Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 70: Tâm Động Hạ


Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tướng Quân – Chương 70: Tâm Động Hạ


Sau khi cẩn thận giúp Vệ Cẩm Hoa quát xong hồ tra, Vệ Cẩm Dương thu hồi chủy thủ, sửa sang lại quần áo.

Hắn đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước rửa mặt, lại nghe thấy từ sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ.
“Cẩm Dương nhà của chúng ta quả thật là thủ pháp thuần thục, vừa cẩn thận vừa săn sóc nha, nửa điểm cũng nhìn không ra là từ nhỏ sinh hoạt cùng một đám tháo hán tử trong quân doanh a.” Nhìn một Vệ Cẩm Dương lúc này từng cử chỉ đều toát ra lực lượng, rõ ràng là tác phong của một quân nhân, lại đối lập với một Vệ Cẩm Dương vừa mới tinh tế ôn nhu giúp hắn quát hồ tra, Vệ Cẩm Hoa không cấm có điểm vui vẻ cười lên.
Đứa nhỏ này ở trước mặt y vẫn luôn biểu hiện ngoan ngoãn ôn thuần giống như khi còn là tiểu hài tử, nhưng trong lúc lơ đãng lại thường xuyên bày ra kiên cường cùng giỏi giang mà hắn rèn luyện được từ trong quân ngũ.

Hai loại khí chất rõ ràng hoàn toàn bất đồng lại có thể quỷ dị mà hoàn mỹ phù hợp tồn tại cùng nhau, tạo thành một Vệ Cẩm Dương độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Nhìn Vệ Cẩm Dương lúc này, lại liên tưởng đến bộ dáng hắn khi còn nhỏ chính là một nhục đoàn tử mang theo nãi hương nãi khí, Vệ Cẩm Hoa khẽ cười ra tiếng, không thể không cảm thán thời gian thật sự tựa như mũi tên lao nhanh, năm tháng thoi đưa (1).
Vệ Cẩm Dương nghe thấy tiếng cười của đại ca nhà mình, không rõ nguyên do mà quay đầu lại, vừa lúc đối thượng với đôi mắt tràn đầy vui vẻ của đối phương.
Phục hồi tinh thần, lại nghe ra trong lời nói của y chứa đầy ý vị trêu đùa, Vệ Cẩm Dương lập tức phát hỏa, nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn đại ca nhà hắn, “Chuyện này cùng với việc ở trong quân lớn lên đều không liên quan, mà nó cùng với việc một người có năng lực tự lập cùng tự gánh vác hay không mới có quan hệ rất lớn.”
Thật không rõ người này như thế nào càng lớn lên thì bộ dáng đứng đắn ôn nhu hảo ca ca khi còn nhỏ cũng liền biến mất không sót lại điểm nào, làm gì càng ngày càng thích trêu đùa hắn đâu? Đại ca của ta a, phong phạm trưởng bối đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn của ngươi khi còn nhỏ đã chạy đi đâu rồi? Ngươi là phản lão hoàn đồng hay vẫn là nghịch hướng sinh trưởng? Như thế nào hiện tại liền càng lớn càng không đoan chính a?
Vệ Cẩm Dương một bên ở trong lòng yên lặng phun tào, một bên theo thói quen mà đi hướng phòng bếp, động tác nhanh nhẹn thành thạo bắt đầu hành trình chuẩn bị bữa sáng.
Đầu bếp trong quân doanh ở biên cương nấu ra thức ăn đã đạt tới tình trạng cơ hồ không người có thể nuốt trôi, Vệ Cẩm Dương hắn lúc đầu cũng cố gắng một đoạn thời gian rất dài nhưng vẫn ăn không nổi.

Vì kiên trì tác phong không yêu cầu đặc thù đãi ngộ trong quân, hắn cũng không nghĩ giống như Lâm Giản mỗi ngày đơn độc đi ra ngoài dùng bữa, thế nên nếu muốn cung phụng miếu ngũ tạng của chính mình, hắn đành phải nhân cơ hội trong lúc hỗ trợ bá tánh mà hướng bọn họ học chút trù nghệ.
Chính mình nấu cho chính mình ăn suốt mấy tháng như vậy, hắn miễn cưỡng xem như có thể làm được không ít món ăn đạm bạc (2).

