Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 41: Loạn


Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 41: Loạn


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thuế Tử Duyệt giật tay lại, quay lại nhìn Mộ Dung Lam, cặp mắt mang theo lửa giận.

Nàng lật bàn tay chưởng về phía Mộ Dung Lam.

Mộ Dung Lam chưa từng luyện võ nên dễ dàng bị Thuế Tử Duyệt giật tay lại.

Nàng ta chưa kịp phản ứng thì dấu chưởng của Thuế Tử Duyệt đã đến trước mặt.

Thật lạ, nàng ta không những không tránh xa mà còn đưa người sát tới.

Mộ Dung Lam muốn xem thử, Thuế Tử Duyệt có thật sẽ đánh tới hay không.

Thuế Tử Duyệt quả nhiên thu chưởng, nàng không ngờ Mộ Dung Lam sẽ làm như thế.

Nàng không thể ra tay với Mộ Dung Lam.

Lý do thứ nhất là vì Mộ Dung Lam không biết võ, không có nội lực nếu bị một chưởng của nàng đánh trúng thì Mộ Dung Lam chắc chắn sẽ bị nội thương.

Lý do thứ hai là vì nàng nghĩ đến thân phận của hai người nên nàng tuyệt đối không thể ra tay với Mộ Dung Lam.

Nếu thực sự ra tay thì sau đó càng có nhiều phiền phức kéo đến.

Sở dĩ nàng lập tức xuất chưởng hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của người học võ, nàng chưa từng có ý định tổn thương Mộ Dung Lam.

Vì thế khi thấy Mộ Dung Lam không ý định né tránh thì nàng tất nhiên sẽ thu tay.

Khi nàng đang định thu tay lại thì Mộ Dung Lam chợt nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng của nàng ta.

Thân thể hai người liền lảo đảo, suýt ngã xuống sàn.

Nàng cuống quít không kịp nghĩ gì khác chỉ lo trụ vững cơ thể.

Tuy rằng nàng thích Quân Nhụy còn cùng Quân Nhụy thành thân nhưng nàng chưa từng có suy nghĩ sâu xa nào với các cô gái khác.

Nàng vẫn luôn tâm niệm rằng phải luôn luôn giữ khoảng cách với nam nhân còn nữ nhân thì vẫn có thể tiếp xúc nhưng tránh được thì cứ tránh.

Càng đừng nói đến Mộ Dung Lam, dùng 2 chữ «tình địch» để miêu tả mối quan hệ giữa hai người cũng không sai nên vào tình huống oái oăm này một tia suy nghĩ sâu xa nàng cũng không có.

Hành động vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không cho Mộ Dung Lam nửa khắc để suy nghĩ.

Nàng ta hoàn toàn dựa vào cảm xúc mà làm, suy nghĩ chưa kịp ra thì thân thể đã hành động.


Một việc chưa từng có trước đây.

Thuế Tử Duyệt trụ không vững nên đã ngã nhào vào lòng của Mộ Dung Lam.

Mộ Dung Lam thất thần.

Từ trước đến nay nàng ta không thích thân cận với người khác.

Mặc dù lúc trước có qua lại với Tô Quân Nhụy nhưng trừ những lúc cần thiết, còn không thì nàng rất ít khi tới gần Tô Quân Nhụy.

Trong phút chốc Mộ Dung Lam muốn đẩy Thuế Tử Duyệt ra xa nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời, không võ công không nội lực, muốn đẩy cũng không đẩy được, chỉ có thể ôm lấy Thuế Tử Duyệt rồi vội vàng trụ lại.

Sau khi cùng Thuế Tử Duyệt đứng vững chợt Mộ Dung Lam ngửi được một mùi thơm thoang thoảng trên người của Thuế Tử Duyệt.

Không hiểu sao bây giờ Mộ Dung Lam không còn muốn đẩy người trong vòng tay của mình ra nữa.

Mùi thơm nhè nhẹ y như cảm giác mà Thuế Tử Duyệt  thường mang đến cho Mộ Dung Lam.

Một cảm giác vừa sạch sẽ vừa mê người.

Còn có xúc cảm mềm mại, độ ấm của cơ thể.

