Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 75: Nguy Cơ Trung


Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tướng Quân – Chương 75: Nguy Cơ Trung


Hai huynh đệ Vệ Cẩm Dương bị mấy tên giáo chúng nửa lôi nửa kéo đưa tới một địa phương hoang vu hẻo lánh, hư hư thực thực gọi là phân đà tại kinh thành của Vu Cổ Thần Giáo, tổ chức trong truyền thuyết tự xưng là giáo phái bản địa duy nhất của Tử Vân.
Đại đường to như vậy chỉ dùng thuốc màu đen đặc sơn phết, tràn ngập một cổ quỷ dị hơi thở, cửa sổ giấy không biết làm từ chất liệu gì mà có thể ngăn chặn ánh sáng, đem ánh mặt trời che chắn ở bên ngoài, cho nên rõ ràng là ban ngày nhưng đại đường lại âm trầm hôn ám như đêm tối, chỉ có mấy cây đuốc được cố định trên vách tường là có thể đem lại chút ánh sáng, mà ở dưới ánh lửa lúc minh lúc diệt như vậy, đủ loại mặt nạ bằng gỗ vẽ hình đầu trâu mặt ngựa treo xung quanh càng phá lệ dữ tợn…!Đầu bên kia của đại sảnh đặt một chiếc ghế bằng đá thuần một màu đen, điêu khắc quỷ thần dữ tợn, khẳng định chính là bảo tọa của giáo chủ.
Vệ Cẩm Dương bị mấy tên giáo chúng cực kỳ thô bạo túm tới, nhìn thấy đại đường bố trí vừa trống trải vừa quỷ dị như vậy thì phản ứng đầu tiên của hắn lại là, không nghĩ tới Vu Cổ Thần Giáo còn rất có tiền, ít nhất so với trong tưởng tượng của hắn thì giàu có hơn nhiều, không hề có một chút hơi thở nghèo kiết hủ lậu của giáo phái thổ dân a.
Ít nhất tuy rằng phân đà này trang hoàng có điểm thực sự quỷ dị nhưng nhìn qua vô cùng xa hoa.
Vệ Cẩm Dương bất động thanh sắc đánh giá một vòng xung quanh, cuối dùng đem ánh mắt chuyển dời đến một người nam tử mặc y phục màu đen, đầu đội mặt nạ quỷ đang ngồi ở bảo tọa trên cao.
Xem ra đây là vị thổ dân giáo chủ trong truyền thuyết đối với Tử Vân triều đình căm thù đến tận xương tủy.

Tuy không thể thấy rõ khuông mặt của hắn nhưng từ cử chỉ cùng khí chất cũng có thể cho người ta ấn tượng tà khí cùng phóng túng đến cực điểm, vừa gặp liền biết hắn cũng là một đại nhân vật lâu cư thượng vị.
“Tử Vân Thái tử cùng Nhị hoàng tử sao?” Cùng lúc Vệ Cẩm Dương nhìn về phía người đeo mặt nạ, con ngươi kiệt ngạo bất tuân bên dưới mặt nạ cũng chuyển hướng về phía bọn họ, khí tràng cường đại đến mức Vệ Cẩm Dương cơ hồ cảm thấy lão cha hoàng đế của hắn có khi cũng không sánh bằng.
“Là ngươi đem chúng ta trói lại đây, ngươi còn không biết rõ sao?” Vệ Cẩm Dương dùng ánh mắt xem ngốc tử nhìn về phía vị giáo chủ không chịu lộ mặt kia, chỉ nghĩ hỏi một câu, đầu óc của ngươi có phải bị lừa đá rồi không.
Hắn thừa nhận, khí tràng của đối phương rất mạnh, hơn nữa trong nháy mắt tiến vào nơi này, một kẻ nội lực nông cạn chỉ biết công phu quyền cước như hắn cũng có thể cảm nhận được võ công cùng tu vi của vị giáo chủ này là sâu không lường được, thậm chí có thể đã đạt đến mức thượng thừa.

Chỉ là Vệ Cẩm Dương hắn ghét nhất loại người không làm việc đàng hoàng, chỉ biết thông qua phương pháp “biết rõ còn cố hỏi” (1) kiểu này để thể hiện khí thế của chính mình.
Cho dù thực lực của đối phương đã đạt tới cảnh giới cao siêu, cho dù lúc này huynh đệ bọn họ còn đang bị trói giống cái bánh chưng…!thì đã sao? Hắn cũng vẫn không hề sợ hãi.