Sau này nếu bên cạnh không có đầu bếp, chính hắn một người cũng có thể tự lực cánh sinh không bị đói chết.
Nhìn đệ đệ nhà mình dáng vẻ bận rộn ở trong trù phòng ra ra vào vào, Vệ Cẩm Hoa cảm thấy đã quen thuộc lại vô cùng xa lạ.

Không nghĩ tới đệ đệ bảo bối từ nhỏ cẩm y ngọc thực, phải có cung nhân trợ giúp xử lý sinh hoạt hằng ngày của y, chỉ mới ly kinh thành tám tháng mà đã biến hóa đến giỏi giang như vậy, ngay cả nấu ăn cũng làm được nhanh nhẹn gọn gàng.
“Đại ca, đây đều là chút cơm canh đạm bạc, thức ăn ở biên cương không thể so với kinh thành, hôm nay đành phải ủy khuất đại ca cùng đệ ăn như vậy.” Đem hồ canh cùng bánh bột bắp “đặc sản” của biên thành dọn lên bàn, Vệ Cẩm Dương thoải mái mà nhẹ nhàng lên tiếng.

“Thật là không nghĩ tới, đệ đến biên quan mới ngắn ngủn có mấy tháng liền đã trưởng thành nhiều như vậy, ngay cả nấu cơm giặt giũ những việc của phụ nhân, tiểu nhị cũng học xong không ít.” Nhìn thiếu niên trước mắt làm cái gì đều tinh thông, Vệ Cẩm Hoa cảm giác trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đây là từ khi nào bất đầu đâu? Giống như trong bất tri bất giác, chỉ một cái hoảng thần, tiểu hài tử mềm mại năm đó liền lập tức biến thành thiếu niên cương nghị trước mắt, trở nên kiên cường độc lập, có tư tưởng của chính mình.
Nỗ lực hồi tưởng quá vãng, Vệ Cẩm Hoa từ những mảnh nhỏ ký ức trong đầu mình tìm kiếm hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đáp án.
“Này đã là cái gì? Kỹ nhiều không áp thân sao.

Đệ còn biết xe chỉ luồn kim khâu vá đâu.” Nhắc tới thay đổi này đó, bản thân Vệ Cẩm Dương nhưng thật ra cười đến tùy ý vô cùng, giống như ở trong mắt hắn tất cả những điều này đều không tính là đại sự, “Tương lai nếu là phải ra chiến trường, thời điểm binh hoang mã loạn thì chuyện gì cũng không có người giúp đỡ làm thay, ngay cả cho ngựa ăn, mài đao hay thượng dược,…!mọi thứ đều phải tự mình làm.”
Xem đệ đệ bảo bối đĩnh đạc cười lớn như vậy, tâm trạng của Vệ Cẩm Hoa thế nhưng nửa điểm cũng không thể bình tĩnh thoải mái, ngược lại vẻ thâm trầm cùng phức tạp nơi khóe mắt đuôi mày càng thêm rõ ràng.
“Cẩm Dương, nếu sớm biết rằng làm tướng quân sẽ vất vả như vậy, lại cho đệ có cơ hội một lần nữa lựa chọn, đệ còn sẽ quyết định dấn thân vào con đường này hay không?” Vệ Cẩm Hoa nhìn hắn thật sâu, rồi bất an vô cùng hỏi lại.
Thời gian gần đây quan hệ giữa Tử Vân quốc cùng man di đã không thể giữ được bình tĩnh, y thật sự lo lắng chỉ trong vòng không đến mấy năm liền sẽ trực tiếp đánh lên tới.

Chiến trường như luyện ngục, một khi bước vào chính là cửu tử nhất sinh, chôn cốt nơi hoang lĩnh.

Y vô pháp, cũng không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó Vệ Cẩm Dương có chuyện gì không may xảy ra thì chính mình sẽ thế nào.
Vệ Cẩm Hoa thậm chí có lúc nghĩ tới, chính mình năm đó lẽ ra không nên đem Vệ Cẩm Dương đưa lên con đường này, y có phải hay không nên ngăn cản hắn?
“Đương nhiên sẽ! Từ lúc còn rất nhỏ đệ cũng đã cảm thấy làm tướng quân chính là một việc thực uy phong.

Ngoại tổ phụ, Tiểu hoàng thúc tổ, sư phụ,…! đều là những người đệ vẫn luôn sùng bái cùng tôn kính.

