Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm

Chương 3: Cách Thế Tầm Phương


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm – Chương 3: Cách Thế Tầm Phương


Edit : Diệp Thần
Beta : Yến Phi Ly
.
Thành Quý nhìn Sở Dự đứng ngồi không yên trên trường kỉ, mặc tẩm y màu đen, đi chân trần, tóc dài tán loạn xốc xếch, Vương gia ngoan lệ vốn cực kì nghiêm nghị âm trầm, hiện giờ lại luống cuống giống như hài tử vậy.
Hắn liên tục trấn an Sở Dự, khuyên bảo một hồi mới có thể đỡ được vị Vương gia muốn đi chân trần chạy ra ngoài tìm hôn thê ngồi xuống trường kỉ, chỉ là Thành Quý có thể cảm nhận rõ ràng được Mân vương đang bất an, tiểu thiếp vẫn luôn được sủng ái muốn đi lên hầu hạ, lại bị Vương gia đẩy ra, nói cái gì cũng không cho nàng tiếp cận dù chỉ một chút.
Sở Dự nhìn thấy mặt Đường Tố Vân liền nhớ tới ngày tuyết mù sương đó, nữ nhân này biểu tình lạnh lùng như thế nào đứng sau Thái tử nhìn hắn, hiện tại hắn chỉ muốn gặp Cố Du Ninh, người nguyện ý bồi bên cạnh hắn trong một khắc cuối cùng, chỉ có nhìn thấy y, hắn mới an lòng được.
Qua một lúc lâu, Thành Quý vẫn một mực cằn nhằn nói liên miên thương thế chưa khỏi, ngược lại khiến Sở Dự chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu đánh giá bốn phía lần nữa, thanh âm có chút khàn khàn hỏi: “Ta làm sao vậy?”

Thành Quý sửng sốt tiến lên nói rằng: “Vương gia ngày hôm trước đi săn vô ý ngã ngựa, chỉ là thái y đã nói không có chuyện gì, quả nhiên Vương gia rất có phúc.”
Tiếng nói vừa dứt, Sở Dự nhắm mắt lại, lúc đi săn bị ngã ngựa?
Đây không phải là năm Đức Thịnh thứ hai mươi lúc hoàng gia đi săn hắn bị thái tử tính kế sao? Lúc đó hắn ngã ngựa, thiếu chút nữa không giữ được mệnh, còn có năm Đức Thịnh thứ hai mươi cũng là năm hắn thú con trai thứ năm của Tả tướng gia.
Chẳng lẽ!
Hắn sống lại rồi? Không những không chết, mà còn sống lại lần nữa, ông trời thương tiếc cho hắn sống lại lần nữa.
Hiện giờ là năm Đức Thịnh thứ hai mươi, Thái tử mới được lập hai năm, chúng hoàng tử cũng đều lần lượt thành niên, Sở Dự thì lại đã thu phục Tây Hạ, đánh một trận uy chấn chiêu quốc, vang danh các nước.
Ai có ngờ được, tài năng của hắn bộc lộ lại trở thành cái đinh trong mắt Thái tử và chúng hoàng tử tham gia đoạt trưởng, cuối cùng ngay cả phụ hoàng cũng không tin tưởng hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy nghiêm khắc.
Nghĩ tới khi đó Hoàng Đế dùng tội danh không có căn cứ thu lại binh quyền, hạ chỉ cầm tù hắn cả đời trong phủ đệ, còn có phần thánh chỉ ban cho cái chết bị Thái tử kiêu căng ném dưới chân, Sở Dự liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thành Quý nhìn Vương gia trước mắt khi thì mê mang khi thì âm ngoan khi thì cười đầy sát khí, nuốt một ngụm nước bọt, tim đập có chút nhanh, Vương gia đột nhiên không giống như trước kia nữa.
Qua nửa ngày, Sở Dự lạnh giọng phân phó nói: “Thay quần áo, chuẩn bị ngựa, bổn vương muốn xuất môn!”
“Nhưng mà Vương gia…” Thành Quý có chút khó xử: “Thương thế trên người ngài còn chưa khỏi hoàn toàn, có muốn…”
Sở Dự sắc bén nhìn hắn một cái, quát: “Bảo ngươi đi thì đi đi, nói vô dụng cái gì!”
Hắn một khắc cũng không muốn chờ, hắn muốn đi Tướng phủ, hắn muốn gặp Cố Du Ninh, chỉ khi nhìn thấy y, tâm tình hắn mới buông lỏng được, chỉ có y… hắn chỉ có y …

