Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 49: Hôn
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Vì Hoàng Đế tổ chức thu săn nên quan viên khắp kinh thành đều bận rộn chuẩn bị.
Bình An Vương phủ tất nhiên cũng không nhàn rỗi.
Hoàng Đế thu săn là đại sự, sau khi lựa chọn xong địa điểm tổ chức thì toàn bộ ngọn núi sẽ được binh lính canh gác đề phòng kẻ xấu hành thích Thánh Thượng.
Người phụ trách an toàn cho thu săn năm nay là Bình An Vương Tô Cẩn Du nên cả hai nàng đều cần không lo lắng quá nhiều.
Hai ngày sau, Triệu Uyển Uyển liền cùng với Tô Quân Trạch, Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt ôm sính lễ đi Lục phủ cầu hôn.
Lục Kỳ từ sớm đã hay tin, hôn sự này cứ kéo rồi lại kéo tới tận hôm nay hai họ mới gặp nhau xem bát tự.
Sáng nay, Lục Kỳ đã dậy từ sớm chờ Tô gia đến cầu hôn.
Lục phu nhân ngồi ở đại sảnh nhìn Lục đại nhân đang đi tới đi lui, quá nhức đầu nên phải mở miệng nói: “Phu quân, ông ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, bên cầu hôn cũng không đến sớm như vậy.”
Lục Kỳ nôn nóng đáp: “Phu nhân, bà không biết ta đang lo âu cái gì đâu, nếu bên Vương gia đổi ý thì phải làm sao đây?”
Lục phu nhân chau mày: “Phu quân, ngày vui ông đừng nói mấy lời xui xẻo được không? Đang yên đang lành sao bên Vương gia lại đổi ý?”
Lục Kỳ vẫn tiếp tục đi tới đi lui, vừa đi vừa đáp: “Con gái của chúng ta, bà đâu phải không biết…”
Lục phu nhân liền nổi nóng: “Con gái chúng ta mới song thập niên hoa, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tài mạo song toàn, tuy không xuống được phòng bếp nhưng ra được đại sảnh, giỏi kinh doanh, giỏi kiếm tiền quản gia, có chỗ nào không tốt?”
Lục Kỳ vẫn cứ vòng tới vòng lui: “Nhưng tính tình của con gái…Hai lần trước đó bà mai cũng đã đến đưa tranh nhưng Bình An phủ đều từ chối, giờ đột ngột chấp nhận, ta vẫn thấy không yên tâm.”
Lục phu nhân đáp: “Tính tình con gái ta thì có làm sao? Ngoài lạnh trong nóng, chỗ nào không tốt? Phu quân, ông cứ qua lại qua lại làm ta chóng mặt quá, có thể nghỉ ngơi một lát được không?”
Lục Kỳ đi thêm một vòng nữa mới nói: “Ta nôn nóng, thật sự không ngừng được.”
Lục phu nhân tiếp tục chau mày: “Không thì ông đi dạo hậu viện đi.”
Hai người đang nói chuyện thì đã nghe thủ vệ từ bên ngoài chạy vào bẩm báo.
“Lão gia, phu nhân, Vương phi dẫn theo Thế tử, Quận chúa và Quận chúa phu nhân đến.”
Lục Kỳ lại vòng thêm hai vòng mới nói: “Mau mau mau, mau mời.”
Sau đó ông vội vàng kéo phu nhân mình đi ra cổng lớn.
Lục phu nhân bất đắc dĩ nói: “Phu quân, ông đừng gấp, chậm chút, Vương phi sẽ không chạy mất.”
Lục Kỳ ngạc nhiên: “Lỡ như họ đổi ý, vẫn nên nhanh nhanh chút.”
Lục phu nhân: “….” Không biết tại sao lão gia nhà bà luôn cảm thấy con gái của mình sẽ không có ai lấy, tuy mặt của con gái hơi lạnh chút còn nội tâm thì hơi nóng nóng thôi? Làm gì tới nỗi không ai lấy? Bà là mẹ nổi nóng khi có người nói con mình như thế là chuyện đương nhiên rồi.
Lúc hai người đến cửa thì Vương phi đã sai người đem sính lễ đặt ở trong viện.
Khi thấy Lục Kỳ và Lục phu nhân, Vương phi liền cười khanh khách lại gần: “Lục đại nhân, Lục phu nhân, sau này chúng ta sẽ là thông gia với nhau.”
Lục phu nhân hành lễ cười: “Vương phi coi trọng con gái nhà chúng ta, thật là thụ sủng nhược kinh.”
Lục Kỳ lập tức gật đầu tán thành: “Đúng đúng đúng, phước ba đời, phước ba đờiTới tới tới Vương phi, Thế tử, Quận chúa, Quận chúa phu nhân mời vào mời vào.”
Triệu Uyển Uyển cười đáp: “Ông thông gia khách sáo, sau này chúng ta đều là người một nhà, xưng hô rườm rà như thế làm chi? Trực tiếp kêu con trai Quân Trạch là được rồi.”
