Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 47: Mộng
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Đại phu tới, đại phu tới!” Một nha hoàn ở cửa thông báo, đại phu theo sau liền bị người kéo nhanh vào phòng.
“Tiểu dân tham kiến Vương gia, tham kiến…” Đại phu thấy Vương gia và Vương phi tính quỳ xuống nhưng đã bị Tô Cẩn Du ngăn lại.
“Đừng quỳ, mau mau tới xem thương thế cho con gái của ta.”
Đại phu lảo đảo đi về trước, vừa thấy toàn bộ bả vai của Tô Quân Nhụy đều bị lộ ra.
Hắn lập tức sợ hãi, quay đầu niệm: “Phi lễ vật thị…!phi lễ vật thị*…”
Thuế Tử Duyệt sốt ruột, tay vội kéo tới bên giường, hét lên: “Đừng cứ đứng đó mà phi lễ vật thị hoài! Còn không mau nhìn!”
Đại phu hoảng sợ, vội vàng tiến lại giường bắt đầu chữa trị cho Tô Quân Nhụy.
“Phu nhân, vết thương được xử lý rất sạch sẽ.” Đại phu nói: “Nhưng cần xử lý thêm chút.” Nói xong, hắn thấy sắc mặt Thuế Tử Duyệt kém hẳn cũng không dám nói gì thêm, vội vàng bắt tay vào việc.
Từng chậu từng chậu nước pha lẫn máu tươi được mang ra ngoài và được thay bằng chậu nước sạch khác.
Nàng ngồi gần cái giường, hai mắt đỏ ngầu gắt gao dõi theo từng động tác của đại phu làm hắn suýt bị dọa lên cơn đau tim.
May mắn y thuật đại phu lợi hại nên hắn thuận lợi giúp Tô Quân Nhụy cầm máu sau đó kê toa rồi sai người đi bốc thuốc.
Vào lúc băng bó vết thương, đại phu thật sự là không dám nhìn cũng không dám động, phải nhờ đến sự hỗ trợ của Thuế Tử Duyệt.
Nàng có kinh nghiệm, động tác lại nhanh, chẳng bao lâu đã băng xong vết thương.
Tô Quân Nhụy đang phát sốt, cần uống thuốc hạ sốt và chườm khăn lạnh.
Vương gia đã cùng đại phu bước ra ngoài.
Nàng vẫn ngồi ở bên giường, nói với nha hoàn: “Đi lấy một bộ áσ ɭóŧ sạch sẽ mang tới đây.” Giọng của nàng đã bình thường trở lại, không còn vẻ hung hăng dọa người như trước.
Nguyệt Nhi vội vàng đáp: “Lúc nãy Thanh Hà đã mang một bộ đến đây.” Vừa nói vừa cầm đồ sạch đi tới.
Nàng gật đầu rồi cùng Nguyệt Nhi cẩn thận thay đồ cho cô, sẵn tiện thay luôn chăn đệm mới.
Từ lúc cõng cô vào phòng đến giờ cả người nàng luôn trong tình trạng căng thẳng, mãi cho đến khi thay xong quần áo cho cô và giúp cô chườm khăn lạnh thì nàng mới phát hiện thân thể mình đã hoàn toàn kiệt sức, hai chân hai tay đang run rẩy không ngừng.
Nguyệt Nhi nhạy bén phát hiện nàng bất thường liền nhẹ giọng nói: “Phu nhân nên nghỉ ngơi một lát, ở đây đã có nô tỳ.”
Nàng lắc đầu, từ chối: “Không cần, ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát sẽ hết, ngươi đi chuẩn bị ít chăn đệm tới đây, mấy ngày tới ta sẽ ngủ ở đây.”
Nguyệt Nhi gật gật đầu rồi lui xuống.
Một lát sau, Nguyệt Nhi dẫn theo Thanh Thủy và Thanh Hà ôm chăn đệm đi tới, theo sau còn có hai tiểu nhị nhẹ nhàng khiêng một cái giường đơn vào phòng.
Nguyệt Nhi thấp giọng phân phó tiểu nhị kê chiếc giường mới sát vào chiếc giường của Tô Quân Nhụy, sau đó cùng với Thanh Thủy Thanh Hà bắt đầu trải đệm trải chăn.
Một lát sau, Liễu Nhi bưng một chén cháo bước vào, nói với nàng: “Phu nhân đã mệt nhọc cả đêm rồi, người cũng nên ăn một chút đi.”
Nàng gật đầu, ý bảo Liễu Nhi để đồ ăn trên bàn.
Đến tận bây giờ, nội tâm của nàng mới dần dần lấy lại sự an tĩnh, đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại.
