Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 32: –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hôm nay, khoa cử đã kết thúc, thí sinh chờ ngày yết bảng.
Tô Quân Nhụy nhận được lời nhắn của Tô Thiên.
Mạnh Hòe Thanh tỉnh lại.
Tôn Thiên nói sau khi Mạnh Hòe Thanh tỉnh lại thì hắn đã lập tức đưa thư cho Mạnh Hòe Thanh xem.
Mạnh Hòe Thanh đọc xong liền an tâm dưỡng bệnh, khí định thần nhàn tựa như chuyện bị đánh trọng thương chưa từng xảy ra.
Tô Quân Nhụy biết trước hắn sẽ như thế.
Mạnh Hòe Thanh chính là loại người như vậy.
Cách cư xử hiện tại của hắn mới là bình thường, chắc lúc này hắn đang suy nghĩ rất nhiều.
Cô không cần phí nhiều tâm tư đi quan tâm hắn đang nghĩ gì.
Loại người như Mạnh Hòe Thanh, nếu ngươi không thể làm bạn hay kết đồng minh với hắn thì nên thừa lúc còn sớm phải mau ra tay diệt trừ.
Loại người này giống như rắn độc, họ sẽ thật kiên nhẫn cẩn thận mà ẩn nấp nơi góc tối, sẽ tùy thời mà động.
Họ sẽ canh ngay lúc ngươi không để ý nhất dồn ngươi vào chỗ chết, cho ngươi một đòn trí mạng.
Ban đầu Tô Quân Nhụy muốn gặp Mạnh Hòe Thanh nhưng sau đó cô đã cẩn thận nghĩ lại.
Không nên cư xử quá mức thân thiện đối với người như Mạnh Hòe Thanh.
Có lẽ do xuất thân thấp nên tâm lý đề phòng của hắn rất nặng.
Nếu đối xử với hắn quá tốt, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ ngươi có ý đồ xấu.
Một khi ngươi đã bị hắn hoài nghi thì cả đời cũng đừng mong sẽ được hắn đối đãi thật lòng hay tận tâm tận sức mà làm việc cho ngươi.
Ban đầu cô hơi e dè Mạnh Hòe Thanh rằng một khi hắn tỉnh lại sẽ nổi cơn điên mà xông ra ngoài mất dạng rồi sau đó có lẽ sẽ vào rừng làm sơn tặc giống kiếp trước.
Đến lúc đó muốn thu phục hắn là việc không những khó mà còn rất phiền.
Tính ra biểu hiện bây giờ của hắn coi như không tệ.
Nếu tình hình đã vậy thì chơi với hắn một chút cũng không sao, hắn đã thích đoán tới đoán lui vậy thì cứ cho hắn thêm thời gian để đoán, liều mạng mà đoán, đoán đến khi thấy đủ thì thôi.
Chờ tới khi hắn đoán không ra, lúc đó cô sẽ đến gặp.
“Cứ để hắn dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi hắn khỏe lại, ta sẽ đến gặp hắn.” Tô Quân Nhụy vừa dứt lời thì Tôn Thiên liền nói: “Quận chúa liệu sự như thần.”
Tô Quân Nhụy nhìn hắn nghi hoặc:”Sao ngươi nói vậy?”
Tôn Thiên bất đắc dĩ nói: “Trước khi đến đây thì Mạnh Hòe Thanh đã nhờ thuộc hạ chuyển lời rằng Quận chúa nên chờ hắn khỏe lại rồi hãy đến gặp mặt, hiện tại hắn không có tâm tình gặp khách.”
Tô Quân Nhụy:”….” Người này thật là….dù là kiếp này hay kiếp trước vẫn không thể làm người khác thấy thương nỗi.
“Tùy ý hắn!” Tô Quân Nhụy thở phì phì nói.
Những ngày sau đó, Tô Quân Nhụy cũng bận túi bụi, cô dựa vào ký ức để đi tìm gặp vài vị thư sinh.
Những người đó tuy không quan trọng bằng Mạnh Hòe Thanh nhưng đều là người có năng lực, quan trọng nhất chính là phẩm hạnh rất tốt, thật lòng làm việc vì bá tánh.
Nếu có thể giúp Thái Tử chiêu mộ được những người này thì vào lúc tranh đoạt ngôi vị, phần thắng sẽ cao hơn.
Tô Quân Nhụy là thân nữ tử tuy thân phận cao quý nhưng thanh danh thì..
hơi hỗn độn nên chỉ dựa vào sức một mình cô đi chiêu hiền là việc khó khăn muôn vàn.
