Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tướng Quân – Chương 105: Phiên Ngoại 4 Kết Cục Của Từng Người
Trấn an xong Vệ Cẩm Trình, Vệ Cẩm Dương lại vội vội vàng vàng chạy về cung đi ứng phó mẫu hậu cùng Vệ Cẩm Hoa, sợ đôi mẹ chồng nàng dâu này trong lúc hắn không ở liền đánh lên, đây thật là một loại bi ai khó có thể miêu tả.
Từ khi hắn bị một đạo thánh chỉ của Vệ Cẩm Hoa biến thành Hoàng hậu, mẫu hậu hắn đầu tiên là đại nháo một hồi, lung tung quăng vỡ đồ vật, sau lại không biết bị Vệ Cẩm Hoa khuyên như thế nào mới ngừng lại.
Thế nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn không hề cải thiện chút nào, chỉ biến đổi thành trạng thái quỷ dị mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau không thuận mắt.
…
Vệ Minh Lãng ở tại kinh thành không đến nửa tháng, không biết vì sao ở đêm nọ đột ngột để lại một phong thư liền vội vã rời đi.
Ngược lại Nhan Duyệt đến đây cùng y lại vẫn thong thả ung dung, nửa điểm cũng không vội đi theo, vẫn luôn lưu lại kinh thành bên này, dường như chính là riêng phải khiến cho Vệ Cẩm Trình khổ sở.
Nhìn đệ đệ nhà mình như vậy, Vệ Cẩm Dương chung quy vẫn là đau lòng nói không nên lời.
Bất quá, may mà bào muội sinh đôi của Vệ Cẩm Trình, Vô Ưu công chúa Vệ Cẩm Tú, liền đang cùng phò mã về kinh.
Mong rằng Vệ Cẩm Trình nhìn đến chân chính huyết mạch chí thân của mình tại thế gian này xong liền có thể phấn chấn hơn một ít.
Vệ Cẩm Tú năm đó có tiếng là vị công chúa phản nghịch.
Lúc nhỏ Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình quan hệ thân cận nên cũng cùng vị công chúa này đi được gần chút, đem hai đứa nhỏ cùng nhau mang theo.
Có một năm Vệ Cẩm Trình sinh bệnh, Vệ Minh Lãng bận chiếu cố hắn, mà Vệ Cẩm Tú lại nháo muốn đi săn thú, Vệ Minh Lãng đành phải gửi nàng cho một vị bằng hữu giang hồ vừa vặn tới Tử Vân, nhờ chiếu cố một ngày.
Không ngờ Vệ Cẩm Tú lại coi trọng người ta, sảo nháo một hai phải bắt người ta làm phò mã của nàng.
Nàng chính là nữ nhi mà Kính Hòa Đế yêu thương nhất, tuy rằng chiêu một người trong giang hồ làm phò mã là không hợp quy củ nhưng Kính Hòa Đế bởi vì ái nữ mà phá lệ, thậm chí còn hứa hẹn ban cho tước vị cùng vạn lượng hoàng kim, chỉ cầu hắn có thể lưu lại kinh thành bồi ái nữ của chính mình hảo hảo sống qua ngày.
Chẳng qua sau khi biết được, người trong giang hồ kia thế nhưng không hề đồng ý, cầm bội kiếm của chính mình liền nhất kỵ tuyệt trần rời đi.
Có thể thấy được nhân gia đối với Vệ Cẩm Tú cũng không có ý tứ gì.
Nào ngờ Vệ Cẩm Tú thế nhưng trộm chạy ra cung đuổi theo quyết tâm phải truy người nọ.
Từ đó về sau nhiều năm cũng không chịu hồi cung, thẳng đến năm Kính Hòa Đế bệnh nặng mới ôm hài tử về thăm bệnh.
Kính Hòa Đế đến lúc này mới biết được nữ nhi của mình sau bao nhiêu thời gian nữ truy nam cách một tầng sa cuối cùng cũng thành công gả cho người nàng thương nhớ ngày đêm, xem như cũng yên lòng một cọc tâm nguyện.
