Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 88: Khải Hoàn Hạ


Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tướng Quân – Chương 88: Khải Hoàn Hạ


Sau khi đưa chủ tớ Liễu thị đến trước cửa khách điếm, Vệ Cẩm Dương cơ hồ một khắc cũng không trì hoãn, tựa hồ phải rời xa hồng thủy mãnh thú mà lập tức mã bất đình đề chạy về đội ngũ hội hợp cùng mọi người.
Một lần nữa trông thấy gương mặt vạn phần quen thuộc kia của Liễu Vụ Dung, Vệ Cẩm Dương trong lòng sớm đã không có bất kỳ rung động nào, dư lại cũng chỉ có cảm thán cảnh còn người mất.

Tình cảm này với hắn mà nói vốn dĩ đã theo kiếp trước tan thành mây khói, bây giờ nhớ lại bất quá cũng chỉ là làm lòng người thêm mỏi mệt mà thôi.
Thế cho nên khi Liễu Vụ Dung e lệ ngượng ngùng dò hỏi, hy vọng biết được tên húy của ân nhân, hắn cũng chỉ lấy một câu “Nếu có duyên sẽ còn gặp nhau” liền khước từ.
Người cùng sự nếu đã bỏ lỡ thì hãy nên để nó trôi qua đi thôi.

Tuy rằng nhân duyên một đời này của hắn vẫn chưa có tin tức nhưng hắn hoàn toàn không có sở thích tự ngược, sẽ không lại có liên hệ với người kiếp trước đã cho chính mình mang đến thống khổ cùng phản bội.

Cho dù kiếp trước hắn thật sự chưa từng thống hận bất luận kẻ nào, chỉ hận chính mình tự làm tự chịu nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không đau lòng, đặc biệt là đau lòng vì bị người thân cận phản bội.
Vệ Cẩm Dương tâm tình bởi vì gặp phải Liễu Vụ Dung mà không thoải mái, về đến doanh trại tìm Lâm đại hồ ly đánh nhau một trận liền cũng thực mau đem chuyện này vứt ra sau đầu, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh.

Hôm sau sáng sớm, hắn lại vui vẻ suất lĩnh toàn quân tiếp tục lên đường, hoàn thành chặng cuối cùng của hành trình mang theo vinh dự khải hoàn hồi triều.
Đội ngũ vừa mới bước vào cổng thành bên ngoài kinh đô liền phát hiện xung quanh vây quanh biển người hò reo cổ vũ.

Thì ra dân chúng trong thành sớm đã tụ tập ở đây, cầm trong tay thật nhiều hoa tươi, dùng ánh mắt vô cùng nhiệt liệt ngắm nhìn các tướng sĩ mang theo chiến thắng trở về.

Đại quân vừa xuất hiện thì mọi người tự giác đứng sang hai bên đường, vì những vị anh hùng bảo vệ quốc gia của bọn họ làm thành một con đường xinh đẹp rải đầy hoa và lời ca ngợi.
Ngồi trên lưng ngựa nhìn từng gương mặt vui mừng hạnh phúc của bá tánh xung quanh, Vệ Cẩm Dương cảm thấy trái tim mình cũng lập tức được lấp đầy, vô cùng vô cùng thỏa mãn.

Giờ này khắc này hắn mới chân chính cảm thấy bản thân mình rốt cuộc đã chứng minh được Vệ Cẩm Dương hắn đối với thiên hạ này cũng là một sự tồn tại có giá trị.
Chẳng sợ cho dù còn chưa tiến cung nhận phong thưởng của Kính Hòa Đế, chưa thấy được sự khẳng định của bá quan văn võ, hắn cũng đã cảm thấy đủ rồi.

Nhận được ánh mắt tin tưởng cùng an tâm của dân chúng còn đáng quý và vinh dự hơn nhiều so với công danh lợi lộc.

Đây mới thật sự là lý tưởng sống mà từ lúc trọng sinh đến nay hắn vẫn luôn nỗ lực truy tìm.

