Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 21: Lẽ


Bạn đang đọc Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện – Chương 21: Lẽ


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tô Quân Nhụy tuy là nữ nhưng hằng năm đều luyện võ nên một tên thư sinh làm sao chịu nỗi một quyền của cô.

Sau khi ăn một đấm, hắn liền té xuống đất, che lại hai mắt đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cố chịu không phát ra tiếng.

“Tiểu nương tử! Làm sao khi không vô duyên vô cớ lại đây đánh người?!”  Thư sinh kia chưa mở miệng thì người bên cạnh hắn đã giành nói rồi chạy đến đỡ bạn tốt của mình.

Người bạn bực bội chỉ trích Tô Quân Nhụy: “Thấy ngươi lớn lên xinh đẹp, không ngờ ngươi lại là hạng người dã man không chịu nói lý lẽ! Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới chân thiên tử cũng dám hành hung người khác có còn vương pháp hay không?”
Tô Quân Nhụy nghe xong liền hừ lạnh một tiếng, rất muốn mắng đám thư sinh ‘Lão nương ta đây chính là vương pháp!’ Bất quá chỉ là thầm nghĩ trong bụng.

Tô Quân Nhụy đi về phía tên thư sinh bị đánh giận dữ nói: “Vương pháp? Ngươi ngồi ở đây hồ ngôn loạn ngữ, nhục mạ thê tử của ta, giờ còn ở đây đòi vương pháp?”
“Khoan khoan, ngươi từ từ đã!” Thấy Tô Quân Nhụy còn muốn đánh tiếp nên một thư sinh khác vội kêu lên.

Cả đám nhìn qua chỉ thấy Tô Quân Nhụy là nữ, bên cạnh cô cũng không có nam nhân nào đi theo, nhân số thì ít hơn bên hắn nếu muốn đánh thì bên hắn sẽ chiếm lợi thế nên hắn liền thấy tự tin, lời nói cũng mạnh hơn vài phần.

“Chúng ta nhục mạ thê tử của ngươi hồi nào? Ngươi đừng càn quấy, nếu muốn đánh tiếp thì đừng trách chúng ta không khách khí!”
Tô Quân Nhụy cười lạnh nói: “Haha….Các ngươi sẽ không khách khí nữa thì sao? Vậy ta cũng không cần khách khí!” Tô Quân Nhụy vung một quyền đánh qua, đối phương thấy được nên cả đám liền nổi giận đùng đùng vây quanh Tô Quân Nhụy.

Trận náo động đã dọa sợ không ít khách nhân đang ăn cơm xung quanh, người nhát gan thì canh lúc chưa đánh nhau đã lén trốn đi, người ở lại thì cẩn thận rúc vào một bên không dám hé nửa lời.

Tiểu nhị ở lầu một nghe được tiếng động vội xông lên nhưng vừa thấy tình huống giương cung bạt kiếm đã sợ xanh mặt liền chạy xuống gọi chưởng quầy.

“Quân Nhụy!” Sắp xông lên thì Thuế Tử Duyệt đột nhiên kêu tên Tô Quân Nhụy.

Thật sự Thuế Tử Duyệt không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy, Nàng không nghĩ Quân Nhụy bất chợt gây khó dễ thậm chí muốn đánh nhau với đám thư sinh đó.

Mọi chuyện quá nhanh, nàng phản ứng không kịp.


Thấy hai bên sắp khơi mào cuộc chiến, nàng vội vã ngăn cản: “Chỉ là một đám thư sinh khua môi múa mép bàn luận tin vỉa hè thôi.

Miệng là của bọn họ, họ muốn nói thì cứ mặc cho họ nói.

Những lời nói của bọn họ cũng đâu làm nên chuyện gì, nếu chúng ta thật sự tức giận vì những lời nhàn rỗi không đâu, vậy mới không đáng.”
Lúc đầu đám thư sinh thấy Thuế Tử Duyệt ngăn cản Tô Quân Nhụy còn cho rằng nàng sẽ nói đạo lý, ai ngờ nàng lại nói vậy.

Tuy Tô Quân Nhụy đã buông tay xuống nhưng lời của Thuế Tử Duyệt lại như thêm dầu vào lửa càng chọc giận bọn hắn.

