Bạn đang đọc Trọng Sinh Để Yêu Anh – Chương 11: Đến Nhà Bàn Hôn Sự
Một ngày trôi qua tựa như sóng êm biển lặng nhưng thật chất lại chứa vô vàn cơn sóng ngầm.
Chuyện trên mạng nếu đã xé rách mặt Liễu Tư Tình cũng mặc kệ mọi thứ bảo toàn thanh danh của mình trước.
Cô ta đăng một status ngụ ý nói thật ra mình mới là người yêu của Triệu Hoành mà Mục Hy chỉ là một người bạn thân thiết của cả hai, còn tag cả tên Mục Hy vào bài viết.
Nhưng Mục Hy căn bản không thèm nhìn đến ngay cả thả phẫn nộ cũng lười.
Mà hành động này của Liễu Tư Tình mang lại vô số ý kiến trái chiều, đoàn phim cũng vì thế mà phải tạm quay vài hôm vì có quá nhiều phóng viên bao vây.
“Anh nói cái gì? Chuyện Triệu Hoành ngoại tình kia có người đã nhanh hơn chúng ta một bước tung tin!”
Mục Hy cau mày, hơi bực vì bị hẫng tay trên thế này.
Vương Quốc Sâm đầu dây bên kia cũng không có tức giận như thế ngược lại còn cười khuyên cô.
“Chúng ta lần này không cần hao tổn sức lực cũng có thể đạt được mục đích, em còn tức giận làm gì? Mau tranh thủ nghỉ ngơi để trở về đoàn phim, chỉ cần em vẫn thong dong bình thản thì người bị bẻ mặt là đám người kia.”
Mục Hy cũng hiểu rõ lý lẽ, cô hừ một tiếng đáp:
“Em biết rồi cúp máy đây.”
Cúp máy, thẩn thờ ngồi đó hồi lâu Mục Hy không khỏi thở dài mọi chuyện dần trở nên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu làm cô có chút bất an.
“Tiểu thư, Triệu lão gia và Tứ Gia đến, ông chủ bảo cô xuống tầng một chuyến.”
Người làm đi đến thông báo, Mục Hy nhẹ gật đầu rồi ra hiệu cho người đó lui xuống.
Quả nhiên chuyện gì đến cũng sẽ đến mà.
Triệu lão gia tự mình đến nhà bàn bạc và tạ lỗi với nhà họ Giang và đương nhiên theo sau ông chính là Triệu Thần Huân thần sắc bình chân như vại.
Mục Hy dù có không muốn cỡ nào cũng phải xuống tầng ngay ngắn ngồi ở đó nghe người lớn hai nhà nói chuyện.
Triệu lão gia chân thành nói:
“Thật xin lỗi các vị, là tôi dạy con không nghiêm để nó có những hành vi sai trái như vậy.
Nhưng chuyện đã thế này, chúng ta cũng không thể để tiểu Hy tiếp tục chịu ủy khuất.”
Triệu Thần Huân vừa nhấp được ngụm trà tự nhiên lại bị nghẹn ở cuống họng.
Bên tai lại nghe cha già tiếp tục bán thảm.
“Để hai đứa nó kết hôn là biện pháp tốt nhất hiện tại, tuy thằng con tôi có hơi già nhưng được cái biết suy nghĩ và chính chắn lắm, nên hai vị không cần sợ nó ức hiếp tiểu Hy.”
“Khụ…khụ…”
Triệu Thần Huân nuốt không kịp nước trong miệng liền bị sặc, anh nhàn nhạt liếc mắt cảnh cáo Triệu lão gia nhưng ông ngay cả nhìn còn không thèm nhìn, vẫn tiếp tục thuyết phục người nhà họ Giang.
“Các vị không cần lo lắng tiểu Hy gả sang Triệu gia sẽ chịu thiệt, chỉ cần lão già này còn sống một ngày thì trên dưới Triệu gia đều phải cung kính gọi con bé một tiếng Tứ nãi nãi.”
“Khụ…khụ…”
Lần này là Mục Hy bị nghẹn nước, cái danh xưng Tứ nãi nãi này hình như có hơi nặng, cô chỉ mới 21 xuân xanh thôi mà.
Mục Vân cau mày kiên nhẫn cả buổi nghe Triệu lão gia ngay cả xưng hô cũng đã đổi thì không thể không nể mặt, nhưng bà vẫn tức thay cho con.
“Triệu gia tử, chuyện này không thể nói nhẹ nhàng thế được.
Triệu Hoành ngoại tình còn ầm ĩ trên mạng thế kia, bây giờ Tứ Gia lại xảy ra quan hệ với Mục Hy thật khiến tôi nghi ngờ là các vị muốn khó dễ Giang gia tôi đấy.”