Một hồi sau, Vương phi đến, nàng vội vàng đứng dạy cúi chào “Mẫu thân”
Vương phi đưa cặp mắt đỏ bừng nhìn Tô Quân Nhụy nằm trên giường rồi nhìn y phục đầy máu của Thuế Tử Duyệt, bà không hỏi nhiều chỉ ôn nhu nói: “Đứa nhỏ ngoan, ta sẽ ở đây trông chừng một lát, con nên đi tắm rửa rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, thời gian còn dài.”
Lúc này nàng mới phát hiện trên người vẫn là bộ quần áo dính đầy máu tanh, dáng vẻ quá dọa người nên nàng liền đứng dậy gật đầu nói: “Vậy hài nhi đi chút sẽ trở lại.” Nàng mới vừa đứng lên, đầu óc bỗng choáng váng, hai mắt mờ đi, cơ thể nghiêng ngã suýt chút đã quỳ sụp xuống đất.
Vương phi lập tức đưa tay ra đỡ nàng, nói: “Cẩn thận, ăn một chút cháo trước đã, Quân Nhụy đã đổ, con đừng để bản thân đổ theo, hai đứa muốn hù chết ta sao.”
Nàng đồng ý, ăn hết chén cháo trên bàn rồi được Nguyệt Nhi đỡ về phòng tắm rửa.
Chuyện đêm nay phát sinh quá mức đột ngột.
Đợi sau khi Thuế Tử Duyệt tắm rửa thay đồ xong thì trời đã khuya.
Tô Quân Trạch đã hồi phủ, khi hắn nhận được tin hai nàng bị tập kích đã lập tức trở về, vừa về đến hắn liền chạy đến nhìn Tô Quân Nhụy, thấy cô không sao mới yên tâm trở về phòng.
Trên dưới Bình An Vương phủ ai ai cũng mệt mỏi, Tô Cẩn Du và Triệu Uyển Uyển đều có một bụng nghi vấn nhưng hiện tại không phải lúc, đành từ bỏ.
Mặt khác tại Mộ Dung phủ.
Mộ Dung Lam đã nhận được tin hành thích thất bại.
Nàng ta ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc, nghe thuộc hạ bẩm báo sau đó cực kỳ mất kiên nhẫn phẩy phẩy tay áo bảo họ lui ra.
“A…” Ánh nến nhảy nhảy, Mộ Dung Lam nhìn ngọn nến, cười lạnh nói: “Hôm nay là do các ngươi mạng lớn.”
…………….!
Tô Quân Nhụy gặp ác mộng, cảnh trong mơ đều là ký ức của đời trước, chúng nó lần lượt lướt lướt trước mắt cô.
Phụ thân, đại ca chết trận.
“Đây là con của ta, nàng phạm sai, ta tất nhiên sẽ gánh thay nàng.”
“Duyệt Duyệt! Đi mau!”
Mẫu thân điên cuồng khiêu vũ trong đám lửa, ánh mắt lạnh lẽo của Thuế Tử Dật, Mộ Dung Lam cuồng tiếu, Lục Tuyết thê lương ngồi trước mộ phần của đại ca.
“Ta không có cách nào bỏ mặc người nhà của ta để đi theo hắn, nhưng ta mãi mãi sẽ giữ lại những thứ tốt đẹp nhất của mình cho hắn.
Đường đến Hoàng tuyền, đèn dầu một bóng, chúng ta gặp lại nhau.”
“Quân Nhụy, ngươi nghĩ, đường đến Hoàng tuyền, nếu ta vẫn cứ quấn lấy Quân Trạch, lúc đó hắn có nhận ra hay không, hay vẫn cứ lù đù như trước? Có thấy bực bội chê ta phiền không?”
………….!
Sau đó tất cả hình ảnh đều biến mất, ngưng tụ thành vẻ mặt trước khi chết của Thuế Tử Duyệt.
“Như vậy…cũng tốt…ta cũng…không biết nên làm sao…làm sao đối mặt với ngươi…như vậy…cũng tốt…”
“Tiểu ca ca…ta đau quá.”
‘Tiểu ca ca…ta đau quá”
‘Tiểu ca ca…ta đau quá”
Không không không! Không phải như thế! Cô điên cuồng hét to trong mộng.
Không phải như thế! Đời này rõ ràng không giống, không giống!
Bọn họ sẽ không có kết cục như thế nữa!
“Như vậy…cũng tốt…ta cũng…không biết nên làm sao…làm sao đối mặt ngươi…như vậy…cũng tốt”
Không! Không phải! Không phải!
“Duyệt Duyệt! Duyệt Duyệt đừng chết! Nàng đừng chết, đừng rời bỏ ta mà đi!