Kính Hoa Đế đang nằm trên giường bệnh liền hạ chỉ sắc phong Vệ Cẩm Tú thành Xương Bình Cố luân công chúa, thụ hưởng phủ công chúa cùng đất phong, e sợ sau khi chính mình đi rồi ái nữ nếu bị người vứt bỏ thì sẽ sống không tốt, đủ thấy được tấm lòng thương con của một người phụ thân.
Lần này Vệ Minh Lãng cùng Nhan Duyệt về kinh, chính là nhận được lời mời của Vệ Cẩm Tú đến ở tạm trong phủ công chúa.
Lần trước Vệ Cẩm Tú hồi kinh thì Vệ Cẩm Dương đang ở biên cương, vừa vặn lướt qua thế nên thật ra chưa từng gặp lại vị muội muội này.
Mà phò mã của nàng thì giống như là một nhân vật thật sự khó lường, Vệ Cẩm Tú cùng phò mã lần này hồi Tử Vân là vì mang theo một cọc mua bán thật lớn từ Du Ly Quỷ Vực.
Lần này, sự tình quan trọng.
Chân của Vệ Cẩm Hoa chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Vệ Cẩm Dương xung phong nhận việc ra khỏi thành nghênh đón muội muội cùng muội phu.
Đồng thời vì nhìn không được Vệ Cẩm Trình mỗi ngày đối với Nhan Duyệt còn ăn vạ trong kinh thành mà buồn bực không yên, Vệ Cẩm Dương liền lấy danh nghĩa “Cẩm Tú trở về, Nhan Duyệt cũng không thể đơn độc lưu lại phủ công chúa, đến lúc đó tất nhiên sẽ rời kinh” mà lôi kéo Vệ Cẩm Trình cùng ra khỏi thành nghênh đón bào muội của hắn.
Chẳng ngờ rằng, Nhan Duyệt thật giống như muốn cùng Vệ Cẩm Trình không qua được, kiên quyết muốn theo chân bọn họ tham gia trận tiếp đón này.
Người tới là khách, Nhan Duyệt lại là cao thủ võ lâm, Vệ Cẩm Dương tất nhiên không có biện pháp ngăn cản hắn, đành phải cắn răng mang theo một đôi tình địch như vậy, dưới tình cảnh Vệ Minh Lãng không ở phải bất đắc dĩ đảm đương người hòa giải, một đường đi đi dừng dừng mà ra khỏi thành.
“Nhị hoàng huynh, Vệ Cẩm Trình, ta đã trở về.” Nhiều năm không thấy, tiểu công chúa cho dù đã xoay người biến thành một phụ nhân nhưng tính cách vẫn là một thiếu nữ điêu ngoa chưa từng thay đổi, có thể nhìn ra được phò mã hẳn là thực sủng nàng, không để nàng chịu qua bất kì đau khổ gì.
Thấy Vệ Cẩm Tú như vậy, Vệ Cẩm Dương thời gian gần đây vốn dĩ càng có thêm nhiều sự tình phải nhọc lòng ngược lại có thể an tâm bớt đi một cọc lo lắng.
Vệ Cẩm Tú kiều tiếu khả nhân, hoạt bát linh động, có thể xem như là một giai nhân thế gian này khó gặp, chỉ tiếc so với Nhan Duyệt muốn cường ngạnh theo đến đây thì kém cũng không ít, dẫn đến nàng vốn dĩ là nhân vật chính của lần nghênh đón này liền có vẻ ảm đạm thất sắc trở thành phông nền.
“Vị này chính là…” Nhìn Nhan Duyệt sáng lấp lánh bên cạnh, Vệ Cẩm Dương một hồi lâu cũng không biết giới thiệu thế nào, tổng không thể nói đây là nam nhân của hoàng thúc đi? Thế nên đành phải hỏi sang chuyện khác, “Hoàng huynh nhìn thấy ngươi hồi kinh an toàn liền yên tâm rồi, chỉ là không biết phò mã ở đâu?”
