Đọc truyện Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử – Chương 37: Đến trường
“Sao vậy?” Thiệu Hân Đường thấy Vu Chiến Nam cứ nhìn chằm chằm mình, nên nghĩ là bản thân có vấn đề gì, liền giơ tay sờ mặt
Đúng lúc này, một mảnh lá phong năm cánh màu đỏ rực theo gió nhẹ nhàng bay xuống, uốn lượn rồi khẽ rơi trên tóc mai đen láy của Thiệu Hân Đường…
Vu Chiến Nam mê muội nhìn Thiệu Hân Đường, giơ tay chậm rãi gỡ mảnh lá trên tóc cậu xuống, thanh âm trầm thấp nghiêm túc nói: “Không có gì, chính là cảm thấy em thật đẹp”
Thiệu Hân Đường tức giận quay đi tiếp tục đọc sách, không thèm để ý đến hắn
–
Sáng ngày hôm sau Thiệu Hân Đường mới được thả về Hồng Mặc. Diêm Lượng sớm đã cho người chuẩn bị đồ Nhiếp Kiện An cần dùng khi đi học. Một túi sách bằng vải bạt màu vàng, bên trong là văn phòng phẩm hoàn toàn mới. Thậm chí còn cẩn thận bỏ vài món ăn vặt và một chai nước ô mai do đầu bếp phủ tư lệnh tự chế. Sách vở linh tinh thì phải đợi sau khi đến trưởng kiểm tra xem thằng bé thích hợp học lớp nào mới trực tiếp cấp sách.
Chiếc ô tô màu đen bóng chậm rãi dừng trước cửa Hồng Mặc trong ngõ nhỏ. Khi Thiệu Hân Đường đi vào thì nhìn thấy Nhiếp Kiện An cùng mấy đứa trẻ trong đoàn đang ngồi quây thành một vòng tròn nhỏ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa và tranh cãi
Tuổi trẻ tươi đẹp a!
Thiệu Hân Đường đến gần, mấy đứa trẻ vẫn không chú ý tới, thì ra bọn nó đang chơi bắn bi thủy tinh. Chỉ thấy một thằng nhóc hơn mười tuổi rạp cả người trên đất, đầu rướn lên, mở một mắt nhắm một mắt làm tư thế nhắm bắn, ngón tay chơi đến đen thui nhắm vào giữa bi thủy tinh mà bắn mạnh ra…
Nhiếp Kiện An rõ ràng nhìn sáng sủa hơn trước không ít, nhờ Thiệu Hân Đường, rất nhiều người trong Hồng Mặc cũng bắt đầu dần dần thay đổi thái độ với nó. Nó có khi cũng đi theo Lục Hải học một ít công phu hát hí khúc cơ bản, nhưng nó càng thích học những thứ trong sách Thiệu Hân Đường dạy nó, bởi vì các lão gia thiếu gia chân chính được người ta tôn trọng đều biết chữ. Cho nên nó cố gắng học hết tất cả những gì Thiệu Hân Đường dạy nó. Nhưng Thiệu Hân Đường thường xuyên không ở nhà, lúc buồn chán nó cũng sẽ chơi cùng với các đứa trẻ khác trong sân.
“A…” Một đứa trẻ đột nhiên nhận ra Thiệu Hân Đường, nó hoảng sợ kêu lên, lại không biết nên xưng hô với cậu thế nào. Nghe nói người này là kép chính của Hồng Mặc, là tấm gương của bọn nó, là người mà cả sư phụ cũng phải vô cùng tôn trọng không dám chậm trễ, nhưng cũng nghe nói hắn là cha nuôi của Cẩu đản, Cẩu đản còn khoe khoang cha nuôi của nó rất tốt với nó…
“Cẩu đản!” Một thằng bé lớn tiếng gọi Nhiếp Kiện An, còn đang quỳ rạp trên đất.
Nhiếp Kiện An đã từng nhấn mạnh rất nhiều lần, nó không gọi là Cẩu đản, nó có tên mới rồi, nhưng mấy thằng nhóc này cứ không nghe, trước sau như một lớn tiếng gọi nó. Nó nghe thấy gọi nó, liền khó chịu ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Thiệu Hân Đường, người đã biệt tăm vài ngày nay
“Cha nuôi!” Nhiếp Kiện An mừng rỡ reo lên, lại lập tức nhận ra mình còn quỳ rạp trên đất, vội vàng đứng lên, dùng sức phủi bụi đất trên người. Nó hơi sợ Thiệu Hân Đường sẽ tức giận, dù sao nếu mấy đứa bạn chơi khác mà làm bẩn quần áo như vậy, thì nhất định sẽ bị đánh!