Không phải! Không phải như thế! Không phải cái dạng này, nàng rõ ràng nàng rõ ràng…!
Tô Quân Nhụy chớp mắt lại phát hiện bản thân đang ngồi trước một chiếc gương, trong gương là một khuôn mặt già nua quen thuộc.
Đây là….mình.
Tất cả lại trở về điểm ban đầu, cô vẫn cứ một mình ngồi trước chiếc gương đồng lạnh lẽo.
Trước gương vẫn là một…chiếc đèo kéo quân cũ kỹ.
Không!
Không phải!
Không phải! Rõ ràng mình đã quay về quá khứ! Mình rõ ràng đã thay đổi! Rõ ràng mình…!
Cô đột nhiên khóc rống.
…………!
Thuế Tử Duyệt đang ngủ bỗng nghe tiếng khóc của Tô Quân Nhụy, nàng lập tức ngồi dậy nhìn cô.
“Quân Nhụy?”
“Duyệt Duyệt…Duyệt Duyệt…” Tô Quân Nhụy mở to hai mắt thất thần, kêu tên nàng.
“Ta ở đây, ta ở đây… Nàng vội vàng nắm tay cô.
Cô vẫn tiếp tục kêu tên nàng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nàng đau lòng lau nước mắt cho cô, miệng liên tục lặp lại: “Ta ở đây…”
Cô khóc càng lớn tiếng, vừa kêu tên nàng vừa khóc sướt mướt.
Nàng thật sự không biết nên làm sao, chỉ thấy đau lòng tột độ, đành phải cẩn thận nằm xuống bên cạnh Quân Nhụy của nàng, ôm cô, miệng kề sát tai cô không ngừng trả lời: “Ta ở đây…”
Cô khóc rất lâu mới chịu nín.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cô.
Trời gần sáng, cô đột nhiên bắn người ngồi dậy và hét to: “Duyệt Duyệt!”
Nàng lập tức tỉnh dậy cũng ngồi bắn dậy, trả lời: “Quân Nhụy!”
Cô mờ mịt quay lại nhìn nàng, đôi mắt thất thần chậm rãi ngắm nhìn người trước mặt.
“Quân Nhụy? Quân Nhụy…” Nàng nhìn cô, nắm tay cô, nói: “Ta ở đây Quân Nhụy…Ta là Duyệt Duyệt.”
Cuối cùng cô cũng thấy rõ gương mặt của nàng, cô dang tay ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt rồi khóc.
Nàng lo lắng cho vết thương của cô, hồi hộp sốt ruột, thiếu chút nữa đã đẩy cô ra.
May mắn, hai nàng dựa vào rất gần nhau nên cái ôm này chưa thể khiến vết thương vỡ toạc lần nữa.
Nàng thấy không sao liền thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghe thấy tiếng khóc nao lòng của cô bên tai thì trái tim nàng cũng đau đớn theo.
“Đừng khóc đừng khóc…” Nàng nhẹ nhẹ vỗ vỗ lưng cô an ủi.
Cô ôm nàng một hồi mới bình tâm lại, kê đầu lên vai nàng nói: “Ta nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội thấy nàng nữa.”
Nàng nghẹn ngào: “Sao có thể? Ta vẫn luôn ở đây, ta vẫn luôn ở đây…”
Cô “ừ” một tiếng, không nói.
Nàng vỗ vỗ lưng cô, thấy cô đã thiếp đi liền đỡ cô nằm xuống.
Bên ngoài trời đã sáng, nàng rời giường.
Liễu Nhi đang ngủ ở phòng bên nghe thấy tiếng động liền chạy sang, nhẹ nhàng gõ cửa gọi: “Phu nhân.”
Nàng “ừ” một tiếng, cho các nàng bước vào.
Ngủ một đêm, sắc mặt của nàng dần tốt hơn, vì cô vừa tỉnh lại nên nàng sai Liễu Nhi đi chuẩn bị một ít thức ăn thanh đạm, khi cô tỉnh lại cũng có thứ lót dạ.
Liễu Nhi lên tiếng rồi lui ra chuẩn bị.
Nàng ngồi trong chốc lát, chờ đến khi Liễu Nhi bưng đồ ăn vào không lâu thì cô cũng tỉnh.
Việc đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy là đưa mắt tìm nàng, thấy nàng đang ngồi ở mép giường nhìn mình, cô liền cười.
“Duyệt Duyệt…” Cô cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Hai mắt nàng ửng đỏ, trả lời: “Sáng nay một chút cũng không có tốt lành…!Nàng làm ta sợ muốn chết.”
Cô cười yếu ớt.
———–//———–
*Phi lễ vật thi, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động
–> Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy.
.