Vệ Cẩm Hoa còn đang ở trong cung chờ phò mã của Vệ Cẩm Tú bàn chuyện mua bán a! Nhưng hắn vừa hỏi như vậy, Vệ Cẩm Tú lại chợt sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại, “Không phải vẫn đang đứng bên cạnh huynh sao?”
Vệ Cẩm Dương nghe xong so với nàng càng mờ mịt, nhìn lại phía sau một đám binh lính, có chút chần chờ hỏi lại muội tử nhà mình, “Là ai? Phò mã vì sao không cùng muội đến đây mà phải lẫn vào bên trong binh lính để tránh tai mắt của người khác? Chẳng lẽ là gặp phải nguy hiểm?”
“Nhan Như Ngọc, huynh làm sao vậy? Không cùng huynh trưởng của ta nói rõ sao? Không phải huynh nói phải bồi tiểu hoàng thúc của ta lấy đồ vật gì đó nên sớm một bước đến kinh thành sao? Huynh làm cái quỷ gì vậy?” Vệ Cẩm Tú trên mặt lộ vẻ chần chờ, không xác định mà hỏi Nhan Duyệt.
Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Trình lúc này đồng loạt chấn động, hai miệng một lời phát ra một tiếng kinh hô, “Hắn là phò mã của muội?”
“Tiểu nha đầu, ta còn có thể làm cái quỷ gì? Bất quá là cùng hai vị đại cữu tử khai cái vui đùa, chế tạo cái kinh hỉ mà thôi.” Nhan Duyệt ngược lại vẻ mặt bình thản đi tới bên cạnh Vệ Cẩm Tú, bất đắc dĩ nhún vai, rất có một loại thái độ ta đây bất cần đời.
“Một người trong đó là tiểu cữu tử.” Vệ Cẩm Tú chưa bao giờ thừa nhận Vệ Cẩm Trình lớn hơn nàng.
Sau đó chần chờ nhìn về phía Nhan Duyệt hỏi lại, “Huynh xác định đây là kinh hỉ chứ không phải kinh hách?”
Nhan Duyệt tự nhiên ôm lấy bả vai của Vệ Cẩm Tú, câu môi mỉm cười vạn phần mê hoặc, lời nói ra khỏi miệng lại là việc không liên quan đến mình, “Ta xác định a.
Ta kỳ thật chỉ là giúp đỡ Tiểu Tinh Hồn một việc nho nhỏ mà thôi.”
Mắt thấy phu thê bọn họ liền phải trình diễn một màn tình chàng ý thiếp ân ân ái ái, Vệ Cẩm Trình bởi vì nhiều năm không gặp Vệ Cẩm Tú nên trước khi đến đây còn tính toàn bày ra dáng vẻ huynh trưởng hòa ái không cùng nàng khắc khẩu thế nhưng lúc này lập tức bạo nộ, đột nhiên nắm lấy bả vai của Vệ Cẩm Tú dùng sức lắc lắc, “Về sau đồ vật của chính mình liền phải chú ý, mặc kệ hắn là phò mã hay là ai khác thì cũng không được thả ra tai họa người khác có biết không hả?”
“Ta quả thực oan uổng nha, tiểu cữu tử.
Rõ ràng là Tiểu Tinh Hồn tìm ta hỗ trợ, y không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào, cũng không nghĩ gặp ngươi.
Ngươi không thấy Cẩm Tú vừa chuẩn bị đến kinh thành thì y liền vội vội vàng vàng đi rồi sao? Liên quan gì đến ta? Sao lại có thể nói là ta tai họa người nha?” Nhan Duyệt không chút lưu tình một tay đem tay của Vệ Cẩm Trình còn đặt trên vai Vệ Cẩm Tú ném qua một bên, tràn đầy vô tội mà nói.