Mục Hy bị Triệu Hoành xem thường như thế bây giờ còn muốn bà vui vẻ gả con gái đi sao?
Mặc dù là Mục Hy đi nhầm phòng tự chui đầu vào rọ nhưng mà bà cũng không loại trừ khả năng con mình bị tính kế.
Triệu lão gia cũng biết bên mình đuối lý nhưng mà nếu ông không đem được Mục Hy về làm dâu chỉ sợ thằng con ông sẽ lật nhà lên mất.
“Hai vị, Triệu Hoành làm bậy một phần lỗi cũng là do nhà chúng tôi dạy dỗ không nghiêm.
Nhưng chuyện tối qua tôi cũng là bị người hãm hại chứ không phải muốn khó dễ Giang gia, cho nên xin cưới Mục Hy là tôi thật tâm thật lòng muốn chịu trách nhiệm với cô ấy mong hai vị thành toàn.”
Triệu Thần Huân đúng lúc lên tiếng, giọng nói ôn hoà lễ độ lại vô cùng chân thành thoáng chốc khiến cho sắc mặt ba mẹ Giang hòa hoãn đi không ít.
“Chuyện chung thân đại sự của tiểu Hy thì cứ để con bé tự quyết định đi vậy.”
Giang Phùng bất ngờ lên tiếng khiến tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Mục Hy, bậc làm ba mẹ có muốn quan tâm thế nào cũng không thể thay con cái quyết định cuộc đời, cho nên ông để cho Mục Hy tự mình lựa chọn.
Triệu Thần Huân cũng nhìn Mục Hy, cô đã im lặng suốt một tiếng rồi ngay cả nụ cười vui vẻ thường ngày cũng chưa từng thấy xuất hiện.
Mục Hy chậm rãi ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt anh, cô có hơi ngại mà dời mắt đi nơi khác.
Hai bàn tay nhỏ nhắn khẽ cuộn lại, bình tĩnh đáp:
“Con đồng ý hôn sự này, nhưng chỉ cần lĩnh chứng là đủ.”
“Không được.”
Mục Hy vừa dứt lời thì Triệu Thần Huân đã lên tiếng phản bác ngay, anh có hơi tức giận mà nhìn cô.
“Hôn lễ bắt buộc phải có, nếu em không thích ồn ào thì chỉ cần mời vài người bạn cùng với gia đình là được.”
Mục Hy trừng mắt nhìn anh.
“Chú ép người.”
Triệu Thần Huân cũng không nhượng bộ, đáp:
“Tôi không ép em vì đây là chuyện nên làm.”
Mắt thấy Mục Hy chuẩn bị nhào qua cắn người tới nơi, Giang Trầm bất đắc dĩ đưa tay giữ cô lại.
“Em hung dữ như thế làm gì hả?”
Triệu lão gia cũng thích hợp chen vào một câu.
“Ấy, đời người có một lần sao không tổ chức hôn lễ hả con?”
Ông biết chuyện này là ủy khuất Mục Hy nhưng mà đứa nhỏ ngoan ngoãn ngọt ngào thường ngày của ông đâu rồi, sao bây giờ Mục Hy hở cái là muốn đánh người thế kia.
Mục Hy cũng sắp phát hoả tới nơi rồi, tình một đêm đã đành bây giờ còn muốn cô gả cho anh.
Ừ thì cô gả, nhưng sao có cái yêu cầu không cần tổ chức hôn lễ mà anh cũng không đáp ứng cô.
Như thế chẳng phải là ép người quá đáng ư?
Triệu lão gia có hơi gấp gáp muốn tiếp tục khuyên nhủ thì Triệu Thần Huân bên cạnh đã vươn tay đè vai ông lại, anh khẽ lắc đầu.
Nhìn thấy cô u oán nhìn mình Triệu Thần Huân cũng chỉ biết bó tay đầu hàng, thoả hiệp nói:
“Hôn lễ tổ chức sau đi, trước mắt cứ đi lĩnh chứng trước.”
Đây là nhượng bộ cuối cùng của anh, cho dù cô không muốn thế nào thì nhất định cũng phải mặc váy cưới mà bước vào lễ đường cùng anh.
Mục Hy hừ một tiếng ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm nhìn anh nữa.
Ba mẹ Giang thấy tính khí con gái lớn như vậy cũng có chút ngại ngùng nhìn Triệu lão gia.
“Nếu hai đứa đã không có ý kiến thì chúng ta bàn một chút về hôn lễ đi.”
Triệu lão gia thấy việc đã thành hơn nửa thì cười tươi rói nói tốt liền mấy tiếng..