Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 73: Chinh
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nguồn: Lạc
Tô Quân Nhụy chỉ nghĩ ra được biện pháp như thế.
Hành quân đánh giặc rất kham khổ, cô không muốn Thuế Tử Duyệt chịu khổ nhưng cô không thể nào rời xa nàng.
Đành phải vậy.
Dĩ nhiên, Thuế Tử Duyệt cũng không muốn xa Tô Quân Nhụy.
Hơn nữa, từ nhỏ, nàng đã đi theo ca ca Thuế Tử Dật tập võ, học binh pháp, đáng tiếc nàng là nữ nên định sẵn nàng vô duyên với binh nghiệp.
Bây giờ nghe được lời đề nghị của Tô Quân Nhụy, nàng có thể bình tĩnh dửng dưng không chút dao động?
Thế nhưng, nàng đã lắc đầu từ chối.
“Sao nàng không đi?” Tô Quân Nhụy bất ngờ khi Thuế Tử Duyết từ chối.
Cô liền hỏi nguyên do.
Thuế Tử Duyệt ôn tồn giải thích: “Ta rất muốn theo nàng xuất chinh nhưng ca ca cũng đã ra trận, phủ Thừa tướng và phủ Tiêu Dao Vương sẽ vắng lặng không một bóng người, chưa kể đến phủ Bình An Vương.
Phụ thân và đại ca đều bận việc triều chính sẽ ít có thời gian ở nhà, trong phủ chỉ còn mẫu thân và đại tẩu.
Cả hai người đó đều không biết võ, nếu không may xảy ra bất trắc, ta làm sao ngoảnh mặt làm ngơ? Mặc dù ta rất muốn theo Quân Nhụy xuất chinh nhưng với tình huống bây giờ, ta không thể nào an tâm.”
Vả lại, hiện giờ Mộ Dung Lam đang ẩn nấp nơi nao, có gây hại cho người nhà và bạn bè của hai nàng hay không? Không ai biết rõ.
Nghĩ đến những người đứng đằng sau Mộ Dung Lam, ai cũng võ nghệ cao cường.
Ngày đó, họ có thể đột phá vòng vây của nàng và Quân Nhụy, cứu thoát Mộ Dung Lam một cách dễ dàng, càng chứng tỏ bọn họ không phải dạng dễ đối phó.
Lỡ như, trong lúc nàng và Quân Nhụy xuất chinh, Mộ Dung Lam quay trở lại kinh thành, người thân của hai nàng sẽ ra sao? Hơn nữa, các cửa hiệu trang viên và ruộng đồng đang chờ nàng xử lý, trong phút chốc nàng không biết tìm ai để giao phó.
Thuế Tử Duyệt còn rất nhiều việc cần hoàn thành, còn nhiều người cần nàng chăm lo.
Thử hỏi, nàng làm sao yên tâm đi? Hơn nữa, Tô Quân Nhụy là nữ được ân chuẩn xuất chinh đã là việc chấn động cả nước, nay cô còn muốn dẫn theo gia quyến cùng ra trận.
Liệu ý muốn đó có dễ dàng đạt thành?
Sau khi nghe xong lời giải thích của Thuế Tử Duyệt, Tô Quân Nhụy đã hiểu vì sao nàng từ chối.
Cô không muốn chia xa Thuế Tử Duyệt nhưng lời nàng nói rất có lý. Tại đây, không những có người thân và bạn bè của cô mà còn có người thân và bạn bè của nàng.
Làm sao cô có thể ép nàng bỏ lại họ để đi theo mình?
Hành quân đánh giặc vô cùng kham khổ, nàng ở lại kinh thành tốt hơn đi theo cô bôn ba, sinh tử khó đoán.
Huống chi, tại đây còn có người thân, nàng cũng còn chỗ dựa.
Mặt của Tô Quân Nhụy xụ xuống.
Cô chợt muốn từ bỏ việc xuất chinh đến Mạc Sơn Quan.
