Đọc truyện Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử – Chương 23: Heo Nhật bản
Quốc gia rung chuyển, tư lệnh như Vu Chiến Nam cũng không phải dễ làm.
Tuy đang chiếm giữ vùng đất trọng yếu, trong tay lại nắm giữ binh tài tướng giỏi, nhưng ở cả ba tỉnh đông bắc này không phải chỉ có mình hắn là tư lệnh. Sở dĩ, hắn có thể hô mưa gọi gió, một tay che trời tại địa giới đông bắc, là cũng nhờ có bác cả đang làm nhà cầm quyền đứng thứ hai trung ương tại thành Nam Kinh.
Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều chuyện như sự áp chế lẫn nhau giữa các quân phiệt, tranh giành địa bàn (quân phiệt mà như xã hội đen ý), tranh giành quyền sở hữu cửa cảng…. làm Vu Chiến Nam phải đau đầu. Nhất là đến năm nay, cục thế của quốc gia phi thường không tốt, tiểu Nhật bản đâu đâu cũng có, như là con gián đánh hoài không chết, sinh sôi nhanh chóng trên quốc gia cổ kính lạc hậu Trung Quốc, thậm chí si tâm vọng tưởng muốn làm ‘rắn nuốt voi’
Nếu làm theo ý của Vu Chiến Nam, thì phải quyết liệt đánh đuổi chúng nó đi, để chúng nó tự nhảy nhót bày trò trên mảnh đất của chính mình. Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu thôi, chưa nói Nhật bản tuy nhỏ, nhưng sức mạnh quân sự vô cùng phát triển. Cho dù Vu Chiến Nam muốn đánh, cũng phải được cấp trên phê chuẩn, nếu không mấy chục vạn binh của hắn, còn chưa chiến với người Nhật bản, thì có thể đã bị quân đội bí mật của tổng bộ giết sạch
Cho nên hắn nhịn, cho dù có hận mấy thằng quỷ Nhật bản hay diễu võ dương oai trước mặt hắn, hắn cũng không thể không cắn răng cười. Cũng may ba tỉnh đông bắc hiện tại còn chưa có người dám cưỡi trên đầu hắn giương oai, nếu không, hắn thật sợ bản thân sẽ mặc kệ hết, tổn hại đến những binh lính đã đi theo mình nhiều năm.
Nhưng phàm mọi chuyện luôn có một lần ngoài ý muốn, Yamaguchi Shigeruta chính là điều ngoài ý muốn này.
Yamaguchi Shigeruta là quản sự của sứ quán Nhật bản trú tại đông bắc Trung quốc. Phải nói đông bắc không giống với những địa phương như Nam kinh Thượng hải hiện nay, là vùng đất bị người nhật bản hoành hành. Quan hàm của Yamguchi Shigeruta cũng không cao. Nhưng không hay ở chỗ lão là người mà bác cả xa tận Nam Kinh của Vu Chiến Nam đã cố ý dặn dò ‘cần được chiếu cố đặc biệt’
Nghe nói bởi vì tên Yamaguchi Shigeruta này có một đứa cháu rất lợi hại, tuổi còn rất trẻ mà đã được Thiên hoàng coi trọng, là đại tá của đế quốc đại Nhật bản bọn chúng.
Vu Chiến Nam không biết cháu của lão ở Nhật bản rốt cục lợi hại cỡ nào, nhưng biết thừa Yamaguchi Shigeruta phiền phức thế nào.
Lão ta khoái gây rối khi say rượu, còn cả ‘khi nam ép nữ’, ăn-uống-chơi gái-đánh bạc cũng chẳng chừa món nào, từng suýt bị đuổi giết vì thiếu sòng bạc hắc đạo một món tiền lớn, phải nhờ Vu Chiến Nam ra mặt dàn xếp. Sau đó lão bắt đầu ham hút thuốc phiện, còn chẳng biết xấu hổ tìm Vu Chiến Nam mượn tiền. Nói là mượn, nhưng căn bản không có nhắc đến trả. Cho nên, hiện tại, Vu Chiến Nam gần như ngang với đang nuôi tên Yamaguchi Shigeruta này ăn, nuôi lão hút, còn phải nuôi cả tá tình nhân của lão!
Mỗi lần nhìn thấy lão ôm cái bụng núc ních, không biết xấu hổ mà thân thiết gọi mình ‘Vu lão đệ’, Vu Chiến Nam phải kiềm chế lắm mới không sờ tới khẩu súng bên hông…
Một khi tiểu Nhật Bản bại trận, chuyện đầu tiên Vu Chiến Nam phải làm, tuyệt đối chính là giẫm lên cái tên Yamaguchi Shigeruta này!
Lẽ ra một con người tồn tại như kí sinh trùng, ăn của người khác, mặc của người khác, tiêu tiền của người khác, dù sao cũng nên có chút biểu hiện xấu hổ, có chút kiêng dè với người nuôi. Nhưng Yamaguchi Shigeruta thì không, lão càng ra sức giương oai trên địa giới của Vu Chiến Nam, dùng tên của Vu Chiến Nam lừa ăn gạt uống, nơi nơi gây họa. Làm Vu Chiến Nam không thể không phái vài người bí mật đi theo lão, phòng trường hợp lão gây ra rắc rối không thể dọn dẹp được.
Mà chính nhờ Vu Chiến Nam vô tình phái đi mấy người, mới không làm hắn hối hận không kịp.
—
Khi Vu Chiến Nam nhận được tin của thủ hạ truyền đến, thì Thiệu Hân Đường đã bị con heo Nhật bản đó cưỡng ép lên xe, chạy về biệt thự ở vùng ngoài thành Tây của lão rồi.