Cái gọi là thua người không thua trận (2), vô luận thế nào thì hắn cũng không thể ném thể diện của hoàng thất Tử Vân.
Đặc biệt là ở trước mặt tên giáo chủ tà giáo rõ ràng chướng mắt hoàng thất Tử Vân, thậm chí khinh thường đến mức ngay cả giam giữ cũng không thèm khóa cửa, không hề lo lắng bọn họ sẽ trốn thoát…!hắn càng không thể yếu thế.
Mà đối mặt với vị Nhị hoàng tử điện hạ không biết từ chỗ nào được đến tin tưởng vững chắc rằng tuyệt đối chỉ cần dùng một câu là có thể đổ đến hắn á khẩu không thể phản bác thì…!người đeo mặt nạ lại nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái, trực tiếp đem ánh mắt chuyển đến Thái tử gia đang đứng phía sau.
Hành động này rõ ràng là không đem hắn để vào mắt, phân biệt đối đãi một cách trắng trợn táo bạo, Vệ Cẩm Dương…!cũng chỉ có thể âm thầm phẫn nộ, tự nói với bản thân rằng tên giáo chủ này tuyệt đối là bị hắn hỏi đến á khẩu không chỗ phản bác mới giả vờ làm lơ hắn.
“Giáo chủ của Vu Cổ Thần Giáo, Thương Lãng?” Đại ca nhà hắn thì ngay cả mí mắt cũng không thèm động, thậm chí lấy một loại ngữ khí càng thêm ngạo mạn so với đối phương mà hỏi lại.

Tuy rằng bởi vì vẫn còn bị trói lưng đối lưng nên Vệ Cẩm Dương không thể nhìn rõ thần sắc trên gương mặt của Vệ Cẩm Hoa, nhưng hắn vẫn có thể từ ngữ khí không nhanh không chậm của đại ca nhà mình nghe ra một cổ khí thế áp đảo cùng cao ngạo của người đứng lâu trên địa vị cao.
Đại ca nhà hắn chính là ngưu bức, có thể vừa gặp mặt liền kêu ra đại danh của tên đầu mục tà giáo che che giấu giấu chỉ biết trang bức này, Vệ Cẩm Dương yên lặng ở trong lòng cho Vệ Cẩm Hoa điểm một cái tán (3)!

Chính là vị giáo chủ tà giáo kia lại tích tự như kim, hỏi xong một câu đầu tiên thì tôn khẩu liền không khai thêm lần nào nữa.

Tới mức này thì Vệ Cẩm Dương thật là có điểm không thể bình tĩnh, cảm thấy tính tình hỏa bạo của hắn sắp bộc phát trở lại.
Thật là quá không hiểu lễ nghĩa! Cư nhiên liền ngay cả việc có người hỏi lại thì phải đáp lời cũng không biết, quả nhiên thổ dân tà giáo vĩnh viễn cũng không so được với Du Ly Quỷ Vực, Vệ Cẩm Dương tức giận trừng mắt cái tên đeo mặt nạ vẫn luôn dùng tầm mắt lướt qua đầu hắn cùng Vệ Cẩm Hoa không tiếng động mà so đấu khí tràng, trong lòng lại không quên phun tào.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn bề yên tĩnh, bên trong thính đường lại là một cổ hỏa dược điện quang thạch hỏa (4) chạm vào là nổ ngay, chẳng qua so đấu lại không phải đao quang kiếm ảnh mà là hai cổ khí thế thượng vị giả của Tử Vân Thái tử cùng Vu Cổ Giáo chủ.
“Thật sự là nhìn không ra, đường đường là đại giáo chủ của Vu Cổ Thần Giáo lại bỉ ổi tới mức dùng loại thủ đoạn ti tiện như mê dược tới đối phó người khác, càng là làm chó săn cho mấy kẻ nham hiểm trong triều đình.

Ta thật là thế tổ tiên của ngươi cảm thấy đỏ mặt.” Hai vị đại gia ở chỗ này âm thầm phân cao thấp, Vệ Cẩm Dương lại liên tưởng đến chuyện gì đó, trước một bước oán giận đánh vỡ yên tĩnh.
Ám vệ tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ biến mất, cho nên sau khi kết luận rằng dưới sự chưởng khống của Vệ Cẩm Hoa thì khả năng ám vệ xuất hiện mật thám là cực kỳ nhỏ bé, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc càng nghiêng về phương hướng bọn họ đã bị ngộ hại hoặc trúng kế điệu hổ ly sơn.

