Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 43: Ca


Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 43: Ca


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tuy Thuế Tử Duyệt hơi bất ngờ khi mối quan hệ giữa Tô Quân Nhụy và Mộ Dung Lam thay đổi nhanh đến chóng mặt nhưng vì đủ mọi nguyên nhân nên nàng càng thấy mừng với tình trạng như thế.
Quan hệ càng kém càng tốt, hắc hắc.
Cả đoàn người cứ đứng mãi trước cửa như thế cũng không được mà hai người kia thì cứ mãi giằng co.

Lục Tuyết đành bước tới khuyên giải, đoàn người mới bước vào phủ.

Thị vệ giữ cửa cũng được thở phào một hơi.
Tam hoàng tử đứng ở tiền viện đón khách, thấy đoàn người Tô Quân Nhụy liền tươi cười bước tới đón chào.
“Lần này Quân Nhụy muội muội nể mặt tới dự, phủ đệ nhỏ nhoi của ta vinh hạnh vô cùng.” Quan hệ giữa Tam hoàng tử và Tô Quân Nhụy không tốt.
Khi Tam hoàng tử còn nhỏ thân thể ốm yếu, mẫu phi không được sủng ái nên lúc nhỏ hắn hay bị Tô Quân Nhụy ức hiếp.

Đến khi trưởng thành, thân thể mới tốt hơn còn mẫu phi của hắn cũng vào một lần yến hội mà triển lộ tài nghệ thành công lôi kéo sự chú ý của Hoàng Thượng, dần dần được sủng ái, địa vị tức khắc lên như diều gặp gió, cuộc sống của hắn cũng dần tốt hơn.

Sau đó hắn làm tốt một vài việc khiến Hoàng Thượng vừa lòng dần dần thu hút được sự chú ý và coi trọng của Hoàng Thượng.

Cũng trong lúc này, vì sự kiện thích nữ nhân mà Tô Quân Nhụy đã thành công chọc giận Hoàng Thượng tuy cuối cùng đều hóa hiểm thành lành nhưng cô đã bị Hoàng Thượng hạn chế xuất nhập hoàng cung.

Nhờ vậy Tam hoàng tử mới thoát được ma trảo của cô nhưng quan hệ hai bên vẫn xấu như trước.
Vì thế mọi việc liên quan đến Tam hoàng tử Tô Quân Nhụy đều không tham dự, nếu hắn không cưới được một trắc phi giỏi giao tế thì tiệc đầy tháng này Tô Quân Nhụy không cần đến.
Tô Quân Nhụy cười với Tam hoàng tử rồi đáp: “Tam ca đã cố ý mời, muội muội sao dám không tới ?”
Tam hoàng tử cười “ha ha”, quay sang chào hỏi với đám người Tô Quân Trạch rồi dẫn bọn họ vào trong.
“Quân Nhụy muội muội, hôm nay tam ca cố tình chuẩn bị loại rượu mà ngươi thích uống, ngươi phải uống thêm vài chén mới được.”
Tô Quân Nhụy nói: “Tam ca thật có lòng.”
Đi tới hậu viện, Tô Quân Trạch lập tức tách khỏi đoàn người Tô Quân Nhụy.


Cách sắp xếp của tiệc đầy tháng lần này cũng tương tự như hoa mai yến của Lục phủ.

Hậu viện được chia thành hai bên, một bên nam một bên nữ, cách nhau một hồ nước.
Thuế Tử Duyệt và Lục Tuyết không thích náo nhiệt ba người liền tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.

Tỷ muội Mộ Dung Lam lúc đầu vẫn đi theo ba người Tô Quân Nhụy nhưng vì Mộ Dung Vân lần đầu đi dự tiệc tất nhiên không muốn ngồi ngốc một chỗ nên cứ quấn lấy Mộ Dung Lam đòi nàng ta dẫn đến nơi náo nhiệt đông người.

Mộ Dung Lam vô phương đối phó đành dẫn muội muội đi.
Tô Quân Nhụy chỉ ước rằng Mộ Dung Lam tách ra càng sớm càng tốt.

Từ sau khi cô bắt đầu nghi ngờ Mộ Dung Lam có ý đồ xấu với Duyệt Duyệt thì càng nhìn Mộ Dung Lam cô càng không ưa nỗi, lúc này nhìn đến cách nàng ta nhìn Duyệt Duyệt lại càng thấy khó chịu vô cùng.
Về phần Thuế Tử Duyệt, nàng vẫn không hay không biết nỗi phiền muộn của Quân Nhụy nhà nàng.

Còn đối với Mộ Dung Lam thì ấn tượng của nàng về nàng ta vẫn tệ như xưa, cộng thêm vụ ở Túy Phúc Lâu càng làm cho không khí giữa hai nàng có thêm vài phần xấu hổ.

Cho nên khi Mộ Dung Lam rời đi, tâm trạng tốt hơn không chỉ có Quận chúa đại nhân mà còn có tiểu nương tử của Quận chúa.
Sau khi Tô Quân Trạch đi rồi thì Lục Tuyết ngồi ở bên này, lặng thinh chuyên tâm đưa mắt ngắm nhìn Tô Quân Trạch ở xa xa đằng kia.