Lục Kỳ đáp: “Lễ không thể bỏ, lễ không thể bỏ! Mời mời.”
Hai bên rất nhanh đã bước vào đại sảnh, hôm nay Tô Quân Trạch và Lục Tuyết sẽ đính hôn, hai bên nhà sẽ bàn bạc ngày thành hôn.
Vì cả Vương phi và Lục Kỳ đều sợ con mình kẻ thì cưới không được còn người thì gả không ra nên hai người đều muốn thành hôn sớm một chút.
Riêng Lục phu nhân thì lại muốn giữ Lục Tuyết ở lại nhà thêm một năm nữa.
Hai luồng ý kiến giằng co qua lại nên hôn sự bàn bạc một hồi lâu mới thành.
Cuối cùng hai nhà quyết định chọn đại niên sơ bảy làm ngày thành hôn.
Lục gia lập tức đồng ý sau đó bọn họ tiếp tục bàn đến các công việc liên quan đến hôn lễ.
Tô Quân Nhụy nhìn hai bên chắc còn lâu mới nói xong liền đứng dậy cùng Thuế Tử Duyệt đi tìm Lục Tuyết.
Nghĩ đến đại tẩu chắc giờ này đang mặt mày lạnh lùng đứng ở hậu viện nghe trộm.
Nếu lúc này cô còn không đi ghẹo thì đúng là lãng phí thời cơ tốt, cả người cũng thấy khó chịu.
Trước nay quan hệ của ba nàng thân thiết, hai bên cũng có qua lại nên khi nghe Tô Quân Nhụy muốn đi gặp Lục Tuyết thì Lục phu nhân lập tức đồng ý.
Tô Quân Trạch thân là rể ngoan nên cần ở lại với nhạc phụ nhạc mẫu lấy ấn tượng tốt, dù lòng rất muốn đi nhưng đi không được.
Tô Quân Nhụy liền dắt Thuế Tử Duyệt cùng đi hậu viện.
Lục Tuyết đang ngồi trong viện nhìn cá chép trong hồ, một thân bạch y, thân hình thon gầy, khuôn mặt lạnh lùng, tóc đen dài thướt tha.
Thật là một cảnh tượng vừa đẹp vừa thê lương giữa trời thu heo heo gió lạnh.
Giờ phút này nếu người ngắm cảnh đổi thành người khác thì cõi lòng sẽ thấy thương tiếc vô hạn, chỉ muốn ngay lập tức bay lên bầu trời hái thật nhiều ngôi sao xuống để dỗ mỹ nhân vui.
Rất tiếc người ngắm lại là cặp thê thê Tô Quân Nhụy.
“Ta đoán bây giờ nàng ta vui đến nỗi muốn nhảy xuống hồ chơi đùa một phen.” Cô hài hước nói với nàng.
Nàng che miệng, khẽ cười: “Đừng nói bậy, đại tẩu không biết bơi.”
Cô liền bật cười khoái chí.
Lục Tuyết đã nhìn thấy hai nàng liền lạnh lùng nói: “Ta biết các người đang đứng đó chê cười ta, còn không mau lại đây!”
Cô bật cười thành tiếng “ha ha”, kéo tay nàng tiến lại: “Như thế nào? Đại tẩu chờ không kịp?”
Lục Tuyết phớt lờ câu trêu ghẹo của cô, chỉ vội vàng nói hỏi: “Thế nào, ngoài đó ra sao? Cha mẹ ta như thế nào? Quân Trạch…Quân Trạch nói sao?”
Từ vẻ mặt vô cảm của Lục Tuyết, cô lại thấy được một nét thẹn thùng, thật là quá sức tưởng tượng, chẳng lẽ do đêm qua cô lăn lộn hơi nhiều nên giờ hoa mắt?
“Sính lễ đã nhận, ngày thành hôn đã định, là đại niên sơ bảy sang năm.” Nàng ngồi xuống cạnh Lục Tuyết, mỉm cười nói.
Lục Tuyết chau mày: “Sao trễ vậy?”
Nàng đáp: “Lục phu nhân còn muốn giữ tẩu ở lại nhà thêm một năm nữa đó, đại tẩu kiên nhẫn chút.”
“Phụt ha ha ha ha…” Cô cười phá lên.
Lục Tuyết nghĩ nghĩ cũng đành kiên nhẫn chờ đợi thôi.
Cũng may ngày lành đã định, sính lễ đã nhận, hiện tại nàng đã là hôn thê danh chính ngôn thuận của Tô Quân Trạch, phấn khích phấn khích.
“Đúng rồi, thu săn ngày mai, đại tẩu có đi không?” Cô cười chán chê rồi mới bắt đầu hỏi chuyện đứng đắn.
Lục Tuyết nghe xong có chút mất mát, lắc đầu: “Chức quan của cha ta không cao nên thu săn lần này ta không có cơ hội đi theo.”