Cho nên, khi ra cửa Tô Quân Nhụy đã mang theo một pháp bảo bên người, bảo đảm trăm trận trăm thắng.
Pháp bảo đó mang tên Tô Quân Trạch.
Trong Bình An Vương phủ thì Bình An Vương Tô Cẩn Du từ nhỏ đã xuất chinh đi biên quan là một võ quan trong triều, Tô Quân Nhụy là phận gái nhưng có bản lĩnh tài hoa nên đã dấn thân vào giới kinh thương.
Còn Tô Quân Trạch thì từ nhỏ đã làm thư đồng cho Thái Tử sau đó thì vào triều làm quan vẫn luôn giúp Thái Tử làm việc.
Phong cách làm việc của hắn trầm ổn, suy nghĩ chu toàn, năng lực xuất chúng nên rất có danh vọng ở kinh thành, đặc biệt rất được đám thư sinh ngưỡng mộ.
Vì có Tô Quân Trạch đi chung nên đợt chiêu hiền này của Tô Quân Nhụy đã trở nên dễ dàng rất nhiều.
Tô Quân Trạch cũng rất vừa lòng với những vị thư sinh đó.
Thời điểm này chính xác là lúc Thái Tử cần người nên bây giờ xuống tay chiêu mộ chỉ có lợi không có hại.
Đáng chú ý nhất chính là Mộ Dung gia cũng đã bắt đầu ra tay.
Tô Quân Nhụy bắt được tin, An Thiếu Ngôn cùng vài tên thư sinh khác đã Mộ Dung Lam mời vào Hoa Lang Các phẩm trà nghe đàn, bàn thơ luận họa.
Mấy ngày sau, yết bảng khoa cử cũng đến.
Ngày đó, Tô Quân Nhụy đi cùng Thuế Tử Duyệt đến các cửa hiệu trong kinh để kiểm kê doanh thu mỗi tháng và kiểm tra lượng hàng.
Liễu Nhi và Nguyệt Nhi ở lại phủ quản sự nên Thanh Hà và Thanh Thủy đi cùng hai vị chủ tử ra ngoài.
Hai nha đầu tuổi còn nhỏ tuy mỗi ngày đều được Liễu Nhi chỉ bảo tận tình nhưng đã lâu không ra cửa nên có chút hưng phấn mong chờ.
Hai tiểu cô nương thấy Thuế Tử Duyệt không sai bảo gì nên luôn đứng ở gần cửa lén nhìn ra ngoài.
Thanh Hà chợt nghe thấy tiếng chiêng trống rền vang, vội vàng chạy lại gần cửa nhìn xung quanh rồi sau đó vui mừng gọi Thanh Thủy: “Thủy Nhi, mau tới xem, là Trạng Nguyên dạo phố !”
Tính cách của Thanh Thủy không hoạt bát bằng Thanh Hà nhưng vì tò mò nên cũng cẩn thận ra trước cửa hiệu nhìn.
Tiểu nhà đầu nhìn thấy trên đường đang có ba nam tử theo thứ tự lần lượt cưỡi ngựa đi về phía con đường này.
Tô Quân Nhụy cũng nghe thấy tiếng trống, cô nhíu mày nghĩ rồi nói:”Hôm nay là ngày yết bảng, dựa theo truyền thống của Cẩm Quốc thì ba người thi đậu ba hạng đầu sẽ được dạo phố.”
Thuế Tử Duyệt đang ôm sổ trong tay xem xét lượng vật phẩm của cửa hiệu nghe vậy cũng đi tới cửa, nói: “Ta cũng đã quên hôm này là ngày yết bảng, mau nhìn thử tam nguyên là người phương nào?”
Tô Quân Nhụy thấy Thuế Tử Duyệt hứng thú liền nói: “Đứng dưới này sao mà coi được.
Chúng ta lên lầu sẽ thấy rõ hơn.” Thật ra cô chẳng có hứng thú với chuyện um sùm này, cũng do kiếp trước coi quá nhiều coi đến chán rồi.
Cộng thêm, ba hạng đầu của mỗi đợt thi đình cô đều nhớ rõ, lần này cũng không ngoại lệ nên hứng thú càng không có thêm được chút nào.
Nhưng Duyệt Duyệt muốn nhìn thì cô tất nhiên sẽ đi nhìn với nàng.
Thuế Tử Duyệt nghĩ nghĩ rồi lại thấy vẻ mặt kỳ vọng của hai tiểu cô nương liền cười đáp:”Cũng được, lên lầu hai đi, có thể coi rõ hơn.”