Chỉ cần được bá tánh khẳng định, Vệ Cẩm Dương cảm thấy chẳng sợ lần này không nhận được bất kỳ khen thưởng nào thì hắn cũng đã bước lên đỉnh cao công thành danh toại trong cảm nhận của chính mình.
Vệ Cẩm Dương hắn đời này chú định bởi vì bảo vệ Tử Vân mà sinh, hắn nguyện rong ruổi chiến trường để bá tánh có được ngày tháng yên vui, cho dù về sau hắn ở trên sa trường phải hiến dâng cả tánh mạng, hắn cũng sẽ không oán không hối.
Có người mừng vui có người sầu, nhìn Lưu Dương phong cảnh vô hạn cưỡi ngựa dẫn đầu đại quân đón nhận hoan hô của dân chúng, con của Vạn Trọng Sơn là Vạn Hưng ở phía sau vô cùng ghen ghét, “Cha, tại sao cha lại cho phép tên Lưu Dương kia được quyền lãnh binh hồi kinh, để thằng nhãi đó đoạt đi nổi bật như vậy? Rõ ràng trong thánh chỉ một chữ cũng không nhắc đến tiểu tử đó, đại tướng quân ngài mới là người xứng đáng tiếp thu phần quang vinh này a.”
Bởi vì lão cha hắn vô cớ bị đoạt binh quyền, công huân cũng không có, dẫn đến kẻ đã quen vô pháp vô thiên như hắn cũng bị người chèn ép, Vạn Hưng đã sớm căm thù Lưu Dương đến ngứa răng.

Hiện giờ còn phải chứng kiến một cái tiểu nhân vật mà Thánh Thượng ngay cả liếc mắt một cái cũng không cần lại đoạt đi uy phong của phụ tử bọn họ, hắn càng tức giận bất bình.
Thằng nhãi đó dựa vào cái gì?
“Ổn định, không nóng vội.

Chúng ta liền thong thả nhìn xem hắn hôm nay có thể cao hứng được bao lâu.

Chờ đến lúc tiến cung diện thánh, còn không phải là phong thủy luân chuyển, kẻ đáng thương hắn hiện tại phong cảnh càng cao thì ngã xuống càng đau a.” Vạn Trọng Sơn không những không hề tức giận mà còn an ủi nhi tử, chính mình cười đến vô cùng gian xảo.
“Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta liền nhìn xem rốt cuộc ai mới là người cười cuối cùng đi.” Vạn Hưng oán hận nhìn thoáng qua bóng lưng của Lưu Dương, mười phần tán đồng lời nói của phụ thân hắn.
Còn kẻ đáng thương trong lời nói của phụ tử họ Vạn lại đối với những lời khe khẽ nói nhỏ phía sau không hề hay biết, chỉ tiếp tục cưỡi ngựa chậm rãi mang theo đại quân tiến vào kinh thành, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của dân chúng hai bên đường.

Một đoạn đường ngắn cũng vì vậy mà có vẻ càng dài lâu.
May mắn là không chậm trễ quá lâu, đại quân vẫn kịp thời đến được cổng thành, có vị trí tương đương với trạm kiểm soát ra vào nội thành, cách hoàng cung ước chừng trăm dặm.

Mà ở trước cửa thành, văn võ bá quan của Tử Vân quốc đã dựa theo cấp bậc mà xếp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề, thay thế đương kim hoàng đế nghênh đón đại quân khải hoàn hồi triều.
Dựa theo truyền thống của Tử Vân quốc, mỗi khi đại quân khải hoàn hồi triều, hoàng đế đều sẽ phái một vị đại thần quyền cao chức trọng dẫn đầu văn võ bá quan ra tận cửa thành này để nghênh đón, xem như ân sủng cùng an ủi.
Chỉ là, hôm nay người đang đứng phía trước đủ loại quan viên cũng không phải bất kì một vị trọng thần nào trong triều, đó là một thân ảnh mà cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng Vệ Cẩm Dương vẫn có thể ở giữa mênh mang biển người nhìn thấy y ngay ánh mắt đầu tiên.
Đại ca của hắn, Vệ Cẩm Hoa.
Thật là một cảm xúc vô cùng vi diệu, hơn nữa có lẽ là tâm hữu linh tê, ở ngay khoảnh khắc Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Hoa cũng đang nhìn về phía hắn.

