Bạn đang đọc Trọng Sinh Cuồng Sủng [cô Vợ Quốc Dân Của Lãnh Tổng Phúc Hắc] – Chương 2: Ii/ Trọng Sinh
Đôi mắt Nguyệt Hy nặng trĩu, mí mắt từ từ mở ra. Ánh nắng mùa hạ gay gắt, xuyên qua rèm cửa sổ chiếu xuống căn hộ , rơi trên người con gái đang mơ màng trên giường nhỏ.
Trên giường là một mảnh hỗn độn, giống như trên người Nguyệt Hy hiện tại, đầy những dấu ngân hôn.
Nguyệt Hy lảo đảo xuống giường, vết đỏ thẫm nổi bật trên chiếc giường trắng tinh đập thẳng vào mắt cô.
Nó chứng minh rằng người con gái là cô đã mất đi trinh tiết 20 năm gìn giữ.
Quả nhiên, cô trọng sinh!
Đây là thời điểm gần 2 tháng trước khi cô kết hôn với Tô Cẩn, cũng đồng nghĩa với việc anh ta đã thành công trong vụ giao dịch làm ăn của Tô gia, thành công bán cô.
Lạc Nguyệt Hy cười lạnh. Cô đưa tay vuốt bụng.
Nếu ông trời đã ban cho cô cơ hội sống, cơ hội được làm mẹ, vậy Nguyệt Hy cô phải sống thật tốt.
Đối với cô, bảo bối trong bụng là quan trọng nhất.
Lạc Nguyệt Hy mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống trong cô nhi viện tại một vùng nông thôn hẻo lánh. Đến tuổi đi học, sơ giúp cô chuyển lên thành phố, mỗi tháng gửi tiền cho cô.
Khi Nguyệt Hy lên cấp 3, sơ mất, Nguyệt Hy quật cường độc lập lo cho mình. Lúc đó, cô còn cảm thấy, bản thân không một mình, cô có Lâm Huệ. Xem như cô mù a!!!
Và hiện tại, Nguyệt Hy đang làm tại Tô thị, một nhân viên nhỏ trong ngành quản lí. Cô đang cảm thấy cuộc đời của mình thật máu chó! Cô vốn muốn trở thành diễn viên, vì Tô Cẩn nên mới vào Tô thị.
Nguyệt Hy vào phòng tắm, tắm thật sạch sẽ, mặc một chiếc váy trắng tinh đến hơn đầu gối, bước ra đường.
Tô Cẩn gọi đến.
Đại khái nội dung hệt như kiếp trước. Nào là hôm qua em uống say anh đưa em về, nào là hai chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nào thì anh và em sẽ tổ chức đám cưới sớm………
Tắt điện thoại, Nguyệt Hy cười nhạt. Đó chỉ là cái cớ mà thôi, Tô Cẩn muốn cô không nghi ngờ.
Nếu là lúc trước, cô nhận cuộc điện thoại này, cô sung sướng, vui vẻ làm sao. Ai chẳng muốn trao thân cho người mình yêu? Tuy Nguyệt Hy sống hướng nội, nhưng chuyện đã lỡ rồi, cô của lúc trước, sẽ e thẹn chấp nhận.
Ta phi ta phi!!!
Nguyệt Hy cô bây giờ khinh thường chấp nhận.
Nguyệt Hy hiện tại rất đói, hai chân thì bủn rủn.Thật không biết là người nào, sức chiến đấu lại phi thường như vậy, khiến cô bị hành hạ cả đêm.Cô thật hứng thú với thân thế người đó a!!! (*-*)
Đến khi bước vào một nhà hàng nhỏ, Nguyệt Hy mới hoàn toàn cảm thán, cuộc đời cô là một tiểu thuyết nhàm chán, bi thảm, cẩu huyết a.
Lâm Huệ đang ngồi ăn với đồng nghiệp, cũng phát hiện ra sự hiện diện của Nguyệt Hy. Cô ta nói gì đó với họ rồi chạy ra chỗ cô đang ngồi.