Bọn hắn luôn tự xưng mình luôn chú ý đến quốc gia đại sự, tự nhận mình là đại quan tương lai chỉ nên làm đại sự.

Giờ lại bị một tiểu nha đầu nói thành thư sinh nói tin vỉa hè, trong lòng sao có thể vui vẻ?
“Tiểu nương tử ngươi sao có thể nói vậy?”
“Một nữ tử nhỏ nhoi chưa nói đến việc ngươi xuất đầu lộ diện, giờ còn dám đứng đây dõng dạc.”
“Thật sự chúng ta muốn hỏi tiểu nương tử một chút, trong lòng của tiểu nương tử thì nhân tài dạng nào mới có thể xuất đầu?”
Cả đám thư sinh cùng chung kẻ địch, sôi nổi thi nhau chất vấn Thuế Tử Duyệt.

Tô Quân Nhụy vừa nghe xong lại tức  giận muốn đánh người.

Mồm mép thư sinh xưa nay vẫn luôn lợi hại, Duyệt Duyệt nhà cô lúc đầu đã buột miếng nói ra những lời châm biếm nên lúc này càng có thêm nhiều người công kích nàng.

Một bọn thư sinh da mặt quá dày, ỷ đông ăn hiếp ít, nếu vậy thì giương mắt lên nhìn cô đánh đến khi răng môi rụng rời!
Liễu Nhi và Nguyệt Nhi mỗi người cầm lên một cái mâm đứng cạnh Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt.

Tuy các nàng tin tưởng năng lực của chủ tử nhưng nếu thật sự phải đánh thì các nàng sẽ xông lên.

Một mâm đánh xuống các nàng không tin không đánh được đám hỗn đản này!
Thuế Tử Duyệt rũ mắt không nhìn đám thư sinh chỉ vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt tay Tô Quân Nhụy.


Sau đó mới ngẩng đầu nhìn đám thư sinh nói: “Các ngươi luôn tự xưng là người đọc sách thánh hiền, tự xưng là quan tâm quốc gia đại sự, vậy ta hỏi các ngươi.

Quốc thổ của Cẩm quốc rộng bao nhiêu? Tướng quân nắm quân binh là ai? Mấy năm gần đây Cẩm quốc có chiến sự hay không? Chiến sự thắng hay bại? Chính sách của Cẩm quốc là gì? Các ngươi có kiến nghị gì không? Bá tánh làm sao mới an cư lạc nghiệp? Nếu bá tánh gặp nạn, triều đình phải cứu trị như thế nào…..Nói cụ thể hơn một chút, các ngươi có biết giá gạo thóc bây giờ là bao nhiêu? Một văn tiền có thể mua được những gì….”
Thật sự Thuế Tử Duyệt cũng không muốn cãi lại chỉ đứng nhìn đám thư sinh rồi nhàn nhạt hỏi vài vấn đề, chỉ hỏi mấy câu đã làm cho cả bọn á khẩu.

Thiết nghĩ bọn họ mười năm gian khổ học tập, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, làm gì còn tâm trạng đi quan tâm những việc này?
Có người muốn phản bác thì lại nghe Thuế Tử Duyệt nói tiếp: “Triều đình muốn chính là trên có thể quan tâm quốc gia đại sự, dưới có thể nghe được nỗi khổ của bá tánh.

Mà các ngươi tự xưng là có chí lớn nhưng trên không quan tâm quốc sự, dưới thì không hiểu bá tánh.

Thậm chí cả chuyện bình thường nhất các ngươi cũng không quan tâm.

Nếu triều đình thật sự dùng những người chỉ biết nghe tin vỉa hè chưa khảo sát phân biệt đã tin là thật rồi ngồi đây buôn chuyện thị phi như các ngươi thì thử hỏi mai này sẽ có bao nhiêu án oan  trong tay các ngươi? Triều đình làm sao có thể tin dùng những người như các ngươi?”
Thuế Tử Duyệt dứt lời, cảm xúc trước sau vẫn nhàn nhạt như đang nói chuyện ngày thường.

Nhưng những lời này lại khiến cho Tô Quân Nhụy cảm thấy rất vui sướng, nhưng khi nhìn đến cảm xúc trên mặt đám thư sinh thì càng cảm thấy vui vẻ hả dạ.