Bốn mắt chạm nhau, vô vàn cảm xúc phức tạp dường như đã trải qua mấy đời nhanh chóng lan tràn trong lòng của hai người.
Nhận ra ánh mắt lược hiện thâm trầm của Vệ Cẩm Dương cách không biết bao nhiêu người bao nhiêu khoảng cách, thậm chí tựa như xuyên qua thiên sơn vạn thủy hướng về phía chính mình, đôi mắt của Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ nghiêm nghị cũng lập tức trở nên ôn nhu, vừa nhìn đến hắn liền nở nụ cười.
Tươi cười kia ấm áp tựa như gió xuân, trong chớp mắt hòa tan lớp băng trong lòng hắn, do ngày ngày chứng kiến tử vong không ngừng trên chiến trường mà dần dần ngưng kết.


Chỉ một thoáng ánh mắt chạm nhau, những xa lạ cùng ngăn cách giữa hai huynh đệ bọn họ trong một năm qua cơ hồ hoàn toàn biến mất.
Vệ Cẩm Hoa ôn hòa mỉm cười, ba quân tướng sĩ đều cho rằng tươi cười của vị Thái tử tuổi trẻ này là hướng về đại quân cho nên ấn tượng đối với y cũng càng thêm tốt đẹp, ngay cả phụ tử Vạn Trọng Sơn vẫn luôn vô cùng lo lắng muốn tiến cung diện thánh cũng không khỏi vì tươi cười này mà suy nghĩ sâu xa.
Vạn đại tướng quân tâm tư xoay chuyển, cảm thấy Thái tử gia thật sự cũng quá đẹp rồi, hay là nghĩ cách đem nữ nhi nhà mình đưa cho y làm tiểu thiếp? Ngôi vị Thái tử phi tất nhiên không có khả năng, nhưng một vị hiền tế chất lượng tốt như vậy, nếu chính mình có cái nữ nhi làm thiếp thất cho Thái tử thì cũng có thể mang đến cho gia tộc không ít giúp đỡ a.
Vạn đại tướng quân chỉ lo ở trong lòng đánh bàn tính nhỏ cho nên nửa điểm cũng không chú ý tới, mấy tên thủ hạ đi theo phía sau ông ta có không ít người sớm đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân mãnh liệt run rẩy.
Thời điểm vị long tử long tôn này đến Vân Tương Thành thăm đệ đệ, Vạn Trọng Sơn không nhìn thấy nhưng bọn họ thấy a.

Tuy rằng Lưu Dương đại ca khi đó dáng vẻ phong trần mệt mỏi cùng với vị Thái tử thanh cao tuấn dật đứng ở đằng kia từ quần áo đến khí chất đều có chút chênh lệch, nhưng dung mạo chính là đặt ở đó, tuyệt không thể nhận sai a.
Nếu đại ca hắn là Thái tử…!kia Lưu Dương…!Vài tên cấp dưới thật sâu cảm thấy hối hận chính mình ánh mắt thô thiển, mắt chó xem người thấp mà đứng sai hàng, thậm chí bắt đầu nghiêm trọng lo lắng cho cái mạng nhỏ của chính mình.
Vạn Trọng Sơn mất một lúc mới nhận ra dị trạng của mấy tên thủ hạ, đang muốn dò hỏi một đám ngu xuẩn vì sao ở loại thời điểm này muốn làm hắn mất mặt, lại phát hiện lúc này bản thân đã đi đến trước mặt Thái tử cùng bá quan văn võ, bởi vì không thể lưu lại ấn tượng xấu, ông ta cũng chỉ có thể lo lắng suông, cái gì cũng không thể hỏi ra miệng.
Mà đối với mấy động tác nhỏ của đám người này, Vệ Cẩm Dương một chút cũng không quan tâm.

Giờ này khắc này, người duy nhất mà đôi mắt hắn có thể nhìn thấy chỉ có đại ca của hắn mà thôi.