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Thu săn ngày mai ca ca cũng có đi, theo lý thuyết thì thu săn năm nay quan viên có thể mang theo gia quyến đi cùng, hiện tại đại tẩu đã đính hôn với ca của ta, chắc ca ca có thể mang tẩu theo.”
Lục Tuyết vừa nghe xong liền hỏi: “Thật sao?”
Nàng ngồi cạnh khẽ cười gật đầu: “Tất nhiên là thật, nếu được thì chúng ta cùng đi.”
Lục Tuyết tự hỏi: “Không biết Quân Trạch có muốn mời ta cùng đi không?”
Cô cười đáp: “Yên tâm đi, ca ca chắc đang sốt ruột vì không có cơ hội gặp mặt tẩu đó, cơ hội ngàn vàng như thu săn làm sao ca ca bỏ lỡ.”
Lục Tuyết mặt mày vô cảm đã lộ ra một tia vui sướng.
Hôm sau, thu săn, kinh thành náo nhiệt cả ngày.
Thánh Thượng dẫn theo một đám hoàng tử xuất phát, bá tánh chen chen lấn lấn ai ai đều muốn lại gần thêm chút nữa, mong thấy được thánh dung.
Thánh giá đi tới, bá tánh đồng loạt quỳ xuống đất.
Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy đang ngồi trên xe ngựa theo sau đoàn Thánh giá.
Lục Tuyết được Tô Quân Trạch mời nên vô cùng phấn khích thân ngồi trong xe mà mắt thì cứ nhìn ra ngoài.
“Đừng nhìn, ca ca không ở ngoài đó.” Cô cười nói.
“Ta biết.”
“Biết còn nhìn?”
“Quân Nhụy, đừng ghẹo đại tẩu.”
“Đúng đúng vậy, ta đã là trưởng bối của ngươi rồi nha, vẫn là Duyệt Duyệt tốt.”
“Nha~~”
“Các chủ tử, còn phải đi rất lâu mới đến, nếu mệt mỏi thì nghỉ tạm trên xe chốc lát!” Xa phu bên ngoài nói vọng vào.
Lục Tuyết nghe xong liền nói: “Thấy chưa~ ngay cả xa phu cũng chê chúng ta ồn ào.”
Xa phu: “….” Hình như hắn không có ý đó.
Ba nàng không ngủ, ở trong xe nói đông nói tây, bất tri bất giác đã đến nơi.
“Các chủ tử, đến rồi.” Xa phu cung kính thông báo, Tô Quân Nhụy vén màn, xa phu đã quỳ sẵn dưới đất.
Cô vẫy vẫy tay bảo không cần rồi trực tiếp nhảy xuống xe.
Nàng theo sau cũng bảo xa phu không cần quỳ làm bậc thang, người tập võ ngay cả xe ngựa cũng không dám nhảy, thật quá mất mặt.
Lục Tuyết mặt lạnh không nói cũng nhảy từ xe ngựa xuống.
Biểu cảm này của nàng, người biết thì sẽ hiểu là nàng không cần, người không biết sẽ hiểu là nàng ghét bỏ xa phu ngay cả dẫm lên lưng cũng không muốn.
Sau khi ba nàng xuống xe, những xe ngựa theo sau cũng lục tục tới.
Thu săn năm nay, Hoàng Thượng dẫn theo ba vị công chúa sủng ái nhất của mình, còn lại đều là gia quyến của quan viên.
Đoàn người trang phục lộng lẫy tham dự vô tình làm cho khung cảnh của thu săn thêm vài phần xinh đẹp.
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng đến nơi, đám hạ nhân sôi nổi đi xuống.
Nguyệt Nhi và Thanh Hà sau khi vội vàng bước xuống xe liền chạy đi tìm ba nàng hội ngộ.
“Quận chúa, Quận chúa phu nhân.” Hai nha hoàn hành lễ với hai nàng.
Nàng nhẹ giọng đáp: “Đường xá xa xôi, nghỉ ngơi trước đã.”
Hai nha hoàn lên tiếng, vội vàng lấy hành lý trên xe ngựa xuống, đi theo hai nàng đến lều trại trải giường chiếu.
Dù trên xe nói cười không ngừng nhưng ba nàng cũng dần thấm mệt.
Tô Quân Nhụy liền nói một tiếng với Lục Tuyết rồi ai về lều nấy.
“Duyệt Duyệt có mệt không?” Cô nắm tay nàng vừa đi vừa hỏi.
Nàng cười đáp: “Không mệt.”
Cô cười cười: “Về nghỉ ngơi chút, chút nữa chúng ta sẽ đi gặp huynh trưởng bọn họ, tối thì chúng ta sẽ cùng ra ngoài ngắm sao, sao ở đây rất đẹp.”
Nàng nhìn dáng vẻ hí hửng của cô, trong lòng buồn cười nhưng đầu thì vẫn gật gật đồng ý.
Người này sao mãi vẫn không hiểu, ngắm sao ở đâu chẳng phải cũng như nhau thôi sao? Ngôi sao đẹp nhất chỉ khi nàng ngắm cùng ta!.