“Đi thay bộ quần áo mới may hôm trước đi, ta dẫn con đến trường” Ai ngờ Thiệu Hân Đường không hề tức giận, còn cười cười xoa đầu nó
“… Đến trường?” Nhiếp Kiện An ngơ ngẩn nhìn Thiệu Hân Đường
“Đúng, nhanh đi thay quần áo đi, bên ngoài còn có người chờ đấy”
Chờ Nhiếp Kiện An mặc một thân quần áo mới ngượng ngùng xuất hiện trước mặt mọi người, những thằng bé khác đều im lặng nhìn nó, vẫn không dám tin những gì chúng đã nghe thấy, Thiệu Hân Đường thế nhưng muốn đưa Cẩu đản đến trưởng
Cho đến khi bọn nó nhìn thấy cái ô tô màu đen khí phái dừng trước cửa, bọn nó mới bắt đầu lớn tiếng thảo luận
Diêm Lượng xoa xoa đầu Nhiếp Kiện An, nói: “Bộ dáng ngược lại rất bảnh”
Nhiếp Kiện An cười thẹn thùng
Nó chỉ từng nhìn thấy con quái vật khổng lồ biết đi, mông có thể phun khói đen này trên đường, Nhiếp Kiện An chưa từng nghĩ có một ngày mình thế nhưng cũng sẽ chui vào bên trong nó. Mắt thấy phong cảnh ven đường càng lùi càng nhanh, thân thể của mình cũng rung rung theo, nó sợ tới mức không dám cử động, mà ngồi thẳng tắp trên ghế sau
“Cho con này” Thiệu Hân Đường đưa túi sách cho Nhiếp Kiện An
“Cha nuôi, thật sự cho con đến trường sao?” Nhiếp Kiện An vẫn không có cảm giác chân thật, nó cảm thấy đây là một giấc mơ
“Đương nhiên, con lớn thế rồi, không thể trì hoãn hơn nữa, đến trường phải ngoan ngoãn theo thầy giáo học tập, phải tôn kính thầy giáo” Thiệu Hân Đường nói với thằng bé
–
Mặt mũi của Vu Chiến Nam tuyệt đối không phải thứ vừa. Vừa thấy Diêm Lượng, vài vị cấp cao trong trường học đều nhiệt tình dẫn bọn họ đi giới thiệu một vòng trường học, ân cần đến mức làm Thiệu Hân Đường có chút chịu không nổi.
Cuối cùng suy xét đến căn bản và tuổi của Nhiếp Kiện An, họ quyết định cho nó học lớp 3. Còn đặc biệt phái thầy dạy phổ cập cho nó. Hiệu trưởng vỗ ngực cam đoan chuyện học hành của thằng bé nhất định không thành vấn đề. Cuối cùng Nhiếp Kiện An hoảng hốt bị một cô giáo xinh đẹp tuổi còn trẻ nắm tay dẫn đi, luôn không ngừng quay đầy nhìn Thiệu Hân Đường…
Các lãnh đạo lớn của trường học tiễn đến tận cửa lớn, cúi đầu khom lưng nhờ Diêm Lượng gửi lời chào đến tư lệnh.
Bởi vì hôm nay không mang lái xe theo, là Diêm Lượng tự mình lái xe, cho nên trên đường về liền chỉ có hai người bọn họ
“Thiệu tiên sinh, đây là tiền lần trước cậu nhờ tôi đầu tư hộ, này đó là cả vốn lẫn lời, cậu xem xem” Diêm Lượng một tay cầm lái, một tay đưa mấy tấm ngân phiếu dân quốc qua, nói: “Tôi đều đổi thành tiền giấy cho cậu rồi, tiện hơn”
Thiệu Hân Đường sửng sốt một trận mới giơ tay nhận lấy, mở ra nhìn, thế nhưng nhiều hơn gấp ba lần số tiền lúc đó cậu giao cho Diêm Lương
“Sao lại nhiều như vậy?”
Diêm Lượng nương gương chiếu hậu nhìn Thiệu Hân Đương há hốc làn môi phấn hồng, sự kinh hỉ làm tăng thêm xuân ý trên hai gò má xinh đẹp của cậu.