Vệ Cẩm Dương bất tri bất giác xoay người xuống ngựa muốn đi đến bên cạnh Vệ Cẩm Hoa, hành động này khiến cho tướng sĩ ở phía sau cũng đi theo xuống ngựa hướng về phía Thái tử.
Đại ca, huynh thấy được sao? Đệ làm được rồi, đệ thật sự đã ở trên sa trường trưởng thành thành một vị đại tướng quân.

Mà hiện tại đệ chỉ nghĩ đem tâm tình này cùng huynh chia sẻ.
Thuở nhỏ, là bởi vì huynh nên đệ mới có thể tìm được lý tưởng sống cho chính mình, hiện tại đệ đã thành công, huynh sẽ vì đệ cảm thấy cao hứng sao? Vệ Cẩm Dương chăm chú nhìn vào đôi mắt của Vệ Cẩm Hoa, tuy ngoài miệng vẫn chưa thốt lên một lời, nhưng trong nội tâm hắn sớm đã viết xong không biết bao nhiêu câu chữ, chỉ muốn cùng y kề tai nói nhỏ, đem hết thảy biểu đạt cảm kích của chính mình.
Thấy Vệ Cẩm Dương tiến đến, Vệ Cẩm Hoa tựa hồ có chút gấp không chờ nổi mà bước lên một bước, muốn vươn tay đem bảo bối của y ủng tiến trong lồng ngực, chỉ có như vậy mới giúp y thoát khỏi lo lắng hãi hùng mỗi khi thu được tin tức thương vong từ tiền tuyến truyền về trong suốt một năm qua.

Nhưng Vệ Cẩm Hoa còn chưa kịp đem suy nghĩ thực hiện, ngay khi y chỉ cách Vệ Cẩm Dương còn có một bước xa, phía sau lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to đánh gãy.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Thái giám tuỳ thân của Kính Hoà Đế giọng nói tiêm tế vang lên tựa như một tiếng chuông lớn, lập tức gọi tỉnh hai vị điện hạ vẫn đang chìm đắm trong thế giới chỉ có đối phương mà quên hết mọi thứ xung quanh.
“Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng.


Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Vệ Cẩm Dương hoàn hồn, nhanh chóng dẫn đầu đại quân quỳ xuống nghênh đón thánh giá.
Vạn Trọng Sơn tuy phải đột ngột hạ mình quỳ trên mặt đất nhưng lúc này ông ta lại vui sướng vạn phần.

Phải biết rằng, việc đương kim hoàng đế tự mình ra khỏi thành để đón tiếp đại quân trở về tuy đã có tiền lệ nhưng tiền lệ đó cũng chính là một lần duy nhất từ lúc khai triều đến nay.
Mà lần duy nhất đó chính là hoàng gia gia của Kính Hoà Đế khi còn tại thế đã tự mình ra khỏi thành nghênh đón tiểu hoàng tử mà ngài yêu thương nhất, Vân Tương Vương Vệ Thiệu Đường, khải hoàn hồi triều.

Hôm nay Hoàng Thượng lại ngự giá đến đây, thằng nhãi Lưu Dương làm chủ soái vốn dĩ trong thánh chỉ cũng chưa có tên tuổi, cho nên phần vinh dự này chỉ có thể là dành cho Vạn Trọng Sơn hắn.
Cũng không biết cúi đầu quỳ bao lâu, thậm chí Vệ Cẩm Dương đã nhàm chán đến mức có thể đếm xong trên đôi giày của Vệ Cẩm Hoa đang quỳ bên cạnh hắn tổng cộng có bao nhiêu sợi chỉ vàng, Kính Hoà Đế mới khoan thai tới muộn.