“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi….” Thư sinh kia bị Thuế Tử Duyệt nói đến á khẩu, mặt đỏ tía tai, ngón tay cứ chỉ Thuế Tử Duyệt, miệng thì cứ ‘ngươi’ nửa ngày trời cũng không nói ra được lời nào khác.

“Quận chúa phu nhân thật sự rất biết ăn nói.” Tên thư sinh kia còn tiếp tục ‘ngươi ngươi’ thì An Thiếu Ngôn-người nãy giờ vẫn luôn yên lặng, buông xuống đôi tay đang che mắt, mở miệng nói một câu.

Thuế Tử Duyệt quay đầu nhìn người vừa nói, nàng hơi hơi nhướng lông mày nói: “Cuối cùng đã có người biết quan sát.”
Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy vô cùng bình tĩnh thì ngược lại đám thư sinh sau khi nghe câu nói của An Thiếu Ngôn đã sợ đến mặt mày tái xanh.

“Thiếu Ngôn?! Ngươi ngươi ngươi ngươi…..Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói….các nàng…..các nàng….” Một thư sinh tay run run chỉ vào hai nữ tử trước mặt rồi lại nhìn sang An Thiếu Ngôn khó tin hỏi.


Những thư sinh này làm biết được, bọn họ ngồi đây nói thị phi về Quận chúa kết quả lại bị hai vợ chồng người ta nghe được.

Bây giờ nhớ lại những gì mình đã nói rồi nhìn dáng vẻ nổi giận của Tô Quân Nhụy cùng vẻ bình tĩnh của Thuế Tử Duyệt, hắn chỉ thấy cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Đám thư sinh nhớ lại câu nói lúc Tô Quân Nhụy vừa mới tới.

Nương tử…… Trong kinh thành này, nữ tử cưới nữ tử thì ngoài vị Quận chúa kia, đâu thể kiếm ra người thứ hai?
“Không biết có phải là Quận chúa phu nhân đã dùng tài ăn nói của mình để chia rẻ Quận chúa bà Mộ Dung cô nương?” Khác với những thư sinh đang lúng túng thì An Thiếu Ngôn trấn định hơn nhiều, nhiều năm qua hắn vẫn luôn ái mộ Mộ Dung Lam.

Từ lễ hội hoa đăng của nhiều năm trước, sau khi hắn vô tình thấy Mộ Dung Lam thì như vừa gặp đã yêu.

Chỉ tiếc, hắn học tập chưa thành nên đành trở về quê nhà, hắn một lòng quyết chí sẽ công thành danh toại, nếu không đủ để cưới Mộ Dung cô nương,  dù chỉ được đứng cạnh nàng ta thì hắn đã thấy mãn nguyện.

An Thiếu Ngôn đâu ngờ rằng, hắn chịu trăm đắng ngàn cay vào kinh chưa gặp được Mộ Dung cô nương thì đã nghe tin nàng ta sinh bịnh.

Hắn hỏi thăm khắp nơi mới phát hiện, bịnh tình của Mộ Dung cô nương lại liên quan đến vị Quận chúa của Bình An Vương phủ.

Sau đó, hắn gom nhặt từng chút từng chút thông tin của vị Quận chúa đó cũng như vị Quận chúa phu nhân kia.

An Thiếu Ngôn vừa mới biết những tin này, cộng thêm việc nhiều lần cầu kiến Mộ Dung cô nương bất thành, tâm trạng của hắn liền tuột dốc nên mới có những lời nói hôm nay.

Hắn biết mình là người ngoài cuộc không rõ sự tình nhưng cơn tức giận khó kìm nên muốn nói ra để vừa đã miệng vừa giải tỏa nỗi lòng.

Vì liên quan đến Mộ Dung Lam nên An Thiếu Ngôn không có ấn tượng tốt với Tô Quân Nhụy, đặc biệt là Thuế Tử Duyệt.

Nghe xong lời nói đường hoàng lúc nãy của Thuế Tử Duyệt thì trong lòng càng không vui, đành mở miệng châm chọc.