Thế nhưng lúc này Mạc Sơn Quan đang bị vây, không thể tiếp tục kéo dài, nếu cô còn chần chừ nhất định sẽ có biến.
Kiếp trước, cô đã từng giao chiến với Hồ Quốc và Nguyệt Quốc nên cô rất hiểu phong cách tác chiến của họ.
Đại ca Thuế Tử Dật cùng các tướng lĩnh khác đều đã ra trận, không thể phân thân.
Nếu phái người khác đi thay cô, liệu người đó có thể một mình chống được quân của cả hai nước? Chiến sự càng kéo dài, số người thương vong sẽ càng gấp bội.
Giờ phút này, Tô Quân Nhụy muốn tùy hứng cũng không được.
Chẳng lẽ…….
phải chia ly?
Thuế Tử Duyệt biết suy nghĩ của Tô Quân Nhụy.
Nàng không muốn xa cô nhưng hoàn cảnh buộc hai nàng phải làm thế.
Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, dang tay ôm chặt Quân Nhụy của nàng vào lòng.
“Sống chết có nhau, cùng nàng thề ước, nắm chặt tay nhau, răng long đầu bạc.
Ta ở đây chờ nàng trở về…” Thực ra, ta còn rất nhiều lời muốn nói với nàng.
Thế nhưng, khi vừa mở miệng, ta lại không biết phải nói sao với nàng.
Những lời nói tình cảm ngọt ngào, những nỗi nhớ sâu sắc đều đã hòa lẫn vào cuộc sống thường ngày.
Mỗi ngày chúng ta bên nhau đều là những ngày ngọt ngào thương yêu say đắm.
Đôi ta bên nhau bình yên như thế.
Không còn lời nào để nói cũng không cần thiết phải nói thêm.
“Ta ở đây, chờ nàng trở về” Chỉ cần một câu như thế.
Đã đủ rồi!
——–//——–
Hôm Tô Quân Nhụy lên đường, trời quang đãng.
Từng tia nắng vàng ươm chiếu xuống thế gian, vòm trời xanh biếc, mây trắng từng cụm từng cụm tạo cho người ta cảm giác bầu trời hôm nay thật gần, chỉ cần vươn tay đã chạm tới những cụm mây trắng như bông bất cứ lúc nào.
Tô Quân Nhụy hiên ngang ngồi trên lưng ngựa đứng đầu đoàn binh.
Cô vừa quay đầu lại nhìn về kinh thành đã thấy Thuế Tử Duyệt đang đứng trên tường thành dõi theo bóng lưng cô.
Hình ảnh nàng trong bộ váy màu xanh nước kết hợp với nền trời xanh biếc quang đãng, mây trắng phiêu lãng trong gió và nét phồn hoa chốn kinh thành phía sau đã tạo thành một bức tranh thật diễm tình, đậm chất thơ nhất trên trần gian.
Đất nước lâm nguy, các tướng sĩ đều phải rời quê nhà để đến chốn biên cương xa xôi vời vợi, chịu đựng những cuộc hành quân đầy gian khổ, chông gai.
Họ phải trải qua những ngày ‘ăn bữa nay lo bữa mai’, mở mắt là đao kiếm vô nhãn, thậm chí nhắm mắt vẫn còn nghe tiếng binh đao văng vẳng bên tai.
Không một ai biết được chính xác ngày nào bản thân sẽ chết dưới đường gươm mũi kiếm của giặc hay bỏ mạng trên đường hành quân.
Cũng không một ai dám khẳng định bản thân sẽ có một ngày được trở về quê nhà – nơi có người họ luôn mong nhớ từng đêm.
Cuộc đời thật vô thường, đời người tựa như dòng nước, không biết phía trước là khe núi hay biển rộng, là núi cao hay vực sâu, không biết đâu mà lần.
Tuy nhiên, bọn họ chưa từng có phút giây nào lùi bước chùn chân.