Không biết vì sao, tâm trạng của Mộ Dung Lam dần vui lên một cách khó hiểu, đặc biệt là khi mới vừa rồi nàng ta thấy được vẻ hoảng loạn và bối rối của Thuế Tử Duyệt.

Vui sướng không rõ lý do.

Lần đầu tiên Thuế Tử Duyệt lộ ra cảm xúc như thế trước mặt Mộ Dung Lam.

Nàng ta chỉ cảm thấy tâm trạng tự nhiên tốt lên rất nhiều.

Thuế Tử Duyệt không hề hay biết điều gì, nàng chau mày vô cùng bực bội.

Khi nàng định lùi vài bước muốn thoát khỏi vòng tay của Mộ Dung Lam chợt nàng cảm thấy cổ mình ươn ướt.

Thuế Tử Duyệt: “……”
Mộ Dung Lam đột nhiên đưa mặt đến gần cổ của Thuế Tử Duyệt sau đó chợt vươn đầu lưỡi liếm cổ của Thuế Tử Duyệt.

“Phu nhân…thơm quá.” Mộ Dung Lam hít một hơi thật sâu rồi mở miệng thốt ra một câu như sét đánh ngang tai, giọng nói còn mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Ngoại trừ Tô Quân Nhụy, chưa có một ai dám thân mật như thế với Thuế Tử Duyệt.

Hành động của Mộ Dung Lam làm nàng chấn động đến cực hạn.

Nàng lập tức đẩy Mộ Dung Lam rồi giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt của nàng ta.


“Bốp!” Một âm thanh thật vang phát ra từ nhã gian.

“Làm càn!” Thuế Tử Duyệt tức giận đến mặt mày đều đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt phẫn nộ nhìn Mộ Dung Lam nói.

Thanh Yên và thị vệ đang đứng chờ bên ngoài chợt nghe thấy tiếng động trong phòng liền xông cửa chạy vào.

“Phu nhân!” Thanh Yên gấp gáp hỏi: “Phu nhân người làm sao vậy?”
“Tiểu thư!” Thanh Trúc cũng chạy ngay tới trước mặt Mộ Dung Lam hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
Mộ Dung Lam: “……..”
Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ thì chưa từng có ai dám tát vào mặt của Mộ Dung Lam như lúc này, từ sau khi cập kê thì lại càng không, ngay cả cha mẹ cũng không có.

Sau khi ăn một cái tát rất mạnh của Thuế Tử Duyệt, Mộ Dung Lam chỉ biết ngẩn người đứng im, theo bản năng mà giơ tay che lại một bên mặt vừa mới bị tát, miệng ngậm chặt không thể thốt ra lời nào.

Thuế Tử Duyệt rất tức giận.

Sau khi tát Mộ Dung Lam, nàng vội vàng đưa tay che kín nơi vừa bị Mộ Dung Lam liếm qua.

Tay nàng cứ hung hăng mà chà chà như muốn xóa đi mọi vết tích cũng như nỗi khó chịu trong lòng.

Rồi nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lam nói : “Mộ Dung cô nương! Xin tự trọng!”
Không khí trong nhã gian căng thẳng vô cùng.

Mộ Dung Lam nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi mắt đen chứa đầy cảm xúc: giận dữ, xấu hổ, bực bội còn có cả kinh ngạc.

Nàng ta nhận thấy cảm xúc hiện tại của Thuế Tử Duyệt thú vị hơn rất nhiều so với lúc nãy.

Cảm xúc rất sinh động, đây mới là một Thuế Tử Duyệt chân thật.

Thuế Tử Duyệt trừng mắt với Mộ Dung Lam, không nói thêm câu nào.

Nàng quay người nói với Thanh Yên và thị vệ: “Không có gì, về thôi.”
Mộ Dung Lam vẫn ôm mặt lặng thinh nhìn Thuế Tử Duyệt tức giận vội rời đi quên luôn cây kẹo hồ lô còn đặt trên bàn.

Nội tâm của Mộ Dung Lam bây giờ rối như tơ vò.

Nàng ta bắt đầu hồi tưởng lại mọi việc vừa xảy ra: mình bắt được tay của Thuế Tử Duyệt, hai người đột nhiên tới gần sau đó mình liếm cổ Thuế Tử Duyệt rồi nói những lời khiếm nhã đó.