Lâm Huệ học khoa diễn xuất, bây giờ đang làm trong đoàn phim của Tô thị do Tô Cẩn sắp xếp. Có lúc Nguyệt Hy còn ngưỡng mộ Lâm Huệ , có thể làm diễn viên, dù chưa nổi tiếng cũng vẫn theo đuổi ước mơ của mình. Còn cô, vì muốn gần Tô Cẩn mà …
Đối diện với Lâm Huệ, trong lòng Nguyệt Hy trào phúng. Lâm Huệ chào hỏi, đưa mắt quan sát cơ thể cô, trong đáy mắt tràn ngập nhạo báng, vui sướng, khinh thường. Rất nhanh, cô ta lấy lại tâm trạng bình thường nhưng vẫn lọt vào mắt Nguyệt Hy .
“Nguyệt Hy của mình, hôm qua mình xin lỗi, lỡ để cậu uống say quá, may mà, Cẩn đưa cậu về.”
Ánh mắt Lâm Huệ hiện lên áy náy, nhưng đáy mắt không che đậy được cảm xúc vui sướng khi người gặp họa của cô ta.
Nguyệt Hy thầm nghĩ: Diễn xuất thật tệ!
Không hiểu tại sao trước kia cho không nhìn ra nhỉ?
Để thành toàn cho Lâm Huệ, Nguyệt Hy trở nên thẹn thùng, hai má ửng đỏ.
Nụ cười của Lâm Huệ trào phúng, khinh thường.
“Thật là, tiểu Hy, nói mình nghe xem, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình… Thôi, tiểu Huệ, đừng nói nữa, chúng ta gọi đồ ăn đi!”
Nguyệt Hy cố nén cảm giác buồn nôn trước độ thân mật của Lâm Huệ. Bữa sáng của cô rất đơn giản, chỉ một chén cháo hầm xương là đủ. Lâm Huệ thấy vậy cũng gọi một phần cháo.
Ở trước mặt Lâm Huệ, ăn sơn hào hải vị cô cũng khó mà ngon miệng được. Khó nuốt trôi a!!! Nguyệt Hy đột nhiên nghĩ : Phải để cô ta khó tiêu, cút xa ra thì mình mới ăn được!
“Tô Cẩn nói, sang tháng sau, chúng mình sẽ kết hôn.”
Đôi tay cầm muỗng của Lâm Huệ bỗng run lên, nụ cười trên khóe miệng bỗng chốc cứng đờ. Cô ta ăn vài muỗng đột nhiên đứng dậy, nói còn chưa xem xong kịch bản, tính tiền định rời đi.
“Tiểu Huệ, tuần sau mình với Tô Cẩn đi xem váy cưới và chụp hình, cậu nhất định phải đi cùng đấy!”
Đôi chân đang bước đến cửa khựng lại, Lâm Huệ quay đầu, cười gượng:
” Đừng lo, mình đi cùng cậu.”
“Cậu mà bận thế này, hôn lễ của mình tính sao a?~”
Nghe Nguyệt Hy bồi thêm một câu, Lâm Huệ hơi run rồi quay đầu bỏ đi.
Nguyệt Hy hài lòng ăn tiếp, cảm thán “cháo cũng không tệ”. Bỏ mặc Lâm Huệ vừa đi vừa tức tối nội tâm không ngừng gào thét:
“Tiện nhân!!! Tao xem mày đắc ý bao lâu!”
Trong một chiếc xe Ferrari màu đen sang trọng đỗ cách đó không xa, chủ nhân của nó đang nhìn chằm chằm người con gái thư thả ăn sáng, khóe miệng hơi cong lên
“Cô bé, em đã khơi dậy hứng thú trong tôi rồi!”
( Cái này là câu thoại kinh điển rồi, kkkk)
############################
Ta muốn nam9 lên sàn lắm a nhưng anh ấy chưa lên được. Vì vậy mấy nàng đừng thắc mắc tại sao vài phần sau nam9 không xuất hiện♡♡♡