Bốn người lên lầu hai, ghé sát vào cửa sổ rồi nhìn xuống đường phố náo nhiệt.
Cũng may, cửa hiệu của Thuế Tử Duyệt nằm trên con đường chính của kinh thành nên chắc chắn tam nguyên sẽ đi ngang đường này.
Hai tiểu nha đầu vui vẻ hưng phấn vừa nói vừa cười tít mắt.
Thuế Tử Duyệt ngồi bên cửa sổ, tay cầm sổ vừa xem vừa đợi.
Không bao lâu, đội ngũ đã đi ngang cửa hiệu, Tô Quân Nhụy nhìn xuống rồi “Hả?” một tiếng.
Thuế Tử Duyệt nghe được nên quay sang hỏi:”Làm sao vậy Quân Nhụy?”
Tô Quân Nhụy lắc đầu đáp: :Không có gì, thấy được người không muốn thấy thôi.”
“Không muốn thấy?” Thuế Tử Duyệt cúi đầu nhìn xuống.
Ba hạng đầu lần này, Trạng Nguyên hơi lớn tuổi, còn Bảng Nhãn và Thám Hoa đều là thiếu niên xuân phong đắc ý.
Thuế Tử Duyệt vô tình nhìn thấy bóng người quen quen.
Nàng nhẹ nhàng “À” một tiếng, không ngạc nhiên như Tô Quân Nhụy vì kết quả này không quá khó đoán.
An Thiếu Ngôn.
Tiếng “À” này của Thuế Tử Duyệt rất bình thản mang theo hàm ý đương nhiên.
Tuy An Thiếu Ngôn có hơi cao ngạo – một tật xấu của những thư sinh đọc sách nhiều nên nghĩ bản thân nhìn xa trông rộng – nhưng về mặt văn chương thì hắn rất có tài hoa.
Dù việc hắn giành được vị trí Bảng Nhãn có chút vượt ngoài dự đoán của nàng nhưng cũng không phải việc quá ngạc nhiên.
Nguyên do Tô Quân Nhụy bất ngờ là bởi vì lần xếp hạng này xảy ra điều ngoài ý muốn.
Trạng Nguyên và Thám Hoa không hề thay đổi nhưng người giành Bảng Nhãn…!lại thay đổi.
Bảng Nhãn giờ đây đã đổi thành An Thiếu Ngôn, sao cô lại cảm giác thấy chuyện này không phải ngoài ý muốn?
Bốn người đang nhìn xuống đường thì đột nhiên An Thiếu Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Chờ khi quét mắt nhìn đến bốn người ở cửa sổ thì hắn cũng kinh ngạc, không ngờ trong lúc này lại thấy được người quen.
Tô Quân Nhụy nhìn xuống, cô phát hiện ánh mắt của An Thiếu Ngôn đang dừng ở Thuế Tử Duyệt.
Tuy chỉ xảy ra trong tích tắc nhưng cũng bị Quận chúa đại nhân lanh tai lẹ mắt của chúng ta bắt gặp.
“Giờ chắc họ đang đi đến Quỳnh Lâm yến?” Thuế Tử Duyệt hoàn toàn không nhận ra điều khác thường, nàng quay sang cười với Quân Nhụy của mình, nào biết….
Tô Quân Nhụy: “……”
Thuế Tử Duyệt: “?” Nàng chớp chớp mắt, không hay không biết.
“Quân Nhụy? Nàng sao vậy?” Tại sao nàng cảm thấy Quận chúa đại nhân của nàng đang không vui?
“Duyệt Duyệt…” Tô Quân Nhụy chu chu miệng nhõng nhẽo: “Tâm trạng của ta không tốt.”
“Hửm? Sao tâm trạng không tốt?”
Lúc nãy hắn vừa mới nhìn nàng nhìn nhìn nhìn nàng ! Là nhìn nàng đó !
“Bên ngoài quá ồn, chúng ta về phủ đi.” Ta……ta sẽ không mở miệng nói cho nàng biết.
“Nhưng mà sổ sách ta vẫn chưa xem xong, với lại còn có mấy cửa hiệu cần đi xem…” Thuế Tử Duyệt khó xử nói: “Hay là Quân Nhụy về phủ trước?”
“Đâu được!” Tô Quân Nhụy lập tức cự tuyệt nói: “Ta sẽ không về trước nhưng bên ngoài quá ồn, ta đau đầu, đóng cửa sổ lại hết đi!”