Mộ Dung Lam nhớ rõ mọi thứ: từng động tác, từng câu nói thậm chí cả cảm giác khi đầu lưỡi chạm vào cổ của Thuế Tử Duyệt tới tận bây giờ Mộ Dung Lam vẫn nhớ rõ mồn một.

Sau đó là cảm giác đau đớn khi bị tát, cuối cùng là vẻ mặt giận dữ của Thuế Tử Duyệt.


Mộ Dung Lam ngây ngẩn ngồi trên ghế, không ngừng tự hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế ? Tại sao  mình lại làm vậy ? Rồi sau đó nàng ta đưa mắt thoáng nhìn thân ảnh đang nhanh chóng rời đi của Thuế Tử Duyệt dưới lầu.

Mộ Dung Lam lặng thinh ngồi nhìn mãi cho đến khi Thuế Tử Duyệt khuất tầm mắt thì nàng ta mới bắt đầu hoảng sợ.

Nàng ta nhìn thức ăn và cây kẹo hồ lô trên bàn, chợt thấy bực bội không rõ lý do.

“Đáng chết!” Đột nhiên Mộ Dung Lam hất sạch tất cả thức ăn trên bàn xuống đất.

Thanh Trúc hoảng sợ hỏi: “Tiểu thư? Người làm sao vậy?”
“Ra ngoài!” Mộ Dung Lam đỡ trán nói: “Ra ngoài hết cho ta, ta muốn yên lặng một mình.”
Thanh Trúc vội vàng cáo lui.

……………!
Thuế Tử Duyệt không nói tiếng nào một mạch đi về nhà rồi trực tiếp đi thẳng về tiểu viện.

Thanh Yên theo sát sau lưng rất tò mò chuyện bên trong nhã gian nhưng thấy nàng đang tức giận nên không dám hỏi nhiều.

Sau khi về tiểu viện, nàng liền đến thư phòng không trở ra.

Liễu Nhi thấy nàng đã về, miệng vừa mới nói “Phu nhân…” chưa kịp nói hết câu thì nàng đã giận đùng đùng đi lướt qua Liễu Nhi vào thẳng thư phòng.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phi nhân giận như thế?” Liễu Nhi liền hỏi Thanh Yên.

Thanh Yên vội vàng kể mọi chuyện mình biết cho Liễu Nhi nghe.

Vì không vào nhã gian nên Thanh Yên chỉ nói rằng Thuế Tử Duyệt ngẫu nhiên gặp được Mộ Dung Lam rồi sau đó đến chuyện ầm ĩ trong nhã gian.

Liễu Nhi biết quan hệ đối nghịch của hai nàng nên khi nghe xong liền nhẹ nhàng bước vào thư phòng sau đó cẩn thận hỏi nàng: “Phu nhân, có muốn uống trà không?” Liễu Nhi vừa nói vừa trộm quan sát Thuế Tử Duyệt.

Nàng ngồi im lặng trên ghế trong chốc lát rồi mới nói: “Không cần, các ngươi ra ngoài hết đi, để ta yên tĩnh một mình.”
Liễu Nhi thấy nàng không ổn nhưng không tiện hỏi nhiều liền vội vàng ra ngoài.

Nàng ngồi trong thư phòng cẩn thận phân tích hành động hôm nay của Mộ Dung Lam.

Nghĩ hoài nghĩ hoài vẫn chưa tìm ra đáp án.

Tất cả việc làm hôm nay của Mộ Dung Lam đều vô căn cứ không liên quan gì đến nhau.

Có lẽ nào…thật sự là trùng hợp? Từ lúc bắt đầu Mộ Dung Lam vẫn luôn có ý châm chọc mình.

Nếu nghĩ theo hướng này thì Mộ Dung Lam chỉ muốn chọc mình không vui thôi.

Ngồi hồi tưởng lại toàn bộ sự việc, nàng thấy suy nghĩ của nàng không sai nhưng cái khiến nàng không hiểu nhất chính là…!
Nếu thật như mình suy đoán, vậy hành động kia là sao?
Nàng không tìm được đáp án.

Trời tối Tô Quân Nhụy về đến tiểu viện.