“Đầu tư ngắn hạn, bỏ cùng với tiền của nhiều người nữa, sau đó chia ra. Mỗi lần hồi vốn tôi lại tái đầu tư toàn bộ, liền trở thành từng này” Diêm Lương vừa lái xe vừa nói, thanh âm có vẻ đặc biệt dịu dàng trong thùng xe bịt kín
“Thì ra là thế, chưa đến ba tháng đã nhiều như vậy” Thiệu Hân Đường nắm chặt mấy tờ tiền giấy mỏng manh trong tay, trước giờ cậu chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy. Cậu không hàn huyên vô nghĩa với Diêm Lượng, hay hỏi một chút có phải rất phiền toái hắn hay không linh tinh. Mình chỉ bỏ một tí tiền như vậy, người ta căn bản sẽ không coi trọng, làm như vậy, hoàn toàn là vì giúp mình mà thôi
Lòng tốt của Diêm Lượng, Thiệu Hân Đường ghi lòng tạc dạ!
“Nếu cậu không cần dùng số tiền này gấp, vẫn có thể cầm làm tiền vốn” Diêm Lương nói
“Thật à, vậy quá tốt” Thiệu Hân Đường không chút do dự đưa xấp tiền giấy qua, mím môi ngồi ở phía sau, vui vẻ nói: “Diêm phó quan, tôi mời anh ăn cơm nhé”
Diêm Lượng giật thót tim, cho dù biết mục đích của Thiệu Hân Đường thật đơn thuần, chỉ là để cảm ơn hắn, nhưng vẫn không kìm được dâng lên một cảm giác thõa mãn và sung sướng
Chẳng qua phó quan và tình nhân của thủ trưởng công khai đi ăn cơm, không tốt lắm nhỉ?
“Thôi” Diêm Lượng đè nén cảm giác luyến tiếc trong lòng, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười khẽ, nửa đùa nửa thật nói: “Tư lệnh biết sẽ mất hứng”
Thiệu Hân Đường cau mày, cảm thấy đang cao hứng mà nhắc đến Vu Chiến Nam thì thật là tụt hết cảm xúc. Chẳng qua cũng biết Diêm Lượng nói rất đúng, cho dù mình không thèm để ý, nói không chừng người ta đường đường là phó quan, trong lòng vẫn khinh thường mình đâu
“Vậy tôi chỉ có thể nói tiếng cảm ơn suông vậy…” Cùng từng nghĩ phải đưa cho Diêm Lượng chút gì, nhưng ngẫm lại thấy dường như không ổn lắm, không chừng lại gây phiền phức cho người ta. Diêm Lượng chịu giúp cậu đa phần cũng là xem ở mặt mũi của Vu Chiến Nam, mình ân cần tặng lễ, có lẽ còn có điểm tự tác đa tình
Diêm Lương khẽ mỉm cười, trong mắt Thiệu Hân Đường nụ cười này là xa cách mà hữu lễ, rất phù hợp với quan hệ giữa hai người. Mà ngay khi cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt rời khỏi Diêm Lượng, ở ngoài phạm vi tầm mắt của cậu, con ngươi của Diêm Lượng trở nên rất thâm trầm, phức tạp, mâu thuẫn…
Dưới sự kiên trì của Thiệu Hân Đường, Diêm Lượng cuối cùng vẫn không thể thành công dẫn cậu về phủ tư lệnh, mà đành bất đắc dĩ đưa Thiệu Hân Đường về Hồng Mặc
Thẩm Tài Điền đối với cậu càng thêm cung kính, nghe được tin cậu trở về liền lập tức bỏ hết việc trong tay mà hấp tấp chạy đến sân của cậu. Còn bảo phòng bếp làm sáu món một canh, chiên hầm phối hợp, hình thức tinh xảo, vừa đặt lên bàn Thiệu Hân Đường đã ngửi thấy từng trận mùi thơm, bụng như thể hưởng ứng mà réo hai tiếng, lúc này cậu mới phát hiện đã là buổi chiều
Thẩm Tài Điền ôm bình rượu làm bằng đất nung, hình dáng nhìn khá cổ. Người chưa thấy mà tiếng đã tới trước, từ rất xa đã thân thiết hô: “Thiệu lão đệ, em đã trở về,..”
Thiệu Hân Đường không có mấy cảm giác với lão, không thích cũng không ghét lắm, cho nên cũng ậm ừ đồng ý ăn cơm với lão, dưới tình huống từ chối không được cũng nhấp qua một chén rượu nhỏ. Rượu này cũng thật sự nặng, uống xuống như có con dao nhỏ cắt qua cổ họng, dạ dày nóng hầm hập
Hiển nhiên Thiệu Hân Đường đã đánh giá cao tửu lượng của mình, chỉ một chén này, Thiệu Hân Đường phải về phòng ngủ cả chiều.