Sau đó thì dựa vào lão thái giám nâng đỡ, bắt đầu để bọn họ cứ quỳ như vậy nghe đương kim thiên tử ngài thao thao bất tuyệt một đống lời nói suông khen ngợi tướng sĩ cùng với ca tụng ông trời phù hộ Tử Vân.
Đối với mấy lời sáo rỗng như vậy, Vệ Cẩm Dương từ lúc nhỏ ở trong cung đã cực kỳ chán ghét, chỉ cần lão cha hắn vừa mở miệng thì hắn nhất định sẽ lập tức thất thần, tựa như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Thế nhưng lần này Vệ Cẩm Dương lại dị thường cẩn thận tập trung lắng nghe, không chỉ có thể tìm được lỗi trong bài diễn thuyết của Kính Hoà Đế mà còn có thể thông qua biến hoá rất nhỏ trong giọng nói mà nhận ra phụ hoàng hắn so với lúc hắn rời kinh đã có vẻ càng thêm suy yếu.
Lúc này đây Vệ Cẩm Dương rõ ràng cảm giác được phụ hoàng hắn thật sự già rồi, ngay cả thanh âm cũng đã mỏi mệt tựa như ngọn nến trước gió.

Vệ Cẩm Dương không biết trong lòng mình là cảm tưởng gì, chỉ khẽ chau mày lẳng lặng lắng nghe.
“Khụ khụ, dĩ vãng nghe thấy biên cương có chiến sự, Trẫm ở kinh thành tuy vô cùng lo lắng nhưng nói thật ra thì sao có thể đến mức thâm nhập cốt tuỷ như phụ mẫu của các vị tướng sĩ đang trực tiếp hành quân đánh giặc.

Bọn họ vì đợi tin của nhi tử mà mỗi ngày kinh hồn táng đảm, ăn không ngon ngủ không yên.

Duy chỉ có chiến sự lần này mới khiến Trẫm chân chân chính chính cảm nhận được tâm trạng của phụ mẫu chư vị ái khanh.

Từ khi khai chiến tới nay, Trẫm cùng Hoàng hậu chưa có ngày nào là hảo hảo yên tâm đi vào giấc ngủ, mỗi ngày đều khẩn cầu Phật tổ phù hộ Vân Tương Thành bình an, ít tai ít nạn ít thương vong.” Kính Hoà Đế nhìn một mảnh đen nghìn nghịt người đang cúi đầu quỳ bên dưới, rốt cuộc nói đến điểm quan trọng nhất, lập tức dõng dạc hùng hồn cất cao giọng, “Bởi vì nhi tử của Trẫm cũng ở trên chiến trường, Trẫm rốt cuộc minh bạch loại tư vị này, thương thay cho tấm lòng của bậc phụ mẫu trong thiên hạ.

Chư vị ái khanh hôm nay có thể tồn tại trở về nhất định phải thay Trẫm cảm tạ phụ mẫu của các khanh.

Đồng thời, tại đây Trẫm cũng thật sâu cảm tạ những vị phụ mẫu có nhi tử đã anh dũng hy sinh trên chiến trường.”
Kính Hoà Đế từng câu từng chữ dõng dạc hùng hồn, nói năng có khí phách khiến tất cả mọi người không thể không vì thế mà cảm động.
Chỉ tiếc chư vị tướng sĩ đang quỳ gối dưới đài, trừ bỏ Lâm Giản mơ hồ đoán được một ít, còn lại đều không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết Kính Hòa Đế nói những lời này là có ý gì, càng không biết nhi tử của Hoàng thượng khi nào chạy tới biên cương.

Dù vậy, mọi người ở đây đều không phải kẻ chán sống, đối với Hoàng thượng dõng dạc hùng hồn diễn thuyết đương nhiên vẫn sẽ mù quáng phụ họa, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

Nếu không thể nghĩ ra được nên dùng cái gì đáp lại Hoàng thượng, vậy thì cũng chỉ có trăm miệng một lời đồng thanh hô to vạn tuế.
“Các vị ái khanh bình thân”, Kính Hòa Đế rốt cuộc nhìn chán bên dưới một đám người cúi đầu quỳ gối thành một mảnh đen nghìn nghịt.

Dừng một chút, uống một ngụm nước trà do thái giám bên người dâng lên để nhuận hầu, tình cảm dâng trào nói tiếp, “Nhị hoàng tử của Trẫm từ nhỏ chính là yêu thích giơ đao múa kiếm, cả ngày hướng trong quân doanh chạy, Trẫm cùng Hoàng hậu như thế nào cũng quản không được hắn.