Dù có ra sao, họ vẫn bước tiếp bởi vì trong lòng mỗi người đều cất giữ một bức tranh thật tuyệt đẹp như thế.
Luôn có một người đang ở quê nhà chờ họ trở về.
Tô Quân Nhụy cứ nhìn mãi, nhìn mãi.
Mãi cho đến khi hình ảnh của Thuế Tử Duyệt dần mơ hồ biến mất trong tầm mắt, cô mới quay đầu lại phi ngựa dấn thân vào thiên lý, bước lên những dặm đường gió bụi đầy cực khổ và hiểm nguy.
Đoàn quân của Tô Quân Nhụy đặt chân đến phụ cận Mạc Sơn Quan đã là chuyện của nửa tháng sau.
Thám tử vội vàng hồi báo: “Vương gia! Mười dặm phía trước đang có chiến sự.”
Tô Quân Nhụy chau mày: “Hả? Có rõ đôi bên là ai không?”
Thám tử đáp: “Tiểu nhân đứng từ xa vọng tới, thấy cờ quân ta và cờ của Nguyệt Quốc.
Hai bên đã khai chiến, tiểu nhân không dám trì hoãn nên lập tức trở về bẩm báo.”
Tô Quân Nhụy suy tư một hồi mới nói: “Tiếp tục thám thính, nhìn kỹ tướng quân hai bên cho ta!”
Thám tử đáp: “Tuân lệnh, Vương gia!” Sau đó, hắn nhanh nhảu đứng dậy chạy đi.
Tô Quân Nhụy ngồi trên lưng ngựa nhìn về trước, sau đó ra lệnh cho đoàn quân ngừng tại đây.
“Vương gia, vì sao quân ta không tiếp tục đi?” Một binh sĩ tiến lên hỏi.
Tô Quân Nhụy nhìn xa xăm đáp: “Mười dặm phía trước đang có chiến sự, chưa rõ tình hình giao tranh, ra lệnh cả đoàn quân dừng lại, ở đây đợi lệnh, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.”
Tên lính nghe xong, ngẩn người, một lát sau mới mở miệng đáp: “Tuân lệnh Vương gia!” Sau đó, hắn vội vàng đi thông báo cả đoàn quân dừng lại đợi lệnh.
Trong quân có không ít tướng sĩ bất mãn về việc Tô Quân Nhụy sẽ chỉ huy đoàn quân của họ.
Đối với họ, Tô Quân Nhụy chỉ là một đứa con gái, con gái dù có lợi hại giỏi giang đến đâu cũng chẳng sánh bằng đám đàn ông bọn họ.
Hơn nữa, xưa nay làm gì có chuyện nữ giới ra trận? Thân gái chân yếu tay mềm có cầm nổi cây đại đao? Có chịu được mùi máu tanh nồng nặc hay cảnh tượng tàn khốc?
Có nhiều tướng sĩ ở phía sau lưng Tô Quân Nhụy thủ thỉ với nhau.
Họ cho rằng sở dĩ cô được xuất chinh đều nhờ vào thân phận hoàng thân quốc thích.
Có lẽ cô cũng có chút bản lĩnh nhưng liệu tí bản lĩnh đó sẽ thực sự hữu dụng trên sa trường? Điều này cần được xét lại, bọn họ rất hoài nghi.
Tất nhiên, Tô Quân Nhụy biết đám người kia đang nghĩ gì về cô.
Họ không phải là đám người đã cùng cô ra trận gϊếŧ địch, cùng vào sinh ra tử ở kiếp trước.
Đôi bên đồng cam cộng khổ mới được nửa tháng, họ nghi ngờ năng lực của cô là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên, cô không hề có ý định giải thích thực hư.
Sự thật ra sao, đến khi đụng trận sẽ sáng tỏ.
Giờ cô có nhiều lời cũng vô dụng.
