho người khác tự ti, nên cho dù tính tình hắn khá ôn hòa,cũng không thân mật với bạn học.
Trừ bỏ cùng Vưu Kim Liên nói mấy câu, Thẩm Thiên Úc luôn trầm mặc, không làm bài tập thì cũng đọc sách, ngẫu nhiên sẽ ngồi ở bờ sông ngẩn người, nhìn nước sông gợn sóng, như có điều suy nghĩ.
Vưu Kim Liên sợ Thẩm Thiên Úc có bệnh gì, nhưng Thẩm Thiên Úc không biết rốt cục mình làm sao lại khiến mẹ nghĩ là hắn có bệnh. Kiếp trước hắn cũng như vậy, một mình, không có gì vướng bận, muốn tận lực làm nhẹ đi cảm giác tồn tại của mình, mới không bị người khác làm phiền.
Ngày thi gần tới, Thẩm Thiên Úc cảm giác chỉ trong chớp mắt, hắn đã ngồi an vị trong trường thi.
Nội dung cuộc thi không có gì nhiều để mà kể. Môn thi cuối là tiếng anh, tiếng anh của Thẩm Thiên Úc tốt, làm xong rất nhanh, ngồi ở chỗ đó, nhìn ánh nắng bên ngoài.
Tâm tình Thẩm Thiên Úc chậm rãi trở nên tốt hơn.
“Con muốn đi tìm anh con.”
Đây là câu đầu tiên mà Thẩm Thiên Úc nói với Vưu Kim Liên khi ra khỏi trường thi.