Đệ nghĩ, có lẽ đi lên con đường này chính là vận mệnh thúc đẩy cũng không biết chừng.” Đối lập với Vệ Cẩm Hoa lo lắng sốt ruột, Vệ Cẩm Dương làm đương sự ngược lại có vẻ vô tâm vô phổi.
“Hơn nữa, đệ một chút cũng không cho rằng sinh hoạt trong quân có gì vất vả a.

Đệ cảm thấy nhật tử ở trong quân doanh thật sự phong phú, còn có thể thấy được học được rất nhiều thứ mà nếu ở kinh thành thì đệ căn bản vô pháp chạm tới.” Thịnh một chén hồ canh ấm áp cơ thể, Vệ Cẩm Dương nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói tiếp.

“Phải nha, Cẩm Dương nhà chúng ta thật là ở biên quan học được không ít đồ vật đâu”, nhìn trên mặt đệ đệ bảo bối hiện ra tươi cười rộng mở tốt đẹp đến mức y căn bản không đành lòng phá hư, Vệ Cẩm Hoa đành phải mạnh mẽ áp xuống âm trầm trong đôi mắt, ngược lại cố gắng treo lên một dáng vẻ nhẹ nhàng lại mang chút trêu đùa, “Liền mấy việc của phụ nhân này cũng đều học xong, thật sự là càng ngày càng giống hiền thê lương mẫu nha.”
“Ngươi mới hiền thê lương mẫu! Cả nhà ngươi đều là hiền thê lương mẫu! Lão tử là thiết hán tử hiểu không?” Nghe vị này thật vất vả khôi phục đứng đắn liền thực mau lại sụp đổ toàn bộ mà trêu đùa hắn, Vệ Cẩm Dương tức giận đến quả thực muốn lật bàn.
Thiếu tướng quân hắn rõ ràng so với Vệ Cẩm Hoa có nam nhân vị hơn nhiều có được không? Hắn sẽ nấu cơm, khâu vá đã kêu hiền thê lương mẫu, vậy Vệ Cẩm Hoa y cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông có phải hay không nên gọi là tiểu thư khuê các a? Mẹ kiếp! Vệ Cẩm Dương không nhịn được phải chửi thầm trong lòng.
“Ha hả, Tiểu Dương đệ thật là càng ngày càng đáng yêu, đặc biệt là bộ dáng khi tranh luận cùng ca ca càng đáng yêu nha.

Khi còn nhỏ đệ cũng không phải như vậy a.” Nhìn đệ đệ nhà mình ra vẻ trịnh trọng nghiêm trang, Vệ Cẩm Hoa lại nhịn không được bật cười.
“Đó là bởi vì đại ca ngươi càng ngày càng không đáng tin cậy được không.

Rõ ràng lúc còn nhỏ đều bình thường, vì cái gì khi lớn lên lại biến thành như vậy a? Vì sao?” Vệ Cẩm Dương càng thêm cảm thấy quỹ đạo tư tưởng của Thái tử đại ca nhà hắn quả thật khác hẳn với thường nhân.
“Cho nên đâu, để có thể thường xuyên nhìn đến bộ dáng đáng yêu thế này của Tiểu Dương, đại ca nhất định phải nỗ lực bảo trì như bây giờ nha.” Vệ Cẩm Hoa nhìn đệ đệ tức giận đến thở hổn hển chỉ cảm thấy buồn cười, đưa tay vuốt vuốt chiếc cằm đã trơn bóng của mình.
Ngô, tay nghề của Tiểu Dương nhà y thật sự không tệ đâu.
Vệ Cẩm Dương tức điên rồi, lại chỉ có thể vô ngữ nhìn đại ca nhà hắn cười ngây ngô đến một chút hình tượng cũng không có, hắn cảm giác đang trông thấy ảo ảnh vỡ ra từng mảnh.

Ni mã, tên này nơi nào còn giống vị Thái tử điện hạ được xưng là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ, kinh thành đệ nhất mỹ nam tử a? Rõ ràng chính là một tên tháo hán ngu ngốc, tháo hán a!
Nhìn Vệ Cẩm Hoa cười đến vẻ mặt thiếu trừu, Vệ Cẩm Hoa dám từ trong nội tâm mà phát thệ, hắn thật sự muốn đánh y một đốn.