Vệ Cẩm Dương đứng xem ba người bọn họ huynh-muội-muội phu lôi kéo lẫn nhau, chính mình vẫn còn hỗn độn trong gió.
Cảm thấy mùa xuân của Vệ Cẩm Trình đại khái thực mau liền phải tới rồi, không biết như thế nào đối mặt lại không nghĩ thấy, đây là vô tình vẫn là cố ý nói vậy a?
[Hai.
Sư đồ]
“Ta thật sự không thể nói, cho dù ngươi là tiểu cữu tử của ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không bán đứng huynh đệ.” Nhan Duyệt một bên hống tiểu nữ nhi trong lòng ngực, một bên cũng không ngẩng đầu lên đáp lại chất vấn của Vệ Cẩm Trình.
Thật là danh xứng với thực một cái tiếu diện hổ, vô luận Vệ Cẩm Trình lăn lộn như thế nào đều như là một quyền đánh vào bông (2), ép hỏi không ra tung tích hiện tại của Vệ Minh Lãng.
Vệ Cẩm Trình nóng nảy rồi, không có biện pháp đối phó Nhan Duyệt, đành phải đem mục tiêu hướng về bào muội cùng nhau nháo sự từ nhỏ đến lớn, “Vệ Cẩm Tú!”
“Hắn không muốn nói, ta cũng không có biện pháp nha!” Tùy hứng kiêu căng như Vệ Cẩm Tú, đối mặt tướng công nhà nàng cũng là đầy mặt bất đắc dĩ.
Vệ Cẩm Dương nhìn hai huynh muội bọn họ lại bắt đầu nháo thành một đoàn, liền ôm tiểu cháu ngoại trai của hắn sang bên cạnh trêu đùa.
Tiểu hài tử thấy thế nào cũng cực kỳ đáng yêu, tuy rằng hắn sẽ không có hài tử của chính mình nhưng trêu đùa hài tử của người khác cũng khá vui.
Đúng lúc này, lại có một người chợt đẩy cửa mà vào.
Đột ngột khiến cho mọi người nhảy dựng, đùa giỡn nháo sự gì đó đều đồng loạt im bặt.
Vệ Cẩm Dương vừa nhấc đầu trông thấy người tới là Lâm Giản, liền có chút tò mò hỏi, “Đại hồ ly, sao ngươi lại tới đây?”
Lâm Giản hôm nay không phải được nghỉ phép sao? Không đến dây dưa đại ca nhà hắn mà chạy tới phủ công chúa làm gì a?
Lâm Giản chỉ là nhướng mày nhìn hắn, sau đó vô cùng cung kính nhìn về phía Nhan Duyệt khí định thần nhàn đang ôm tiểu oa nhi, “Đệ tử bái kiến sư phụ, mấy ngày trước không biết sư phụ đã đến kinh thành nên không thể từ xa nghênh đón, mong sư phụ bao dung đệ tử nhất thời thất lễ.”
“Sư phụ? Hắn là sư phụ ngươi?”
Hôm nay kinh ngạc thật sự là sóng sau cao hơn sóng trước a.
Vệ Cẩm Dương mới vừa biết Nhan Duyệt không phải là ái nhân của tiểu hoàng thúc mà là phò mã của hoàng muội, lúc này lại biết được muội phu của hắn cư nhiên còn là sư phụ của huynh đệ tốt nhất.
Này…!là chuyện gì a?
Quan hệ rất rối phức tạp như vậy hắn tạm thời còn chưa phân rõ đâu.
“Không dám, không dám, đồ nhi ngoan.” Đối lập với Vệ gia huynh đệ còn đang trợn mắt há mồm, Nhan Duyệt lại có vẻ thực sự không chút để ý.
Vệ Cẩm Tú chần chờ một lát, đánh giá gương mặt Lâm Giản hồi lâu mới chậm chạp mở miệng, cực kỳ không xác định hỏi, “Ngươi là Lâm Giản?”