Thuế Tử Duyệt thấy buồn cười nên mở miệng trêu ghẹo: “Đại tẩu…Đừng mỏi mắt chờ mong nữa, sau này gả cho đại ca rồi thì ngày nào cũng được ngắm.”
Lục Tuyết mặt vô cảm, giọng u oán nói: “Vất vả lắm mới gặp mặt, lại không được ở gần nhau, nếu Quân Trạch là nữ hoặc ta là nam, vậy thì tốt biết mấy…”
Tô Quân Nhụy cứng họng.

Đại tẩu của cô xưa nay luôn có những ý tưởng quái dị đến lạ thường, không ai hiểu nỗi.
“Phải rồi, đại ca và đại tẩu đã bàn về hôn sự chưa?” Tô Quân Nhụy suy nghĩ, hai người bên nhau cũng được một thời gian rồi, sao hôn sự vẫn chưa có động tĩnh gì ? Nên cô mở miệng hỏi: “Hai người bên nhau một thời gian rồi, sao đại tẩu còn chưa bắt lấy đại ca?”
Nhắc đến việc này, Lục Tuyết càng thêm u sầu.


Tuy mặt vẫn lạnh lẽo nhưng giọng nói đã có thêm vài phần oán trách.

“Hê!…Quân Trạch vẫn chưa nhắc thì ta làm sao nói?”
Tô Quân Nhụy chau mày nói: “Nhưng mà…không phải ngươi cũng đã từng nhắc qua hai lần rồi sao? Giờ nhắc thêm lần nữa thì có sao đâu? Ca ca của ta, hắn là đầu gỗ, đại tẩu không chịu nhắc chẳng lẽ hai người muốn như vậy đến già luôn?”
Lục Tuyết giận dữ nói: “Tốt xấu gì người ta cũng là nữ mà…chẳng lẽ rụt rè e thẹn cũng không được?”
Tô Quân Nhụy: “….” Nếu ngươi thật sự biết rụt rè thì sao bây giờ còn dám ngồi đây bàn chuyện này với ta?
Thuế Tử Duyệt khẽ cười nói: “Nếu đã vậy hay là chúng ta tìm một ngày nói với mẫu thân để mẫu thân dẫn đại ca qua Lục phủ cầu hôn, thấy sao?”
Tô Quân Nhụy còn chưa trả lời thì Lục Tuyết đã chen vào: “Như vậy cũng tốt, cha mẹ ta đã chờ rất lâu rồi.

Cuối tháng này là ngày hoàng đạo, không nên bỏ lỡ.”
Nàng mỉm cười không đáp, cô ngồi bên cạnh đỡ trán nhắc nhở: “Đại tẩu…e thẹn một chút.”
Lục Tuyết nói: “E thẹn là thứ gì? Ở đây cũng không có người ngoài, không cần.”
“Phụt” Nha hoàn Đông Nhi đứng cạnh Lục Tuyết chịu không nỗi nữa nên cười ra tiếng.
Lục Tuyết mặt mũi lạnh tanh quay lại nhìn Đông Nhi oán trách: “Không được cười tiểu thư của ngươi.”
Đông Nhi đáp: “Dạ, tiểu thư, sau này sẽ không cười nữa.”
Lục Tuyết ngồi thúc giục Thuế Tử Duyệt không được quên việc này.

Nàng chỉ mỉm cười đồng ý.

Đông Nhi che miệng nghẹn cười.

Tô Quân Nhụy ngồi bên cạnh nàng vừa đùa giỡn Lục Tuyết vừa âm thầm quan sát xung quanh.
Mộ Dung Lam đang cùng Mộ Dung Vân và một đám nữ quyến trò chuyện.

Ở giữa đám đông, hai nàng tựa như tâm điểm thu hút rất nhiều ánh nhìn, hơn nữa với nhan sắc xinh đẹp của Mộ Dung Lam càng thu hút nhiều nam tử đưa mắt vọng về hướng nàng ta.


Tô Quân Nhụy thầm nghĩ nếu ở giữa hậu viện không có cái ao nhỏ, có phải những nam nhân đó sẽ nhào nhào qua đây?
Mộ Dung Lam tươi cười, bộ hồng y càng làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng, xinh đẹp diễm lệ vô cùng bắt mắt.

Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Thuế Tử Duyệt liền bị Tô Quân Nhụy phát giác.
Tô Quân Nhụy lập tức dang tay ôm Thuế Tử Duyệt vào lòng.

Nàng kinh ngạc nhìn cô rồi đưa mắt nhìn theo hướng cô đang nhìn.

Nàng thấy Mộ Dung Lam đang nhìn hai người.
Nàng ngẩn người nhìn Mộ Dung Lam.

Hai nàng đối mắt nhìn nhau.