Cũng may, đến cuối cùng hắn còn nhớ tới dù sao tên này tốt xấu gì cũng là ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến biên quan thăm chính mình, mới có thể đem cổ hỏa khí kia ngạnh sinh sinh trấn áp xuống.
Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Vệ Cẩm Dương suy xét đến đại ca hắn sẽ lưu tại nơi này nghỉ ngơi thêm một ngày, thẳng đến ngày mai mới lên đường trở lại kinh thành, hắn liền quyết định đi quân doanh một chuyến, đem một trong hai ngày phép mỗi tháng của tháng này dịch lại đây, hảo hảo bồi đại ca nhà hắn dạo quanh Vân Tương Thành.

Không nghĩ rằng vừa mới tiến vào doanh địa, liền thu được quà sinh thần cùng áo lông (3) chống lạnh được mẫu hậu gửi từ kinh thành, mấy thứ này vừa mới đến vào tối hôm qua.
Cầm trong tay đại áo lông ấm áp, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy trong lòng cũng theo nó trở nên ấm áp lên.


Quả nhiên, trên thế gian này sẽ không có một vị mẫu thân nào lại quên mất sinh thần của nhi tử chính mình.
Đại tuyết vừa ngừng rơi, trên mặt đường còn tích tụ một tầng tuyết dày, mái hiên cũng ngưng kết không ít băng nhọn, toàn bộ thành trấn đều là một mảnh trắng xóa, nhìn qua có vẻ yên lặng tường hòa, phảng phất cả thế gian này chỉ có một màu trắng mà thôi.
Cùng Vệ Cẩm Hoa chậm rãi bước đi giữa một không gian sạch sẽ mà thuần khiết như thế, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy áp lực như núi (4) a, áp lực như núi.
Lúc này Vệ Cẩm Hoa đã nghỉ ngơi một đêm, tinh thần no đủ, khí sắc hồng nhuận, hơn nữa sáng nay đã quát sạch hồ tra trên mặt càng khiến y trở nên tuấn mỹ vô song, khí chất cao hoa.

Huống chi trên người y vẫn luôn tồn tại song song hai cổ khí chất, từng cử chỉ có nét ưu nhã thong dong của thư hương thế gia, trong xương cốt lại lộ ra một cổ khí phách của người đứng ở địa vị cao.
Tiểu cô nương sinh ra ở nơi này trước giờ quen nhìn một đám tháo hán tử làn da ngăm đen lại thô tục, sao có cơ hội nhìn thấy một vị mỹ nam tử dung mạo tựa ngọc như vậy đâu? Tự nhiên là ngay khi bọn họ vừa xuất hiện trên phố đã bắt đầu ghé mắt mà nhìn, có chút cô nương lớn mật thậm chí còn muốn đến gần.
May mắn bọn họ đi được mau a.

Hai người bọn họ cứ như vậy chịu đựng một chúng ánh mắt nhìn chằm chằm mà đi rồi một đường.
Vệ Cẩm Dương hắn ở biên cương này tốt xấu gì cũng đã sinh hoạt suốt tám tháng, vậy mà chỉ một thoáng thất thần đã bị đại ca nhà hắn, một vị thuần khách nhân lần đầu tiên đặt chân đến đây, dẫn đi một hồi mới đột ngột dừng lại trước cửa một tòa miếu thờ.
“Đi thôi, Cẩm Dương, chúng ta đi vào bái bái.” Vệ Cẩm Hoa lôi kéo đệ đệ bảo bối còn có chút chưa kịp phản ứng, cả hai dừng chân trước tòa miếu thờ duy nhất mà y tìm thấy ở Vân Tương Thành.
“Hảo…” Vệ Cẩm Dương tinh thần hoảng hốt bị đại ca nhà mình lôi kéo, theo quán tính đáp lại.
Cho đến lúc khung cảnh hương khói cường thịnh đập vào mắt, Vệ Cẩm Dương mới ngẩng đầu nhìn lại bảng hiệu phía trên của tòa miếu thờ này, sau đó…! hắn trong nháy mắt ngẩn ngơ trong gió, hoàn toàn không lời nào để nói.