“Dạ… Dạ!” Thành Quý bị hoảng sợ, té xuống chạy đi chuẩn bị.
Đường Tố Vân luôn ở một bên có chút chần chừ tiến đến, điềm đạm đáng yêu gọi: “Vương gia ~”
Sở Dự nãy giờ đã quên mất nàng, theo thanh âm giương mắt lên, nhất thời lộ vẻ không kiên nhẫn: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vương gia ~” Đường Tố Vân không đi, lắp bắp tiến lên, nước mắt chực rơi nói: “Vương gia, thiếp thân có phải đã làm sai gì rồi không, có chỗ nào chọc Vương gia tức giận?”
Tròng mắt Sở Dự nhìn nữ nhân đang dựa vào đầu gối mình, nữ nhân này hắn vẫn luôn đối xử như chính thê, tuy rằng không có tình yêu minh tâm khắc cốt, nhưng vẫn luôn cử án tề mi(*), tương kính như tân. Đến cuối cùng vương phủ gặp nạn, nàng lại cầm chứng cứ phạm tội của mình đến tranh công trước mặt Thái tử, đại nạn ập tới người người tự bảo vệ mình cũng không có gì đáng trách, nhưng nữ nhân này nhiều năm ở bên hắn như vậy, không những không đối xử thật lòng, còn âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của hắn, uổng công kiếp trước hắn sống hơn ba mươi năm, nhưng lại không nhìn thấu nàng.
(*) Cử án tề mi: nâng khay ngang mày: vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Nghĩ đến đây đây, Sở Dự không khỏi có chút tự giễu cười cười, hắn đâu chỉ không nhìn rõ nàng, ai hắn cũng đều không thấy rõ, nam thê vẫn luôn không được chào đón vậy mà một khắc cuối cùng lại bồi bên hắn, nữ nhân vẫn luôn che chở kính trọng vậy mà lại phản bội hắn.
Sở Dự trầm mặc một lúc lâu, ôn hòa nhìn lướt Đường Tố Vân: “Ta không sao, ngươi xuống trước đi.”
Đường Tố Vân còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn không mở miệng, nàng nhu nhược đứng dậy, lau nước mắt cúi chào Sở Dự liền xoay người rời đi. Nữ nhân này vô cùng thông minh, nàng biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không Mân vương sẽ không nhìn nàng như vậy, chẳng lẽ nữ nhân khác trong vương phủ nói xấu gì nàng ở trước mặt Mân vương?
Nghĩ đến đây, Đường Tố Vân nhíu nhíu mày, trong vương phủ tính cả nàng tổng cộng có năm nữ nhân, trong đó có ba thiếp và một người sống nhờ tại Mân vương phủ, chuẩn bị về sau Vương gia sẽ nạp thành tiểu thiếp.

Ba thiếp kia một là nha đầu trong tiểu viện của nàng, một là ca nữ nước khác tiến cống, còn một là ca nữ nổi danh ở hí viện Thiên Đô, đều không có chút gia thế xuất thân nào, không đủ để gây sợ hãi, chẳng lẽ là nữ nhân kia?
Đường Tố Vân híp mắt lại, nữ nhân kia là nữ nhi của thuộc hạ cũ của Mân vương Lâm Chính Phàn, Mân vương vừa mới tòng quân thì Lâm Chính Phàn chính là đại tướng quân, đối với Mân vương mà nói vừa là thầy vừa là bạn. Sau đó Lâm Chính Phàn chết trận nơi sa trường, để lại một trai một gái, nhi tử gọi là Lâm Lương được Mân vương thu vào trong quân, nữ nhi tên gọi Lâm Liên được Mân vương đón vào phủ chăm sóc.
Chẳng lẽ là nàng ta?
Đường Tố Vân ở bên kia trái lo phải nghĩ, chỉ có Sở Dự lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn bây giờ còn rất nhiều chuyện không kịp phản ứng, chỉ muốn nhanh một chút được nhìn thấy Cố Du Ninh, vội vàng thay quần áo liền cưỡi ngựa chạy như điên tới tướng phủ.
Hắn phải nhanh một chút nhìn thấy hài tử kia, nhìn thấy y còn sống, bọn họ đều còn sống, tất cả đều còn kịp…
Hắn đạp bước ngày xuân, từ kiếp trước tìm tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.