“Không sai, thưa công chúa.” Lâm Giản trên mặt trưng ra ý cười doanh doanh cùng sư phụ của hắn rõ ràng là một mạch tương thừa, lại nhướng mày sửa lại miệng, “À không, hiện giờ nên xưng là tiểu sư nương.”
Một phen đối thoại…!đem Vệ Cẩm Dương nghe xong như lọt vào sương mù.
Hắn đành phải ngốc ngốc nhìn về muội tử nhà mình, “Đây rốt cuộc là làm sao a? Các ngươi nhận thức nhau?”
“Ngày đó ở Thính Phong Tả Ý Lâu, nếu không nhờ có Lâm Giản tương trợ, một ván định thắng thua thắng được Nhan Như Ngọc”, Vệ Cẩm Tú nói đến đây biểu cảm tràn ngập không vui, tựa hồ ngay cả loại khả năng này nàng cũng không muốn nghĩ đến, “Hiện giờ hắn cũng không phải là phò mã của ta.”
“Không dám, không dám.
Hôm đó tại hạ bất quá chỉ là quân tử giúp người thành đạt (3) mà thôi.
Có thể trợ giúp công chúa chính là may mắn ba đời (4) của tại hạ.” Lâm Giản dáng vẻ nhưng không chút nào khiêm tốn như lời hắn nói, cười đến ý vị thâm trường.
Nhan Duyệt vỗ về đứa nhỏ trong tay, cười so với Lâm Giản càng thêm ý vị thâm trường, “Đồ nhi ngoan, vi sư xem ngươi cười đến dương quang xán lạn như vậy, nghĩ đến ngươi hiện tại đã được như ước nguyện (5) đi?”
Đối thoại của hai sư đồ nhà này tức khắc khiến tất cả mọi người còn lại không hiểu ra sao, nghe như lọt vào trong sương mù.
“Đúng vậy”, không biết vì sao bên trong ý cười của Lâm Giản bỗng nhiên giống như nhiễm vài phần ngượng ngùng, ngay sau đó hắn liền thẳng sống lưng nghiêm túc nói với Nhan Duyệt, “Cho nên, đồ nhi lần này tiến đến chính là vì muốn đích thân hướng sư phụ xin phép từ đi chức vị đà chủ phân đà của Du Ly ở kinh thành Tử Vân, mong rằng sư phụ có thể thành toàn.”
Vệ Cẩm Dương lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không ngờ thế lực của Du Ly Quỷ Vực đã có thể thẩm thấu sâu đến như vậy, hơn nữa ngay cả Lâm Giản cũng là người của Du Ly.
Nhan Duyệt nhưng thật ra nửa điểm cũng không kinh ngạc, tựa hồ sớm đã đoán trước, hắn chỉ câu môi cười, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Một cái tâm nguyện nho nhỏ của đồ nhi, làm sư phụ có lý nào lại không thành toàn? Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, có lẽ chúng ta ngày sau cũng không có cơ hội gặp lại.
Tương phùng tức là có duyên, khó được trở thành sư đồ một hồi, sau này nếu như ngươi có yêu cầu gì, toàn bộ thuộc hạ dưới trướng Du Ly Văn phán đều có thể tùy ngươi điều khiển.”
“Như vậy, đồ nhi liền đa tạ sư phụ.” Lâm Giản nhướng mày, cũng không lại nhiều lời.
“Đại hồ ly, hết thảy là chuyện như thế nào a?” Vệ Cẩm Dương ngơ ngác nhìn Lâm Giản, không biết vì sao trong lòng luôn có một loại dự cảm sắp phải ly biệt.
Quả nhiên, Lâm Giản mỉm cười nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, mở miệng câu tiếp theo chính là, “Cừu con, ta đại khái thực mau phải đi.
Đại ca ta vẫn luôn rất muốn có thể du lãm khắp nơi, xem hết phong cảnh sơn thủy trong thiên hạ, ta quyết định sẽ bồi y đi.
Ngày mai chúng ta liền hướng bệ hạ dâng tấu chương từ quan, sau này cũng không biết có quay lại Tử Vân nữa hay không.