Nếu hắn không nhìn lầm thì mấy chữ trên bảng hiệu viết chính là “Nguyệt Lão Từ”…!đứng chứ?
“Đại ca, đây là miếu Nguyệt Lão đi? Chúng ta hai đại nam nhân cùng nhau đi vào có thể hay không giống như không tốt lắm đâu.” Yên lặng dừng bước, Vệ Cẩm Dương ra sức xoa xoa hai mắt, sau khi xác định chính mình không hề nhìn lầm mới dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Vệ Cẩm Hoa.
Hắn cực độ nghi ngờ người có vấn đề không phải hắn mà là nhìn qua áo mũ chỉnh tề (5), thần sắc bình thường Thái tử gia.
“Đại ca đương nhiên biết rõ đây là miếu Nguyệt Lão.

Chính là ta nghe Minh Ngọc nói đây là toà miếu thờ duy nhất ở Vân Tương Thành, lại cực kỳ linh nhiệm.

Cầu thần bái phật đơn giản là cầu một cái an tâm, biên quan mấy năm gần đây tình thế phức tạp, chúng ta không cầu nhân duyên thì đi vào cầu bình an cũng là cực tốt a.” Vệ Cẩm Hoa cười đến ôn nhu nhìn về phía đệ đệ, “Huống hồ cho dù Nguyệt Lão ở nơi này thật sự linh thiêng, chúng ta không những là nam nhân mà còn là huynh đệ, cùng nhau đi vào thì có gì không được đâu? Ngài ấy dù sao cũng không đến mức đem nhân duyên tuyến của chúng ta buộc lại với nhau đi?”
Vệ Cẩm Dương trước giờ không tin vào mấy vị thần tiên chủ quản gì đó, càng không tin chỉ cần hai người cùng vào miếu Nguyệt Lão lạy một lạy thì sẽ có nhân duyên, lúc này nghe Vệ Cẩm Hoa nói cũng biết không thể lay chuyển được y, nên cũng không quá rối rắm liền theo y vào trong.

Xem như vì bá tánh nơi biên quan bên này cầu cái tâm an đi.

Thế nhưng sau khi bái xong, huynh đệ bọn họ lại không thể hiểu được bị ông từ hống hống liền quyên một đống lớn tiền hương hoả.

Lão nhân này còn thần sắc cổ quái nhìn chăm chú bọn họ hồi lâu, sau khi biết hai người là huynh đệ liền đưa mỗi người một đoạn tơ hồng, mỹ kỳ danh rằng đây là “Huynh đệ tuyến”, nói cái gì mà cùng nhau mang lên liền có thể bảo đảm cảm tình giữa huynh đệ bọn họ sẽ một đời bất biến.
Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy dùng nhiều tiền như vậy lại đổi lấy một sợi dây tơ hồng mỏng manh treo trên cổ tay như này thì thật là ăn mệt, thiếu chút nữa ra tiếng phản bác.

Nhưng Vệ Cẩm Hoa lại tựa hồ thật tin tưởng chuyện này, một lần lại một lần nhắc nhở đệ đệ phải vì tình cảm huynh đệ bọn họ mà tuyệt đối không thể để sợi tơ hồng này rời tay.
Bị đại ca mê tín nhà mình nhắc mãi, Vệ Cẩm Dương vạn phần bất đắc dĩ đành phải liên tục đáp ứng nhất định sẽ mỗi ngày đeo nó, đảm bảo tình cảm huynh đệ bọn họ đậm sâu bất biến, hết thảy đều thỉnh đại ca yên tâm.

Dù sao cũng chỉ là một sợi tiểu tơ hồng mà thôi, mang trên cổ tay cũng sẽ không vướng bận bao nhiêu.
Tác giả có lời muốn nói: Nhắn lại, mị mị mị!
~~~~~
(1)
“Thời quang như tiễn, tuế nguyệt như toa” (时光如箭,岁月如梭): thời gian như mũi tên, năm tháng như con thoi; thời gian trôi nhanh.
(2)
“Thô trà đạm phạn” (粗茶淡饭): trà thô sơ canh đạm bạc, ăn uống đơn giản, sơ sài.
(3)
“Cừu” (裘): áo làm bằng da hoặc lông thú.
(4)
“Áp lực sơn đại” (压力山大): áp lực như ngọn núi lớn, một thuật ngữ trên mạng được lấy theo từ đồng âm với Alexander Đại đế.
(5)
“Y quan sở sở” (衣冠楚楚): y phục và mũ đội đầu (hoặc phát quan để thúc tóc) gọn gàng, sạch sẽ.
i.

“Sở sở” (楚楚): rõ ràng, sạch sẽ; cây cối mọc thành bụi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.