Thuế Tử Duyệt nghe xong câu châm chọc, nàng cũng không đi giải thích chỉ nhàn nhạt nhìn An Thiếu Ngôn rồi lắc đầu tiếc nuối nói một câu: “Đáng tiếc.”
Tô Quân Nhụy thấy thế cười lạnh nói với An Thiếu Ngôn: “Xem ra, một quyền vừa rồi vẫn chưa đủ làm ngươi tỉnh táo.” Cô chỉ nói vậy chứ không ra tay, tốt xấu gì cũng đã sống hai đời, tuổi tác tính ra đều lớn số tuổi cả năm người đó gộp lại nên cô cũng không bị đả kích vì những lời đó.

Khụ khụ…..Đương nhiên là hành động lúc nãy không liên quan gì đến việc giữ bình tĩnh.


Tô Quân Nhụy nhìn thoáng qua năm tên thư sinh rồi quay đầu cười nố với Thuế Tử Duyệt: “Duyệt Duyệt, cứ mãi ở chỗ này cũng không có gì vui, không bằng chúng ta đi quán trà nghe kể chuyện, được không?”
Thuế Tử Duyệt tất nhiên cũng không muốn ở lại đây, lý do là vì nàng sợ Quân Nhụy lại xúc động đánh đám người kia nên khi nghe lời đề nghị của cô, nàng liền vội vàng đồng ý: “Cũng được.”
Bốn người không để ý đám thư sinh trước mặt, chỉ lo đi xuống lầu tính tiền.

Chưởng quầy vẫn luôn núp ở cầu thang nhìn lén thấy đám người Tô Quân Nhụy liền vội vàng vui vẻ nịnh nọt bước theo.

Vừa rồi hắn cho rằng đôi bên sẽ đánh nhau nên đã đi báo quan, giờ không có đánh liền mừng thầm.

Thuế Tử Duyệt trả tiền cơm chưa bước ra khỏi tửu lầu đã bị quan binh vây quanh.

Quan sai nhận được tiểu nhị báo án đã hấp tấp chạy tới.

Quan binh dẫn đội tên là Trương Hổ biết mặt Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt nên khi thấy hai người đã vội quỳ một gối nói: “Thuộc hạ tham kiến Quận chúa, Quận chúa phu nhân.”
Tô Quân Nhụy quay đầu nhìn chưởng quầy đang cười xấu hổ, kêu Trương Hổ đứng lên.

Trương Hổ cung kính đứng bên cạnh nói với Tô Quân Nhụy: “Thuộc hạ nghe nói Quận chúa ở tửu lầu bị người gây khó dễ, Quận chúa có muốn thuộc hạ bắt người về nha môn hỏi chuyện không?” Trương Hổ không có ấn tượng tốt với Tô Quân Nhụy.

Hắn bất mãn không phải vì sự tích quái lạ của cô theo lời đồn của bá tánh mà do cô rõ ràng đã có thê tử lại còn mặt dày theo đuổi Mộ Dung cô nương, vậy thê tử làm sao đây? Chỉ do Tô Quân Nhụy có thân phận cao quý, còn hắn chỉ là một quan binh nhỏ nhoi nên làm sao có tư cách để nói? Nhưng gần đây hắn lại nghe nói Tô Quân Nhụy đã cùng thê tử hảo hợp, lại còn đoạn tuyệt lui tới với Mộ Dung Lam nên hắn thầm nghĩ chắc có lẽ Tô Quân Nhụy là một lãng tử quay đầu, điều này vô cùng đáng quý nên ấn tượng với cô cũng tốt hơn rất nhiều.

Tô Quân Nhụy không biết suy nghĩ thầm kín của Trương Hổ, tuy cô tức giận lời nói xằng bậy của đám thư sinh nhưng chuyện này không cần lôi kéo quan phủ vào cuộc.

Huống chi mới vừa rồi cô đã vì Thuế Tử Duyệt xả giận nên không muốn làm sự việc rối rắm thêm.

“Không phải chuyện lớn, không cần lao sư động chúng, mọi người lui đi.”
Trương Hổ vội đáp lời: “Đã rõ.” Lui xuống.

Trước khi hắn đi đã phái hai tiểu binh đi theo bảo vệ Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt.

Tô Quân Nhụy hiểu ý nên cô không từ chối hảo ý của Trương Hổ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.