Thẩm Tài Điền cũng không để ý, Thiệu Hân Đường mỗi lần vừa đi sẽ là vài ngày, mà quay về cũng nhất định phải ở lại vài ngày. Cũng liền cười hì hì trở về ngủ. Không ngờ, vừa qua bốn giờ chiều, thế nhưng nghe tin xe của phủ tư lệnh lại đến đón Thiệu Hân Đường
Thẩm Tài Điền ngã nhào khỏi giường của bà tư, sợ đến mức tỉnh cả rượu, bối rối kéo quần, liền chạy đến sân của Thiệu Hân Đường.
Thiệu Hân Đường quả thật còn đang ngủ đến mơ màng, bị Thẩm Tài Điền đánh thức, mới nhớ ra chiều nay cậu phải đi đón Nhiếp Kiện An, liền chịu đựng cơn đau đầu rời khỏi giường
Còn đang buồn bực tại sao phủ tư lệnh lại phái xe đến đây, tự cậu đi đón là được rồi mà. Vừa mở cửa sau xe, liền kinh ngạc nhìn thấy trên ghế sau rộng rãi thoải mái đã có người ngồi, đúng là Vu Chiến Nam
Thiệu Hân Đường sửng sốt một trận, mới nhấc chân bước vào
“Sao ông lại đến đây?”
“Chỉ mình em có con à? Ta cũng đi đón con ta không được sao?”
Vốn không tâm trạng nói chuyện, Thiệu Hân Đường quyết định không tiếp lời.
“Uống rượu?” Vu Chiến Nam hếch mũi ngửi ngửi, cau mày hỏi
“Ừm…” Không gian ghế sau vốn không nhỏ, nhưng thân hình của Vu Chiến Nam cao lớn, cho dù ngồi khom gối, toàn bộ không gian vẫn bị hắn chiếm hơn phân nửa. Thiệu Hân Đường có gầy cỡ nào thì vẫn là đàn ông, khung xương không nhỏ. Lúc này liền cảm thấy trong không khí đều là mùi giống đực trên người Vu Chiến Nam, không khó ngửi, thậm chí thoảng chút hương vị tươi mát như vừa mới tắm rửa. Tiếc là Thiệu Hân Đường vẫn váng vất, nên lặng lẽ dịch về mé xe muốn tách xa khỏi Vu Chiến Nam, lại phát hiện đã dán sát cửa xe
“Hết chuyện rồi sao lại học uống rượu” Giọng điệu Vu Chiến Nam không tốt lắm, đột nhiên kéo Thiệu Hân Đường lại, đặt đầu cậu trên đùi mình, cho cậu nửa nằm ở ghế sau xe.
Thiệu Hân Đường khó chịu, vừa muốn giãy dụa đứng lên, đột nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên huyệt thái dương, ngón tay mang theo vết chai mỏng dùng lực vừa phải khẽ xoa ấn trên đầu cậu.
Thiệu Hân Đường dừng giãy dụa, chậm rãi nhắm mắt lại trong cảm giác làm người ta trầm mê này, đầu chẳng phải đau như thế, thân thể dần dần trầm tĩnh…
Thật thoải mái, Thiệu Hân Đường bất tri bất giác chìm sâu vào giấc ngủ…
Vu Chiến Nam không ngừng tay, dùng mắt bảo Diêm Lượng đóng cửa kính xe lại…
Cảm giác trong lòng Diêm Lượng vô cùng rối loạn, hơi hơi phát chua.
Đây vẫn là Vu Chiến Nam sao, là thủ lĩnh quân phiệt dẫn binh chém giết máu lạnh vô tình, người người toàn bộ ba tỉnh Đông bắc nhắc đến đều phải biến sắc kia sao?
Diêm Lượng theo Vu Chiến Nam mười mấy năm, chưa từng nhìn thấy hắn đối xử chuyên chú, dịu dàng như vậy với bất kỳ ai. Kể cả mẫu thân thân sinh của Vu Nhất Bác, vị tiểu thư quý tộc xinh đẹp dịu dàng ấy, kể cả nhị tiểu thư Vu gia thân thiết với hắn nhất, người thông minh nhạy bén đối xử với hắn như chị ruột…
Một người đàn ông trong mắt chỉ có sự nghiệp, quyền lực như vậy, một khi trái tim vắng vẻ có một người bước vào, liệu có bỏ qua cơ hội không… Diêm lương không biết…