Mà kẻ chủ mưu gây ra hết thảy không hề nghi ngờ chính là vị giáo chủ Thương Lãng này.
Về phần mục đích…!trừ bỏ đương chó săn cho ai đó trong triều thì Vệ Cẩm Dương cũng nghĩ không ra bất luận lý do nào khác.
Bị Vệ Cẩm Dương gần như khẳng định mà đổ ập xuống trào phúng, Vu Cổ giáo chủ lại sau một lúc lâu cũng không nói gì, lâu đến mức Vệ Cẩm Dương đều cho rằng đối phương thật sự bởi vì chột dạ mà im lặng xem như cam chịu, nam tử đeo mặt nạ mới phân ra một chút hứng thú hỏi hắn, “Tử Vân hoàng tử đều giống như ngươi, vừa vụng về ngu dốt vừa tự cho là công phu đấu võ mồm rất cao siêu sao?”
Vệ Cẩm Dương thẹn quá thành giận cơ hồ muốn bạo thô khẩu.
Cảm nhận được đối phương không chút nào che giấu hứng thú mà nhìn chăm chú đệ đệ của y, Vệ Cẩm Hoa có ý bảo hộ mà xoay người đem Vệ Cẩm Dương tàng đến phía sau thân thể mình, bản thân trực diện đón nhận tầm mắt của Vu Cổ giáo chủ, lành lạnh lên tiếng, “Mục đích?”
“Ta nghe nói, Thái tử điện hạ lúc trước tựa hồ cùng với Võ phán quan Tinh Hồn của Du Ly Quỷ Vực từng có giao dịch, cho nên Du Ly Quỷ Vực có thể ở giữa các thế lực thương nghiệp cùng võ lâm của Tử Vân quốc hoạt động thuận lợi, mà Thái tử điện hạ cũng lén được đến rất nhiều trợ giúp từ Quỷ Vực dùng để đối kháng hoàng đế của các ngươi, không biết có việc này chăng?” Vệ Cẩm Hoa nếu đã lời ít ý nhiều (5), Thương Lãng cũng không nghĩ vòng vo hàm hồ.
Du Ly Quỷ Vực là thiên hạ đệ nhất đại vai ác tổ chức, hoạt động trải khắp ngũ quốc, ở tại nơi khởi nguyên của nó là đệ nhất cường quốc Hiên Viên thì ngay cả hoàng thất cũng phải bó tay không biện pháp trấn áp, nghe đồn rằng cho dù Hiên Viên tiên hoàng mất tích trong lúc bao vây tiêu trừ Du Ly Quỷ Vực thì tổ chức này vẫn không hề bị ảnh hưởng mảy may, thậm chí thế lực của chúng mắt thấy càng cường đại hơn nữa.
Thống soái tối cao của Du Ly Quỷ Vực gọi là Vô thượng quỷ chủ Bỉ Ngạn, vị trí tương đương với Đại Tể tướng chỉ thấp hơn Quỷ chủ là hai vị văn võ phán quan, Văn phán Nguyệt Phách và Võ phán Tinh Hồn, mà Võ phán Tinh Hồn đúng là người đại diện cho Quỷ chủ, nắm toàn quyền quản lý phần lớn phân đà của Du Ly Quỷ Vực trên lãnh thổ của thiên hạ đệ nhị cường quốc, Tử Vân quốc của bọn họ.
Nghe được Vệ Cẩm Hoa đã thần thông quảng đại tới mức ngay cả đại tổ chức cơ hồ có thể tự thành lập một quốc gia như Du Ly Quỷ Vực cũng có thể thông đồng được, tưởng tượng đến nhân mạch cùng thế lực hùng hậu sau lưng như vậy của y, Vệ Cẩm Dương trừ bỏ âm thầm táp lưới cũng chỉ có thể kinh ngạc cảm thán, đối mặt với đại ca nhà hắn thì cho dù đem phụ hoàng cùng cả đám huynh đệ còn lại thêm lên thì cũng không đủ nhân gia liếc mắt một cái.
“Nếu mục đích của các hạ là muốn biết những việc liên quan đến vấn đề này thì xin thứ cho ta không thể phụng cáo”, tuy là thoáng kinh ngạc khi đối phương không biết dùng loại phương thức gì mà có thể biết đến giao dịch bí ẩn không cho ai biết của chính mình cùng Quỷ Vực, Vệ Cẩm Hoa ngoài mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc.
“A, bổn tọa không để bụng về điểm rách nát giao dịch này của các ngươi, bổn tọa chỉ muốn tìm Tinh Hồn.” Thương Lãng ngữ khí đã không kềm chế được khinh miệt cùng trào phúng, phảng phất ở trong mắt hắn thì Tử Vân hoàng thất căn bản cũng chẳng là thứ gì.
“Thỉnh tự tiện”, Thái tử điện hạ vẫn là trước sau như một lời ít ý nhiều.
“Bổn tọa nếu có thể tìm được y thì cũng không đến mức phải bắt các ngươi lại đây.