Cửa hàng của ta liền giao cho ngươi, đừng quên đúng hạn gửi lợi tức cho ta a.”
“Đại hồ ly…” Vệ Cẩm Dương ngơ ngác nhìn Lâm Giản, trong lòng mạc danh chợt sinh ra một loại thương xuân bi thu, “Kia sự vụ trong triều phải làm thế nào? Các ngươi một người là đương triều tể tướng, một người là tổng binh trung ương quân a.”
Một cái sạp lớn như vậy nói ném liền ném, hắn cùng Vệ Cẩm Hoa nên tiếp như thế nào a?
“Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn (6).
Lâm thị nhất tộc ở Tử Vân đã hưng thịnh lâu lắm, Lâm Phồn cùng ta, một là tể tướng một là tổng binh, còn có công nâng đỡ bệ hạ thượng vị, chúng ta không thể để cho Lâm thị tiếp tục phát triển thêm nữa.
Mọi việc tới một mức nào đó thì phải học được biết dừng lại đúng lúc (7), nếu không đó chính là công cao chấn chủ (8), ta cùng Lâm Phồn đã tới thời điểm nên công thành lui thân.
Những việc này ta nghĩ bệ hạ trong lòng cũng đã nghĩ đến.” Lâm Giản câu môi cười, giống như đã đem hết thảy đều phân tích sạch sẽ.
Vệ Cẩm Dương ngơ ngác nhìn hắn, không biết trong lòng có cảm tưởng gì.
Lâm Giản tiến lại gần vỗ vỗ bả vai của Vệ Cẩm Dương, cười nói, “Vốn dĩ ta còn tính toán khuyên ngươi cũng công thành lui thân, tự động thỉnh chỉ đi đóng giữ biên quan không hồi kinh.
Lại không dự đoán được giữa ngươi cùng bệ hạ là loại quan hệ này, ngươi hiện tại đã là hoàng hậu, ta cũng không khuyên thêm cái gì.
Chính ngươi tự chú ý, càng thêm bảo trọng thân mình.”
Lâm Giản chung quy so với chính mình vẫn thông minh hơn a, Vệ Cẩm Dương nhìn bóng dáng của hắn, ở trong lòng ấp úng nghĩ như vậy.
Lâm Phồn cùng Lâm Giản đi rồi, Vệ Cẩm Dương nháy mắt bận rộn rất nhiều.
Thật vất vả cùng Vệ Cẩm Hoa chọn xong người tiếp nhận vị trí tổng binh của trung ương quân, Vệ Cẩm Dương còn chưa kịp thoát khỏi cô đơn khi cảnh còn người mất, Vệ Cẩm Trình lại bắt đầu quấn lấy hắn, nhờ hắn giúp đỡ từ trong miệng Nhan Duyệt lấy được tung tích của Vệ Minh Lãng.
“Lần này ta đã hỏi thăm rõ ràng, biện pháp có thể từ trong miệng của Du Ly Văn phán hỏi ra tin tức chỉ có một, đó chính là đánh cuộc thắng hắn.
Chỉ cần thắng được hắn, hắn cái gì cũng chịu làm, ngươi xem ngay cả Cẩm Tú hắn cũng chịu cưới về nhà.” Vệ Cẩm Trình ý chí chiến đấu sục sôi, cầm cốc đựng xúc xắc liền phải nghiên cứu xem phải gian lận thế nào.
Lời còn chưa dứt, đã bị Vệ Cẩm Tú phủ quyết, “Đây căn bản là không có khả năng, hắn đời này cùng người đánh cuộc cơ hồ chưa từng thua, cược đâu thắng đó, duy nhất một lần thất thủ chính là bại bởi Lâm Giản.”
Vệ Cẩm Tú hiển nhiên đối với đổ thuật của tướng công nhà nàng vô cùng hiểu rõ.
“Không có khả năng cũng phải thử, ta không tin không thắng được hắn.” Vệ Cẩm Trình nghe xong ngược lại càng thêm dâng lên ý chí chiến đấu.