Thuế Tử Duyệt bất đắc dĩ nhìn Tô Quân Nhụy, không phản đối lời nào mà vội vàng kêu Thanh Hà và Thanh Thủy đóng cửa sổ lại.
“Chờ khi đội ngũ đi rồi sẽ không ồn nữa….
Đầu còn đau không?”
“Đau ! Duyệt Duyệt, ta muốn dựa vào nàng.”
“…… Được được, nàng dựa đi….”
Hai người ngồi dựa sát vào nhau trên lầu hai, Thuế Tử Duyệt tiếp tục xem sổ sách rồi sau đó họ đi tiếp đến các cửa hiệu khác kiểm kê.
Xử lý mọi việc xong xuôi, bốn người mới đến Tiên Mãn lâu ăn cơm tối.
Bởi vì cuộc đụng độ xém nảy lửa lần trước nên lần này chưởng quầy đã cố ý sắp xếp một nhã gian trên lầu hai cho hai nàng.
Ngồi trong nhã gian không khí quá tĩnh lặng nên Thuế Tử Duyệt đã mở cửa sổ ra, vừa mở ra đã nghe tiếng nói từ cách vách truyền đến.
“Trần huynh lần này không vào được ba hạng đầu, thật đáng tiếc.”
“Đúng vậy, tuy kém hơn Lý huynh nhưng tài hoa của Trần huynh thì không ai có thể phủ nhận, ta còn nghĩ thi đình lần này Trần huynh chắc chắn sẽ lấy được Bảng Nhãn, không ngờ….”
“Hạng tư đã quá tốt.”
“Nói thì nói vậy thôi…nhưng An Thiếu Ngôn giành được Bảng Nhãn thật là chuyện ngoài ý muốn, tuy hắn tài hoa xuất chúng nhưng nếu so với Trần huynh thì hắn không bằng…nên sao có thể…”
“Nghe nói là do vấn đáp sách luận rất tốt…!Thánh Thượng rất vừa lòng.”
“Sách luận ?”
“Sách luận ?”
Tô Quân Nhụy nghe được lời nói của đám người bên ngoài, quay sang nhìn Thuế Tử Duyệt.
Nàng phát hiện ánh mắt của ai đó nên liền tươi cười nhìn lại.
Rõ ràng lúc trước những vấn đề mà Duyệt Duyệt đưa ra hắn đều không trả lời được, sao bỗng nhiên phần vấn đáp sách luận lại khiến Thánh Thượng hài lòng….!
Quận chúa đại chúa rất không vui, cô muốn nổi giận nhưng mà…!không thể nổi giận với tiểu nương tử nhà mình…!Làm sao mới tốt đây ?
Dùng xong cơm tối bốn người mới lục tục hồi phủ, sau khi về mới biết tối nay Tô Cẩn Du và Tô Quân Trạch không ở nhà.
“Hôm nay là Quỳnh Lâm yến, Vương gia và Quân Trạch đều vào cung dự tiệc, phải trễ chút mới về.” Triệu Uyển Uyển đang ngồi ở đại sảnh chờ trượng phu, thấy hai người Tô Quân Nhụy nên mới thông báo cho họ biết.
Tô Quân Nhụy gật đầu đã hiểu.
Đời này cô không có thân phận cao như đời trước còn là phận nữ nên cô không có tư cách tham gia.
Nhưng…!cô cũng không luyến tiếc !
Quận chúa đại nhân thầm khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
Thuế Tử Duyệt:”….” Tại sao từ lúc nhìn tam nguyên dạo phố cho đến giờ, Quân Nhụy cứ kỳ lạ ?
Quận chúa phu nhân cẩn thận suy nghĩ, vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Tam nguyên dạo phố….!hình như đâu có chuyện lạ gì xảy ra.
Tuy Quận chúa phu nhân không tìm ra lý do chính xác nhưng nàng biết vấn đề chắc chắn nằm ở tam nguyên dạo phố.
Rốt cuộc là bị cái gì ?
Quận chúa phu nhân không nghĩ ra.
Quận chúa đại nhân vì trong lòng đã chua lòm như uống một bình dấm lớn nên buổi tối đã cùng phu nhân lăn lộn tới hơn nửa đêm mới ngừng.
Sau một hồi lăn lộn thì Thuế Tử Duyệt đã biết được nguyên nhân tức giận của Quân Nhụy nhà nàng.
Quận chúa phi nhân sau khi biết được chân tướng đã thầm nghĩ: Quân Nhụy đang ghen ? Ai cha….!Vui quá ! Làm sao bây giờ ?.