Đọc truyện Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly – Chương 69: Ngoại truyện: uông dương học tập
Năm đó vì để biến Uông Dương thành một Kỳ Quân khác, Trần Chí có thể nói là nhọc lòng, bạc mất vài sợi tóc.
Giờ ngoại ngữ.
Trần Chí: Không cần cậu phải thuần thục, ít nhất cũng phải phân biệt rõ ràng cách phát âm tiếng Pháp và tiếng Anh.
Uông Dương: Việc này có khó gì.
Giáo viên: tiếng Pháp là một ngôn ngữ vô cùng tao nhã, chỉ cần cậu thực lòng ham học, nó rất dễ học, được rồi, trước tiên chúng ta hãy bắt đầu từ cơ bản…
Ba ngày sau.
Uông Dương: Tôi có thể không học được không?
Trần Chí: Lý do?
Uông Dương (gào thét): mẹ nó anh có biết người Pháp có bao nhiêu biến thái không! Ngay cả số đếm cũng khác người, mười bảy là gì? Dix-sept! Mười cộng bảy! Mười tám là gì? Dix-huit! Mười cộng tám! Bảy mươi sáu không đọc là bảy mươi sáu! Phải đọc là sáu mươi cộng mười sáu, đáng sợ hơn, 176988472 đọc như thế nào?Không phải đọc là một bảy sáu chín tám tám bốn bảy hai đâu! Mà phải đọc là một trăm cộng sáu mươi cộng mười mẹ cái hai mươi cộng mười lại cộng bốn hai mươi rồi cộng bốn cộng sáu mươi cộng mười hai! Tôi con mẹ nó học mãi, đến giờ ngay cả số đếm thôi cũng chẳng học nổi! Có thể bỏ qua cho tôi được không!
Trần Chí: Xem ra không phải cậu không chú ý học, thôi vậy, ít nhất cũng phải phân biệt cho rõ, đừng có mẹ nó đang đánh vần tiếng Anh, đem tiếng Anh thành tiếng Pháp.
Cứ thế, Uông Dương kết thúc môn học ngoại ngữ đáng sợ nhất đời mình.
Giờ hình thể.
Trần Chí: Cậu thua Kỳ Quân một cm.
Uông Dương: Kém có một cm mà thôi đâu có sao.
Trần Chí: Cho dù 0.1 cm cậu ấy cũng có thể phát hiện ra, bắt đầu từ hôm nay đi giầy độn.
Uông Dương: Loại người gì vậy, thế mà cũng phát hiện được.
Trần Chí: Nói chuyện không được phép kéo giọng*! Nói rõ ràng từng chữ cho tôi!
Uông Dương ( vô tội): Tôi không có kéo giọng nhá~
Trần Chí: Kỳ Quân chưa bao giờ cảm thán!
Uông Dương: Người gì mà sống nhàm chán quá đi, học bao nhiêu điều, đọc bao nhiêu sách, kết quả chưa làm gì đã ngỏm**, rõ là uổng phí, ngay cả ăn nói cũng rõ là lắm quy tắc, anh ta…
Trần Chí ( trừng): Câm miệng!
Uông Dương ( căng thẳng):…
Trần Chí: Cấm cậu dùng ánh mắt này nhìn người khác! Về sau lúc không biết nói gì thì đừng nói, ánh mắt lãnh đạm chút, hành động cử chỉ của cậu ta có phần đặc biệt, như nhà đạo đức học, cằm nâng cao lên, đúng, sau đó hạ mắt xuống, từ rày cứ thế mà nhìn, giọng cũng cao lên chút, ai lại lưu manh du côn như cậu chứ! Mẹ, cậu có thể nghe thủng một lỗ được không!
Uông Dương: Tôi cũng đâu phải người ta chứ…
Trần Chí ( vung tay): tối nay nghỉ cơm!
Uông Dương: Ài! Tôi nhìn là được chứ gì? Anh mau nhìn coi, như vầy đã đúng chưa, đủ cao quý ha!
Một quyển sách bay qua, Uông Dương a ô rên rĩ.
Giờ kỹ năng.
Trần Chí: Năm Kỳ Quân mười tám tuổi đã thi bằng C1, cậu biết lái xe chưa?
Uông Dương: Tôi chỉ ngồi thôi.
Trần Chí:…
Hai tuần sau.
Đỗ xe sang bên, lệch.
Trần Chí: rốt cuộc cậu có mắt hay không thế! Làm lại!
Lại đỗ, lại lệch.
Trần Chí: Ồ, có tin ông đây cho cậu mấy bạt tai cho cái mắt lệch lẹo kia của cậu chuẩn lại không hả!
Tiếp tục đỗ, đỗ vào đường răng cưa.
Trần Chí ( đen mặt nhìn Uông Dương): Làm lại.
Dốc toàn bộ sức lực, tim Uông Dương bắn tới cổ họng, đáng tiếc…
Lo lắng nhìn Trần Chí, hắn không nói một lời nhìn Uông Dương.
Uông Dương: tôi… càng đỗ càng lệch đúng không?
Trần Chí ( lòng đầy căm phẫn): Nào có, là mẹ nó đường bị lệch!!
Giờ ẩm thực.
Uông Dương trộn cơm với ớt.
Trần Chí: Kỳ Quân không ăn cay cậu không biết à?
Uông Dương ( lắc đầu): Không biết.
Trần Chí: Mẹ nó không phải đã đưa cho cậu toàn bộ tài liệu về cậu ta rồi à? Ngày mai còn như vậy nghỉ cơm!