Đem chỗ ẩn thân của Tinh Hồn nói ra, bổn tọa tự nhiên liền tha cho các ngươi rời đi”, trong mắt Thương Lãng đã dần hiện ra một tia lạnh lẽo.
“Không biết.” Chỉ tiếc Thái tử điện hạ hoàn toàn không chút nào sợ hãi ác ý trong mắt vị thượng giả này.
“Ngươi cho rằng bổn tọa sẽ tin sao, Thái tử điện hạ?” Thương Lãng ngữ khí lúc này mang cho người khác một loại cảm giác bị uy hiếp, dù đã nỗ lực áp chế vẫn như cũ vô cùng thô bạo, ánh mắt lạnh băng như muốn hóa thực chất đâm vào gương mặt tuấn mỹ chưa từng biến sắc của Vệ Cẩm Hoa, ngay cả Vệ Cẩm Dương đưa lưng về phía hắn cũng cảm nhận được tràn ngập ác ý.
“Mặc kệ ngươi có tin hay không, sự thật chính là như thế”.

Vệ Cẩm Hoa nói.
“Ngươi…” Thương Lãng vừa định nói tiếp cái gì đó, lại thấy Vệ Cẩm Dương vốn dĩ vẫn luôn đưa lưng về phía bọn họ bị bắt đương phông nền bỗng nhiên dùng sức xoay người, đem Vệ Cẩm Hoa tàng đến phía sau thân mình, sau đó trực tiếp đón nhận ánh mắt của hắn.
“Ngươi người này căn bản là có bệnh đi? Tinh Hồn vốn dĩ chính là võ lâm nhân sĩ, đại ca ta cho dù là cùng y từng có giao dịch thì tuyệt đối cũng không thể cùng loại nhân vật thần long thấy đầu không đuôi này mỗi ngày duy trì liên hệ, y lại từ chỗ nào biết được nơi ẩn thân của Tinh Hồn đâu?” Vệ Cẩm Dương không chút nào sợ hãi chống lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Thương Lãng, “Ngươi có thời gian bắt chúng ta chi bằng chính mình dùng hết thủ đoạn tìm xem, rốt cuộc chúng ta đều chỉ hỗn triều đình còn ngươi mới là người hỗn giang hồ không phải sao?”
Thương Lãng không nói gì, yên lặng đánh giá Vệ Cẩm Dương thật lâu, nhìn ánh mắt thập phần kiên quyết, không né không tránh cũng không chút nào lùi bước lại chỉ thuần túy là vì bảo vệ đại ca nhà mình của đối phương…!hắn cuối cùng giống như cũng bị đả động, ánh mắt có chút hòa hoãn xuống dưới, đối vị hoàng tử tính tình cổ quái này có một tia đổi mới cùng động dung, xem ra Thương Lãng hắn vẫn là thưởng thức những người có đảm lược.
“Hảo, bổn tọa liền tin các ngươi lần này, xem như Thái tử điện hạ thật sự không biết, bổn tọa chính mình sẽ tự nghĩ cách tìm người.

Bất quá, trong khoảng thời gian này phải thỉnh nhị vị điện hạ hảo hảo lưu lại nơi này của bổn tọa làm khách.” Thương Lãng dời đi ánh mắt, nói.
“Chính ngươi tìm người vì cái gì còn muốn chúng ta lưu lại a?” Vệ Cẩm Dương không thể lý giải tư duy lý luận của vị tà giáo giáo chủ này, Thiếu tướng quân hắn còn đang vội vã phải đi biên quan đâu.
“Bổn tọa không cho rằng đương lúc Tinh Hồn biết được vị Thái tử che chở Quỷ Vực bọn chúng ở Tử Vân địa giới đã rơi vào tay ta, y còn có thể bất động thanh sắc, liền tính y bất động thanh sắc thì ta tin tưởng thế lực sau lưng Thái tử điện hạ cũng sẽ không thiện bãi cam hưu, tất nhiên sẽ buộc y đem đồ vật ta muốn trả lại cho ta.” Thương Lãng ánh mắt phức tạp nhìn về phía hai người, “Nếu Nhị điện hạ muốn đi trước mà nói, ta có thể thả ngươi đi, dù sao ta bắt ngươi về cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”
“Không cần, ta nhất định phải cùng đại ca ta đãi ở bên nhau.” Vệ Cẩm Dương không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối đề nghị của Thương Lãng, nói giỡn, nếu hắn đi rồi đại ca hắn lại có chuyện gì không hay xảy ra thì hắn cho dù thắt cổ tự sát cũng không thể tha thứ chính mình.
“Tùy ngươi”, Thương Lãng nói xong, ngay sau đó búng tay một cái, “Người tới, đem bọn chúng dẫn đi hảo hảo xem trọng.”
Thương Lãng vừa dứt lời, mấy tên lâu la liền không biết từ nơi nào quỷ dị nhảy ra, lại một lần nữa tiếp tục giữ nguyên tình trạng trói gô như trẻ sơ sinh liền thể mà lôi hai người đi xuống, dây thừng cọ xát đến miệng vết thương trên cổ tay của Vệ Cẩm Dương lại thêm một trận sinh đau.
Bất quá, đáng để ăn mừng chính là lần này vừa đến nơi giam giữ thì bọn chúng liền chủ động giải khai dây thừng trói trên cổ tay hai người, thật sự là không một chút lo lắng bọn họ sẽ đào tẩu.