Người cô gặp đầu tiên không phải tiểu nương tử mà là Liễu Nhi vì Liễu Nhi đang đứng ở cửa viện chờ cô.

Liễu Nhi vừa thấy cô về liền thỉnh an rồi nói biểu hiện lạ của nàng sau chuyến thu tiền thuê về.


Cả ngày bận rộn nên sắc mặt của Tô Quân Nhụy đã kém nay nghe xong lời của Liễu Nhi thì sắc mặt càng tệ hơn.

“Hôm nay Duyệt Duyệt ở ngoài gặp Mộ Dung Lam?” Tô Quân Nhụy trầm mặt hỏi.

Liễu Nhị liền gật gật đầu.

Cô nói: “Được ta biết rồi, các ngươi đi chuẩn bị cơm tối đi! Ta vào thư phòng nhìn Duyệt Duyệt.”
Liễu Nhi liền vội vàng lui ra.

Khi Tô Quân Nhụy vào thư phòng thì tâm trạng của Thuế Tử Duyệt đã bình tĩnh lại, nàng đang ngồi viết chữ.

Cô không quấy rầy nàng chỉ lẳng lặng tới gần bên nhìn nàng viết.

Một lát sau, nàng viết xong liền đặt cây bút xuống quay qua cười với cô rồi nói: “Quân Nhụy về rồi, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm.”
Tô Quân Nhụy cười cười rồi gật gật đầu đồng ý.

Sau đó cô nhìn nàng, mặt nghiêm túc hỏi: “Duyệt Duyệt gặp chuyện không vui phải không?”
Nàng hoài nghi nhìn cô, nhìn một hồi mới phản ứng lại, chắc Thanh Yên đã kể hết mọi chuyện vào lúc trưa cho Quân Nhụy nghe hết rồi.

Nàng nghĩ rồi nói: “Lúc trưa có chút tức giận nhưng bây giờ thì hết rồi, chỉ là có một số chuyện ta vẫn chưa nghĩ ra.”
Cô nhướng mày hỏi: “Do gặp Mộ Dung Lam?”
Nàng nhìn cô thật lâu sau đó mới thừa nhận: “Trên đường gặp được Mộ Dung cô nương.”
Tô Quân Nhụy lập tức chau mày, cô sợ Mộ Dung Lam đã nói ra những lời khó nghe muốn phá hư tình cảm giữa cô và Duyệt Duyệt.

Vì thế cô liền vội vàng khuyên nàng đừng tin lời của Mộ Dung Lam còn nhiệt tình làm rõ bản thân đã không còn dính líu gì đến Mộ Dung Lam.

Nàng nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô liền tươi cười nói: “Ta biết ta biết, Quân Nhụy yên tâm.”
Cô thấy nàng thật sự không giận liền thở phào nhẹ nhõm.

Chợt cô thấy được vết đỏ đỏ trên cổ của nàng.

“?” Tô Quân Nhụy nghi hoặc đưa tay chạm cổ nàng.

Cô cẩn thận sờ vào, vết tích từng bị cọ qua vẫn chưa được lau đi.

Nàng thấy tay cô cứ sờ sờ cổ mình liền xấu hổ đỏ mặt, đưa tay sờ sờ chỗ đó hỏi: “Sao vậy Quân Nhụy?”
Cô chau mày hỏi lại nàng: “Kỳ lạ, tại sao cổ của Duyệt Duyệt lại có vết son môi?”
Mặt nàng càng đỏ hơn.

Cô giúp nàng lau đi rồi đưa mắt nhìn nàng.

Nàng thở dài, mệt mỏi nói: “Ta không nghĩ chỗ này…”
Tô Quân Nhụy: “?”
Liễu Nhi làm xong cơm tối liền đi thư phòng gọi hai nàng, vừa đến gần đã nghe Tô Quân Nhụy giận dữ gầm lên: “Cái gì?”
Liễu Nhi hoảng sợ, vội vã hỏi: “Quận chúa? Đã xảy ra chuyện gì?”
Quận chúa đại nhân tức giận chỉ muốn vọt đến Mộ Dung phủ lôi người ra đánh ngay lập tức.

Chết tiệt! Chết chết chết tiệt! Thứ hỗn đản, dám trêu ghẹo tức phụ của ta!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.