Uông Dương ( chọc cơm): Tôi không ăn ớt nữa là được chứ gì?
Trần Chí: Kỳ Quân ăn nhạt, không ăn chao.
Uông Dương: Tôi cũng không ăn chao.
Trần Chí: Kỳ Quân ưa sạch sẽ, rớt cái gì sẽ không nhặt cái đó ăn.
Uông Dương: Thế thì thật lãng phí… Được rồi, về sau tôi sẽ ném vào thùng rác… ( tiếc nuối)
Trần Chí: Kỳ Quân khẩu vị không nặng như vậy! Cậu không ăn mặn thì sẽ chết à?! Kể từ ngày mai ăn gì cũng không được cho muối!
Uông Dương: Ối trời! Thế sẽ bướu cổ mất!
Trần Chí ( lừ mắt): chỉ bằng trước đó cậu ăn chừng đấy cũng đủ bổ sung Iốt rồi! Không chết được.
Nhìn Trần Chí đi khuất, Uông Dương lén trở lại phòng bếp giấu chút muối.
Giờ tư liệu.
Trần Chí: Kỳ gia có mấy người.
Uông Dương: Bố mẹ cùng Kỳ Quân.
Trần Chí: Cùng cậu! Cậu chính là Kỳ Quân! Bố mẹ phân biệt gọi là gì, năm nay bao tuổi, đang làm gì?
Uông Dương: Kỳ Lục Nguyên, hình như là sáu mươi mốt… Là thầy giáo, mẹ là Kỳ… A, Trang Tình, năm mươi ba? Cũng là nhà giáo đúng không.
Trần Chí ( ném cốc qua): Như này mà cậu bảo là thuộc làu làu à?!
Uông Dương ( đỡ được chén nước): Tôi đâu có giỏi học thuộc…
Trần Chí: Nhớ cho kỹ! Kỳ Lục Nguyên, sáu mươi mốt, giáo sư khoa lịch sử X đại, là nhà khảo cổ học, Trang Tình, năm mươi lăm, giáo viên ngữ văn trường trung học S! Kỳ Quân thì sao? Chuyện này phải rõ chứ!
Uông Dương: Đương nhiên, chính là cái vị đoản mệnh kia… hơ, Kỳ Quân, ba mươi tuổi, giảng viên khoa ngôn ngữ học X Đại, mười tám tuổi tốt nghiệp chính quy, nghiên cứu sinh khoa ngoại ngữ X Đại, hai mươi tuổi sang Pháp du học, hai mươi ba tuổi về nước, đến A Đại đảm nhiệm việc giảng dạy.
Trần Chí: Chiều cao cân nặng hứng thú sở thích?
Uông Dương: Ờm… 1.78, nặng 63kg, cận nhẹ, mắt trái 4.3, mắt phải 4.5, thích đọc sách, ghét có người bên cạnh luôn tranh cãi ầm ĩ, không có bạn bè… Ừ, có một người tên là Đào Thanh Bình không biết có tính không, là anh em của ảnh nhỉ…
Trần Chí: Không được phép nhắc tới người này.
Uông Dương: Vì sao?
Trần Chí: Không phải cậu không thích học thuộc à, nhớ mấy thứ đó rõ như vậy làm gì!
Uông Dương ( thấp giọng): Là chính anh đưa tư liệu cho tôi học thuộc mà…
Trần Chí ( oánh): Không được phép đặt điều người khác!
Trải qua cuộc huấn luyện dòng dã cả tháng trời, Uông Dương gặp Kiều Dực.
Kiều Dực: Kỳ Quân?
Uông Dương: Bố tôi là Kỳ Lục Nguyên, năm nay sáu mươi mốt tuổi, giáo sư khoa lịch sử X Đại, còn là một nhà khảo cổ học, mẹ là Trang Tình, năm nay năm mươi lăm, giáo viên ngữ văn trường trung học S!
Kiều Dực: Gì thế?
Uông Dương: Tôi là Kỳ Quân, năm nay 30 tuổi, thân cao 178 cm, nặng 63kg, cận nhẹ, mắt trái 4.3, mắt phải 4.5, thích đọc sách, ghét vận động, và hoàn cảnh người khác khắc khẩu, ồn ào.
Kiều Dực: Cậu không sao chứ?
Uông Dương: Tôi rất tốt! Tôi còn biết tiếng Pháp, mười chín là dix-neuf, hai mươi là vingt, một bảy sáu chín tám tám bốn bảy hai phải đọc là một trăm cộng sáu mươi cộng mười, hai mươi cộng mười tám lại cộng thêm bốn hai mươi cộng bốn rồi sáu mươi cộng mười hai!
Kiều Dực ( quay đầu lại nhìn Trần Chí): Cậu ta làm sao vậy?
Trần Chí (nhét một cốc nước vào tay Uông Dương, cắn răng): Cậu, nói, khát, nhỉ! Uống miếng nước đi, đừng để nghẹn chết!
Uông Dương (nhận lấy, uống hớp nhỏ hớp nhỏ, than vãn): Mặn thế! Anh không biết tôi ăn nhạt à?
Kiều Dực:…
Trần Chí:…
Uông Dương chớp mắt mấy cái, nhún vai, chẳng lẽ mình học thuộc nhầm lẫn chỗ nào à?
Trong này có đoạn liên quan đến tiếng Pháp, mình ko chắc cho lắm