Hơn nữa địa phương mới so với phòng chất củi ban đầu thì cũng có thể xem như đạt đến trình độ của một gian khách điếm bình thường, ít nhất là so với căn phòng của Vệ Cẩm Dương ở biên quan còn hảo đến nhiều.
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại! Không có nhắn lại không tinh hồ.

~~~~~
(1)
“Minh tri cố vấn” (明知故问): biết rõ còn cố ý hỏi.
(2)
“Thâu nhân bất thâu trận” (输人不输阵): thua người không thua trận.
i.

Câu đầy đủ là “Thâu nhân bất thâu trận, thâu trận đãi khán diện” (输人不输阵,输阵歹看面): thua người không thua trận, thua trận xấu xem mặt.
i.

Một câu tục ngữ của người Đài Loan, dù thế nào cũng phải nỗ lực hết mình, dùng để cổ vũ bản thân.
i.

Ở Đài Loan có phong tục thờ thần, trong lễ hội địa phương, mỗi ngôi làng sẽ tiến hành làm lễ rước thần, trận địa càng lớn thì càng thể hiện sự đông đúc và giàu có của ngôi làng.

Lúc này những ngôi làng nhỏ, nghèo cũng vẫn bày trận, không để tụt lại phía sau.
i.

Chữ 歹 (ngạt, đãi) có nghĩa: việc xấu, sai trái; xương người chết lâu năm,…!mình cũng không hiểu lắm nên chỉ có thể google dịch sơ theo ý cả câu.

Bạn nào biết thì nhắn mình với nha.
(3)
“Điểm liễu cá tán” (点了个赞): cho một like.

^_^
i.


Nghĩa gốc của chữ “tán” (赞) là dẫn khách tới gặp chủ nhà, về cơ bản thì nó có nghĩa là “giúp đỡ giới thiệu, khen tặng một người với người khác”, về sau thì thành ngôn ngữ mạng.
(4)
“Hỏa quang điện thạch” (火光电石):
i.

Mình chỉ tra được “Điện quang thạch hỏa” (电光石火): ánh sáng của tia sét và ngọn lửa của đá lửa, ban đầu xuất phát từ Phật giáo, nghĩa là “mọi thứ phù du”; sau này dùng để chỉ những thứ rực rỡ chợt lóe chợt tắt…
(5)
“Ngôn giản ý cai” (言简意赅): lời ngắn gọn nhưng ý đầy đủ, lời ít ý nhiều.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Có những ngày sinh nhật gần mười lăm năm vẫn chưa quên được nhưng lại không thể chúc mừng, ví dụ như sinh nhật của mối tình đầu, hay của bạn thân cũ,…!âm thầm đợi ngày đó đến lại âm thầm nhìn nó trôi qua.
Năm đó đọc truyện màu “Thám tử lừng danh Conan: Quả bom chọc trời”, cuối truyện có lời dịch của bài hát ending “Happy birthday” của Kyoko, mình nhớ có đoạn:
“Ngày cuối tuần trên góc phố quen,
Vẫn bao nhiêu người chen chân nhộn nhịp.
Dù em có buông tiếng thở dài,
Rồi cũng lẫn vào đám đông náo nhiệt.
Dù em có thì thầm những lời êm ái,
Thì cũng chẳng thể nào đến được tai anh.
Nhưng giữa bầu trời thành phố yêu thương,
Em vẫn nói những lời em muốn nói:
“Chúc mừng sinh nhật!”
Để ở một nơi xa xôi nào đó,
Anh sẽ nghe thấy
Phải không anh?”
Không ngờ về sau lại trực tiếp cảm nhận được tâm trạng này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.