Sau đó nàng âm thầm dời mắt nhìn hướng khác.
“Có lẽ Tam hoàng tử…có cấu kết với Mộ Dung gia.” Sau một hồi, nàng chợt nói.
Tô Quân Nhụy bất ngờ “Hả” một tiếng rồi cúi đầu nhìn nàng đang ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, tâm trạng dần tốt hơn, hỏi: “Sao Duyệt Duyệt nói vậy?”
Thuế Tử Duyệt nói: “Lúc nãy khi Tam hoàng tử thấy chúng ta, người đầu tiên hắn chào hỏi là nàng sau đó đến đại ca rồi ta, Mộ Dung Lam cuối cùng là đại tẩu.”
Tô Quân Nhụy nhớ lại rồi gật đầu.

“Chính xác là vậy, nhưng xét theo thân phận thì không có gì không ổn.” Tam hoàng tử chào cô đầu tiên vì quan hệ giữa hai người bất bình thường, điểm này ai cũng biết.

Đáng lẽ người Tam hoàng tử nên chào đầu tiên đó là Tô Quân Trạch nhưng vì quan hệ bất bình thường nên hắn chào cô trước cũng không có gì lạ, còn thứ tự của những người sau lại càng điểm khác lạ.
Sở dĩ cô biết được Tam hoàng tử cấu kết với nhà Mộ Dung hoàn toàn dựa ký ức kiếp trước.

Còn những người khác ngay cả Thái tử và đại ca cũng chưa thể khẳng định vì nhìn từ ngoài vào Tam hoàng tử chưa từng thân cận tiếp xúc với nhà Mộ Dung.

Vậy từ đâu mà Duyệt Duyệt có thể khẳng định như thế?
Nàng nói: “Nếu thứ tự này đổi thành người khác thì không có gì bất ổn.


Nhưng nếu áp dụng nó với Mộ Dung Lam thì chắc chắn có vấn đề.”
Lục Tuyết thu lại ánh mắt vọng phu quay lại nhìn Thuế Tử Duyệt nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi nói thế?”
Nàng đáp: “Hai người đừng quên, Mộ Dung cô nương là ai, nàng là nữ nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, tài mạo song toàn.”
Cô chớp chớp mắt, dường như đã hiểu điều gì.
Nàng mỉm cười tiếp tục nói: “Đứng trước một mỹ nhân như Mộ Dung cô nương, chỉ cần là nam nhân dù đã thành thân hay chưa thành thân thì khi gặp mặt chắc chắn sẽ nhìn nàng ta đầu tiên.

Về hành động và lời nói, mọi nam nhân càng muốn làm cho nàng ta vui nếu được một nụ cười của mỹ nhân thì sẽ càng suиɠ sướиɠ như tiên.” Nói đến đây, nàng thoáng nhìn về Lục Tuyết rồi ngẩng đầu nhìn Tô Quân Nhụy đang ôm mình.
Cô liền căng thẳng cả người lại thấy nàng nói tiếp: “Nhưng khi Tam hoàng tử thấy Mộ Dung Lam thì hắn không như thế, không có biểu hiện nào khác thường giống như người đứng trước mặt hắn chỉ là một nữ nhân rất bình thường, không phải Mộ Dung Lam.

Tình huống như vậy xảy ra chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, Tam hoàng tử là tình thánh như đại ca, sau khi đại ca có đại tẩu thì mọi nữ nhân trên thế gian này đều trở nên vô hình, không ai có thể lọt được vào mắt.”
Lục Tuyết nghe xong, khuôn mặt lạnh lùng bắt đầu ửng đỏ nhìn nàng thẹn thùng nói: “Đáng ghét…”
Tô Quân Nhụy: “……”
Nàng tiếp tục: “Tuy Tam hoàng tử chưa có thê thiếp thành đàn nhưng hắn đã có chính phi, trắc phi, thiếp thất cũng không ít nên Tam hoàng tử hoàn toàn không phải là tình thánh.

Khả năng này loại.

Giờ chỉ còn cái thứ hai: Tam hoàng tử và Mộ Dung Lam thường xuyên gặp mặt nên hắn mới bình tĩnh như thế.”
Lục Tuyết “À” một tiếng, đã hiểu.
Mỹ nhân dù có đẹp cách mấy nếu gặp thường xuyên riết cũng thành quen.
Nàng thấy hai người đã hiểu liền đưa ra kết luận: “Đúng vậy, bề ngoài Tam hoàng tử và Mộ Dung Lam không có giao thoa nhưng với quan hệ cấu kết thì bọn họ tất nhiên sẽ âm thầm tiếp xúc.”
Cô cúi đầu nhìn nàng đang dựa lòng mình, đáng lẽ ra Quận chúa đại nhân nên thấy tự hào về độ lợi hại và sự nhạy bén của Quận chúa phu nhân nhưng không.

Lúc này Quận chúa đang nghĩ…
Duyệt Duyệt, chỉ từ một việc hết sức đơn giản mà nàng vẫn có thể đoán ra được một thế lực ngầm.

Thế nhưng vì sao nàng lại không mảy may phát hiện được cảm xúc khác lạ của Mộ Dung Lam lúc nàng ta nhìn nàng?
Quận chúa đại nhân chỉ muốn đỡ trán than trời.

Cô nên khen Duyệt Duyệt nhà cô thông minh hay nên nói nàng ngốc đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.