Sắc đêm đặc như một khối mực rắn không thể tan, ánh trăng không biết bị đám mây đen nào che khuất, một tia sáng cũng không thể chiếu xuống…
Binh sĩ đến báo tin đứng ở một bên chờ chỉ thị. Trong đại sảnh của phủ tư lệnh lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên đặc biệt nặng nề.
Vu Chiến Nam lẳng lặng nghe binh sĩ nói xong, quần áo cũng chưa thay, chỉ lệnh Diêm Lượng lên lầu mang khẩu Desert Eagle trong thư phòng hắn xuống.
Xe hơi màu đen thẳng hướng vùng ngoại thành, lái xe không cần dặn dò cũng biết phải phóng xe nhanh như bay.
Diêm Lượng ngồi ghế cạnh lái xe, lén lút đánh giá Vu Chiến Nam đang ngồi một mình ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Nửa gương mặt của hắn chìm trong bóng tối, chỉ còn cái cằm cương nghị banh rất chặt, ngón tay thô dài lộ rõ khớp xương gõ gõ có tiết tấu trên đùi phải đang bắt chéo…
Đây là biểu hiện lo lắng của Vu Chiến Nam.
Diêm Lượng cũng sốt ruột, nhưng nhìn thấy Vu Chiến Nam như vậy, trong lòng lại rất khổ sở, hắn không hề muốn Vu Chiến Nam quá yêu thích Thiệu Hân Đường.
—
Chuyện đêm nay nói ra cũng rất trùng hợp.
Đáng lẽ hôm nay đến lượt Nguyệt Quế lên đài, nhưng nàng có việc, năn nỉ Thiệu Hân Đường lên thay nàng. Nguyệt Quế bình thường đối xử rất tốt với cậu, nên Thiệu Hân Đường liền đồng ý không chút do dự. Cậu nhờ người đưa tiểu Kiện An về Hồng Mặc trước, lúc Thiệu Hân Đường hát xong cảnh của Nguyệt Quế, thì đã hơn chín giờ
Vào giờ này, nhà bình thường đều đi ngủ rồi, chỉ có vài kẻ xem kịch vừa tan cuộc và những kẻ sống về đêm vừa lục tục dọn hàng là còn đang hoạt động.
Thiệu Hân Đường vội vàng tẩy trang, quần áo thay được một nửa, thì nghe bên ngoài nhao nhao ồn ào. Cậu trai canh cửa cho cậu dựa vào khung cửa gỗ kêu kẽo kẹt, chợt nghe một giọng Trung quốc bập bẹ nói: “Con mợ nó (Nguyên văn: Ba dát nhã lộ [ 巴嘎雅路 ]), mày, không biết… đại gia ta là ai hở?”
“Cút!”
Thiệu Hân Đường nhíu mày, vội vàng mặc quần áo, trong lòng có dự cảm không hay
Quả nhiên, cậu còn chưa kịp đẩy cửa, thì cửa gỗ đã bị bên ngoài đạp mạnh vào. Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, để râu cá trê, ngũ quan mập mỡ gần như tìm không thấy, xông vào.
Người đàn ông mặc kimono Nhật bản màu xanh mực đậm, chân đi một đôi guốc gỗ, khoảng cách giữa các ngón chân vô cùng lớn. Người này chính là vị Yamaguchi Shigeruta quen ngang bướng tại ba tỉnh đông bắc. Lúc này, Thiệu Hân Đường còn chưa biết tên của lão.
“Người đẹp, người đẹp…” Yamaguchi Shigeruta vừa nhìn thấy Thiệu hân Đường, liền cười híp cả mắt. Đánh giá Thiệu Hân Đường từ đầu đến chân, ánh mắt của lão chỉ có thể hình dung bằng bỉ ổi trần trụi!
Thiệu Hân Đường vừa tẩy trang, gương mặt nhỏ nhắn nhờ ngũ quan mọng nước mà trở nên càng xinh đẹp tinh tế, có nói là búp bê bằng sứ của trung quốc cổ đại cũng chẳng hề kém.
“Bọn họ quả nhiên không lừa ta, thật đúng là người đẹp a…”
Nước miếng của Yamaguchi Shigeruta đều sắp chảy cả ra, đôi mắt to cỡ hạt đậu xanh nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường, giọng điệu lỗ mãng: “tiểu mỹ nhân, theo đại gia… ta đi, đêm nay nhất định làm cưng sướng…”
Trong lòng Thiệu hân Đường tởm cực kỳ, không ngờ bản thân có thể gặp phải cái thứ ghê tởm như thế, cậu nháy mắt với cậu trai ở bên ngoài, ý bảo cậu ta ra phía trước gọi người, bản thân cố gắng kéo dài thời gian
“Vị tiên sinh này là?” Thiệu Hân Đường dùng tiếng Nhật tiêu chuẩn nói chuyện với Yamaguchi Shigeruta
Thiệu Hân Đường xuyên từ thế kỉ hai mươi mốt qua đây, cái gì khoa học kĩ thuật cao, thương nghiệp chính trị cũng không biết, nhưng bởi vì nhiều năm bay đi hát kịch trên toàn thế giới, ngôn ngữ ít nhất cũng biết bảy tám loại, trong đó có thể trao đổi lưu loát Nhật ngữ.
Lúc cậu vừa nói, không chỉ Yamaguchi Shigeruta, mà ngay cả hai hộ vệ Nhật bản đi theo lão, cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.