Trong lúc đợi thám tử hồi báo, Tô Quân Nhụy sai người đi lấy bản đồ.
Mạc Sơn Quan địa hình hiểm trở, hai bên đều là vực thẳm, dễ thủ khó công.
Nếu muốn đánh thắng trận này nhất định phải lợi dụng địa hình nơi đây.
Tô Quân Nhụy vừa nghiên cứu bản đồ, suy nghĩ phương thức tác chiến vừa đợi tin tức của thám tử mới tiến hành tính toán chi tiết.
Chẳng bao lâu, thám tử đã về tới, hắn quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm Vương gia, tướng quân hai bên là Mạnh tướng quân và Bạch tướng quân của Nguyệt Quốc.”
Mạnh Hòa Thanh? Sao lại là anh ta? Anh ta là chủ tướng của Mạc Sơn Quan, vì sao lại đích thân ra trận?
Tô Quân Nhụy khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Tình hình ra sao?”
Thám tử nghĩ nghĩ, đợi đến khi Tô Quân Nhụy thúc giục hắn mới dám đáp: “Tình hình trước mắt, quân ta đang yếu thế.”
“Yếu thế ?!” Tô Quân Nhụy hoàn toàn bất ngờ.
Cô rất rõ năng lực của Mạnh Hòa Thanh.
Tuy tính tình anh ta quái đản nhưng bản lĩnh hành quân đánh giặc lại thuộc hạng ưu tú.
Còn về phía Bạch Khê của Nguyệt Quốc, Tô Quân Nhụy cũng biết người này, hắn giỏi hành quân đánh giặc nhưng vẫn kém hơn Mạnh Hòa Thanh.
Tại sao quân ta lại lép vế? Đã xảy ra chuyện gì?
Trong nhất thời, Tô Quân Nhụy không nghĩ ra nguyên do, chuyện đời này không còn giống đời trước, cô không thể dựa vào kinh nghiệm đời trước để làm việc được nữa.
Huống chi bây giờ chưa phải là lúc suy xét đến nguyên nhân sự việc.
Mọi chuyện chờ sau khi giải quyết tình hình trước mắt rồi bàn sau.
Sau khi tướng quân đôi bên đã được xác định, Tô Quân Nhụy liền bắt tay lập kế hoạch tác chiến.
Tô Quân Nhụy sai người đi triệu tập tất cả tướng lĩnh trong quân.
Tất cả đã tập họp đông đủ, cô vừa chỉ vào bản đồ vừa phân phó: “Đội quân của chúng ta sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm đánh trực diện, nhóm còn lại đánh bất ngờ, xưa nay Bạch Khê nổi tiếng liều mạng háo thắng trên sa trường.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Một khi đã tiến công, hắn sẽ không chừa đường lui cho bản thân, toàn bộ binh lực của hắn đều tập trung ở chỗ này cho nên binh lực phía sau hẳn sẽ rất yếu, chúng ta từ đây lên Mạc Sơn Quan, sau đó từ đây tiến hành đánh bất ngờ vào mặt sau của quân đội Bạch Khê, gián một đòn thật mạnh….’ Tô Quân Nhụy phân tích tỉ mỉ cũng xác định thời gian giữa hai nhóm, trước hô sau ứng khiến quân đội Bạch Khê muốn tiến không được muốn lùi cũng không xong.
Trình bày xong phương án, Tô Quân Nhụy đã khiến cho các tướng lĩnh phải nhìn cô bằng cặp mắt khác.
Chẳng những giỏi lợi dụng địa hình để tiến công, phát huy được thế mạnh của đội quân mà còn hiểu rõ tâm tư cũng như phong cách tác chiến của đối thủ, đúng bệnh dụng binh.
Một nữ giới suốt ngày sống ở kinh thành chưa từng ra sa trường lại có bản lĩnh như thế, thậm chí còn am hiểu dụng binh hơn các lão tướng bọn họ..