Đọc truyện Trọng Sinh Chơi Chết Hoàng Triều!! – Chương 29: Tức Giận
Nói đến điều này, Hoa vương gia cảm thấy có chút tức giận, ông ta rất muốn biết rốt cuộc con gái của mình sống có tốt, nhưng từ trước đến nay con gái đều không nói với ông ta bất cứ chuyện gì.
“Haha, phụ vương, đều là một chút chuyện nhỏ, con gái không muốn nói với người, chỉ là thực sự không có chuyện gì cần phải nói!”
Cô cười càng vui vẻ, dường như không bị ảnh hưởng bởi cách nói chuyện kỳ quái này.
“Phụ vương, sao người lại đột nhiên đến đây, cũng không nghe thấy tin tức phụ vương tiến phủ?” Ôn Hương cười haha, kéo y phục của Hoa vương gia, làm nũng.
“Người của phụ vương vẫn đang ở ngoại thành, Hồ Xuyên bá bá của con viết thư cho phụ vương, phụ vương cảm thấy không yên tâm, vì vậy muốn vào thành trước trở về thăm con…”
“Đúng rồi, phụ vương, người về Tứ Thành là hoàng đế bá bá gọi người về sao?”
Ôn Hương gọi hoàng thượng là hoàng đế bá bá, cũng vì mối quan hệ của hoàng thượng và Ôn Lạc vô cùng tốt, tốt đến mức giống như huynh đệ ruột thịt.
Ôn Lạc cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Ôn Hương.
“Không phải ở trong thư phụ vương nói với con rồi sao, bây giờ không có chuyện gì, cộng thêm quà trâm cài tóc của con sắp đến, phụ vương có thể không quay về sao?”
Dáng vẻ của Ôn Lạc kiểu như tại sao tự nhiên lại nói chuyện này.
Vẻ mặt Ôn Hương đột nhiên thay đổi.
Cô nói mà, tại sao gần đây đều không nhận được thư của phụ vương, tại sao lão vương phi lại đột nhiên nói phải tặng cô một món quà lớn, tại sao bọn họ biết phụ vương muốn vào Tứ Thành.
Quả nhiên, những người này nhân khoảng thời gian trước lúc cô không có ở trong phủ, đã chặn lại tất cả đồ đưa cho cô.
Được nha, người của Phủ Hoa Vương bây giờ ngày càng lợi hại rồi.
Thấy sắc mặt cô thay đổi, Ôn Lạc cho là lời nói của mình quá nặng, vì vậy mới khiến cô có dáng vẻ như thế này, nên đổi giọng điệu, chỉ chậm rãi nói: “Phụ vương cũng không trách con, chỉ là sau này có chuyện gì, nhất định phải nói với phụ vương, phụ vương ở biên giới xa xôi, nếu như chuyện gì con cũng không nói, sao phụ vương biết được con gái của mình có sống tốt không?”
Trong mắt Ôn Hương lại âng ấng nước mắt, Hoa vương gia cũng chỉ cho là cô giở thói trẻ con, cũng không nghĩ nhiều.
“Phụ vương, con gái biết rồi, phụ vương, người lâu như vậy mới trở về một lần, trước tiên đừng nói đến chuyện nhỏ này của con gái, chắc chắn phụ vương cũng rất mệt rồi, hay là ngồi xuống đi, con gái kêu người làm cho phụ vương ít đồ ăn ngon, thế nào?”
“Không cần đâu, phụ vương lặng lẽ tiến phủ, lát nữa phải ra ngoài, lần này phụ vương hồi phủ, không đi bái kiến lão vương phi trước, đến lúc đó chỉ sợ là lại có chuyện để nói…”
Ôn Hương vừa nghe thấy vậy cũng cảm thấy có đạo lý, đến lúc đó chỉ sợ lão vương phi muốn ở bên ngoài hủy hoại danh tiếng của phụ vương.
“Vậy để Hương Nhi làm cho phụ vương một ít đồ được không? Phụ vương mệt như vậy, A Hương thực sự không nhẫn tâm.”
Ôn Hương làm nũng, Hoa vương gia đột nhiên cảm thấy có một cô con gái làm nũng như này thật sự trái tim đều muốn tan ra.
“Vậy thì ăn một chút?” Cô cầu xin Ôn Lạc, Ôn Lạc cưng chiều nhìn cô.
Ôn Hương đột nhiên vui vẻ, nở nụ cười.
Hoa vương gia về Tứ Thành, hóa ra chính là một chuyện bí mật, vì vậy Ôn Lạc không có khua chiêng múa trống gì, sau khi ăn xong thì rời đi, ngày hôm sau mới chính thức từ ngoại thành đi vào trong thành, về đến phủ, bái kiến lão vương phi, cũng gặp Trần di nương, nói hai câu, liền đi nghỉ ngơi.
Không gặp Ôn Hương, cũng không hỏi đến Ôn Nhan, điều này khiến lão vương phi và Trần di nương thực sự có chút không hiểu, nếu như nói vương gia bất công, ông ta cũng không hỏi đến Ôn Hương, đương nhiên không nhớ đến Ôn Nhan, bọn họ cũng chỉ có thể xem như là vì vương gia quá bận, nhất thời không nhớ đến cũng là có đạo lý.
Vì vậy, bọn họ nhất định phải khiến Ôn Lạc nhớ ra, dù sao Ôn Nhan cũng đã đi đến Tướng Quốc Tự một thời gian dài rồi, nếu như vì vương gia hồi phủ, nhớ nàng ta, nàng ta có thể trở về phủ sớm một chút, nói như vậy, cũng đỡ cho nàng ta phải đợi đến lúc đón năm mới mới có thể về phủ.