Hiện giờ, đứa nhỏ này cũng coi như vì Tử Vân giang sơn cùng thiên hạ bá cống hiến sức lực, dẫn theo đại quân giành được thắng lợi trong trận chiến này.

Năm xưa, hắn đã từng lấy Trẫm cái này phụ hoàng vì tự hào, hôm nay Trẫm đã có thể vì hắn cái này nhi tử mà kiêu ngạo.”
Kính Hòa Đế vừa dứt lời, Vạn Trọng Sơn vốn dĩ thật vất vả đứng lên lại lập tức có điểm muốn quỳ xuống lần nữa, mồ hôi lạnh chảy ra một thân.

Ông ta có một cái phỏng đoán nguy hiểm cùng cực đối với bản thân, mà ông ta lúc này chỉ có thể không ngừng hướng về phía ông trời khẩn cầu phỏng đoán đó cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
“Cẩm Dương, đến đây, để phụ hoàng hảo hảo nhìn xem, phụ hoàng đã hồi lâu không trông thấy ngươi.” Kính Hòa Đế cao giọng nói xong một đống lớn lời nói thực sự có chút nghẹn ngào, liền hướng về phía Vệ Cẩm Dương mở ra hai tay.
“Phụ hoàng”, Vệ Cẩm Dương ở một khắc được cho phép đứng lên thì hốc mắt đã sớm đỏ ửng, lúc này càng thêm lệ nóng doanh tròng.

Bất luận lời nói hôm nay của Kính Hòa Đế mấy phần là thật mấy phần là giả, ít nhất tại khoảnh khắc này, hắn tình nguyện tin tưởng phần tình thương của phụ thân trước mắt là thật sự.
Hai kiếp nhân sinh tới nay, quan ái của phụ thân mà hắn chờ đợi đã lâu, đến tận hôm nay hắn cuối cùng cũng xem như có được.
Khoảnh khắc Vệ Cẩm Dương nhấc chân bước lên đài, mấy tên thủ hạ dưới trướng Vạn Trọng Sơn lúc trước từng cùng hắn đối nghịch lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run bần bật.

Mà Vạn đại tướng quân đến tận vừa rồi còn đối với Vệ Cẩm Dương miệt thị trào phúng càng sợ tới mức sắp chết ngất.
Này có thể khiến người không sợ sao? Nếu Vệ Cẩm Dương chỉ là con cháu của Lưu gia, Vạn Trọng Sơn kiểu gì cũng có biện pháp ở sau lưng tìm người sử ám chiêu khiến Kính Hòa Đế đối hắn bất mãn.

Nhưng hắn cố tình họ Vệ, còn là thân sinh cốt nhục của hoàng đế.

Con của ai người đó bảo, đừng nói Vệ Cẩm Dương lần này lập được công lớn, cho dù hắn thật sự phạm vào đại sai bị Vạn Trọng Sơn cáo ngự trạng thì người mà Kính Hòa Đế muốn xử quyết diệt khẩu cũng tuyệt đối chính là ông ta.
Người sống trên đời có ai lại không che chở đứa nhỏ của mình a? Huống chi đây còn là hài tử của thiên tử, là long tôn phượng duệ.

Ông ta đắc tội Vệ Cẩm Dương, chỉ sợ là bản thân cùng với đám thủ hạ đều phải chết sạch sẽ, thậm chí có nguy cơ còn liên lụy đến người nhà.
Chi bằng hiện tại chính mình đập đầu tự xử cho xong! Tưởng tượng như vậy, Vạn Trọng Sơn đầu choáng váng càng thêm nghiêm trọng, đột ngột thoát lực ngã xuống, phần đầu thật sự đập lên mặt đất.
Nhưng mọi người xung quanh không ai chú ý tới Vạn đại tướng quân hôn mê bất tỉnh hay đám tiểu nhân vật phát run tái nhợt sau lưng ông ta, tất cả đều hết sức chuyên chú quan khán tiết mục phụ tử tình thâm của hoàng gia ngàn năm có một này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.