Nhưng, trong viện tử của lão vương phi, Trần di nương một câu cũng không dám nói.
“Lão vương phi gần đây vất vả rồi, không biết gần đây sức khỏe như thế nào?” Sau khi Ôn Lạc hành lễ với lão vương phi, cũng thờ ơ hỏi.
“Cái cơ thể già này vẫn tốt, làm phiền vương gia phải lo lắng rồi, vương gia đi đường vất vả, sức khỏe vẫn tốt chứ? Bây giờ về đến phủ rồi, thì phải bồi bổ thật tốt!”
Nhìn dáng vẻ vô cùng quan tâm đến sức khỏe của mình của bà ta, Ôn Lạc cũng không nói gì.
“Đúng rồi, phải gặp mấy đứa nhỏ, bây giờ đại cô nương ở trong viện tử của nàng ta….” Bà ta vẫn chưa nói xong đã bị Ôn Lạc ngắt lời.
“Bây giờ chưa cần thiết, mấy đứa nhỏ quá ồn ào rồi, bổn vương đi nghỉ ngơi một chút trước, vẫn là đổi qua ngày khác gặp mấy đứa nhỏ đi!”
Ông ta đã nói như vậy, lão vương phi cũng không dám nói nhiều, dù sao dáng vẻ phong trần của ông ta trông cũng vô cùng mệt mỏi, ông ta không muốn gặp cũng có đạo lý.
“Vậy hai ngày nữa rồi gặp!”
Lão vương phi cười haha nói, mặc kệ Trần di nương đang lo lắng đứng ở bên cạnh, dù sao so với những chuyện này, điều quan trọng vẫn là sự tín nhiệm của bà ta ở chỗ Ôn Lạc, dù sao, Ôn Lạc không phải là con trai do bà ta sinh ra.
Nếu như bà ta có một người con trai ruột, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, bà ta không cần phải chịu những con tức giận như vây, bây giờ bà ta ủy khuất như thế này, không phải là vì Ôn Lạc không phải là con trai ruột của bà ta sao? Hơn nữa, từ trong xương tủy, Ôn Lạc không xem trọng bà ta.
“Cô cô, sao người có thể, có thể như vậy…” Nhìn thấy bóng dáng của Hoa vương gia đã đi ra ngoài, bà ta đã vô cùng lo lắng, nhìn lão vương phi, hỏi.
“Ta làm sao?”
Trong lòng lão vương phi vốn dĩ đã không vui, bây giờ lại bị cháu gái của mình oán trách như vậy, giống như bà ta không có bản lĩnh gì vậy, bà ta có thể vui vẻ sao?
“Nhan Nhi của chúng ta vẫn chưa trở về…” Bà ta nhìn vẻ mặt không được vui vẻ của lão vương phi, cũng không dám nói quá nhiều.
“Nhan Nhi ở bên đó lâu như vậy, lẽ nào còn để ý đợi thêm mấy ngày nữa?”
Giọng điệu của lão vương phi lạnh nhạt, bà ta thật sự không hiểu được trong đầu đứa cháu gái này mỗi ngày nghĩ cái gì, nói ra những lời này thật sự khiến bà ta không còn gì để nói.
“Cô cô…người không quan tâm đến Nhan Nhi, nhưng đó là miếng thịt rơi từ trên người con xuống…” Trần di nương lẩm bẩm, nhưng câu nói này lại lọt vào tai của lão vương phi.
“Ngươi nói cái gì?”
Bà ta không ngờ, đứa cháu gái này của bà ta, từ trước đến nay hóa ra vẫn có suy nghĩ như vậy, bà ta không lo lắng cho Nhan Nhi, vì vậy sẽ không để ý, bà ta làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng biến thành một người không lo lắng, không quan tâm….
Lần đầu tiên, bà ta thực sự cảm thấy đứa cháu gái này bị chiều hư rồi, không có chút đạo lý nào.
“Lão vương phi, người không cần quá để ý, Trần di nương có lẽ là quá lo lắng cho nhị tiểu thư, lời nói mới kích động như vậy!”
Lâm ma ma bước lên dìu lão vương phi, lão vương phi nhìn người bạn già hầu hạ bà ta cả một đời, mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp.
“Đúng vậy, nàng ta lo lắng là có thể không quan tâm đến lời nói của mình!” Lão vương phi thở dài, cuối cùng cũng không trả lời.
….
Sau khi Hoa vương gia rời đi, trong lòng nghĩ đến chuyện biên cương, ông ta không nhìn ra lão vương phi có chỗ nào không đúng, cũng không phải là ông ta cố ý không gặp Ôn Nhan, Hồ Xuyên cũng không nói với ông ta, Ôn Nhan bị đưa đến Tướng Quốc Tự, ông ta cứ nghĩ là Ôn Nhan vẫn đang ở trong nhà.
Nhưng nàng ta làm ra chuyện như vậy, vẫn sống chết không biết hối cải, đẩy mọi chuyện lên người của tỷ tỷ, không có chút tình cảm tỷ muộn, chuyện này khiến Hoa vương gia rất tức giận, nhất thời thật sự không muốn gặp.
Nhưng chuyện này, thế nào cũng phải đợi ông ta nghỉ ngơi một chút mới có thể giải quyết.
Dù sao cũng là chuyện của hai đứa con gái, ông ta phải giải quyết tốt.
“Vương gia, Trần di nương đuổi kịp rồi!”.