Cứ như vậy, Vệ Cẩm Trình mỗi ngày liền quấn lấy muội phu đánh bạc, Nhan Duyệt bị đôi huynh muội này dây dưa đến không còn thấy phiền, gương mặt tươi cười cũng duy trì không nổi nữa, nhật tử có thể nói là khổ bức a.
Chuyện này kéo dài suốt nửa tháng thì ở một ngày nào đó, không biết là Nhan Duyệt không muốn bị tiếp tục dây dưa nên cố ý nương tay, vẫn là trời cao đáng thương Vệ Cẩm Trình, rốt cuộc giúp
tên vương gia sắp thua đến một cái quần cũng không còn này có thể thắng được Nhan Duyệt một lần.
Nhan Duyệt rốt cuộc đồng ý lúc rời kinh sẽ tiện thể mang theo vị đại cữu tử này, có có hội sẽ dẫn hắn đi gặp Vệ Minh Lãng.
Sau khi giải quyết xong sự vụ ở Tử Vân, cũng đem toàn bộ phân đà ở đây giao cho Dược Toạ, phu thê Nhan Duyệt rốt cuộc thu dọn hành lý rời kinh.
Vệ Cẩm Trình đương nhiên là chờ không kịp muốn đi cùng bọn họ.
Ngày bọn họ rời kinh, Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa tự mình ra khỏi thành đưa tiễn.
Nhìn đoàn xe ngựa chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, nghĩ đến những người quen thuộc cũng từng người từng người lần lượt rời khỏi bên cạnh mình, Vệ Cẩm Dương không khỏi tâm sinh cô đơn, cảm thấy trong lòng một mảnh hoang vắng.
Mà cảm xúc này của hắn cực nhanh liền bị Vệ Cẩm Hoa tâm tư tinh tế (9) phát hiện, y liền tiến đến gần bên tai hắn khẽ hỏi, “Làm sao vậy?”
Y chính là vô cùng quan tâm đệ đệ kiêm tức phụ của chính mình.
“Không có gì, đệ chỉ là cảm thấy cảnh còn người mất, có chút không nỡ thôi.
Giống như…!sở hữu người mà đệ quen thuộc lập tức liền rời đi không biết có còn gặp lại hay không, lần đầu tiên cảm thấy kinh thành này xa lạ như vậy.” Vệ Cẩm Dương thở dài cảm khái.
Có lẽ nhân sinh chính là như vậy, phải trải qua vui buồn tan hợp, như mặt trăng có âm tình tròn khuyết (10).
“Đệ còn có ta.” Vệ Cẩm Hoa nhẹ nhàng từ sau lưng ôm lấy Vệ Cẩm Dương, dùng sức lực lớn chưa từng có, dường như muốn đem người trong lòng khảm nhập vào máu thịt của chính mình, nửa câu sau còn chưa nói ra khỏi miệng chính là Ta cũng còn có đệ.
Vệ Cẩm Dương hồi nắm lấy đôi tay đang vòng lấy chính mình của Vệ Cẩm Hoa, thật sự cảm thấy thoả mãn mà lặp lại, “Không sai, đệ còn có đại ca.”
Cho dù đến cuối cùng kinh thành này trống rỗng, cho dù đến cuối cùng tất cả những người mà hắn quen thuộc đều rời đi hết, có lẽ không còn điều gì khiến hắn lưu luyến,…!nhưng hắn vẫn cả đời canh giữ tại nơi này, đơn giản là vì toà thành này có Vệ Cẩm Hoa.
Hắn vĩnh viễn không phải là một người.
Tác giả có lời muốn nói: Đầu tiên, ở chỗ này ta cần thiết nói lời xin lỗi, ánh văn này kỳ thật không đem Tiểu Dương cùng Thái Tử trong tưởng tượng của ta viết ra tới, không hoàn toàn dựa theo đại cương viết ra.
Bởi vì trong lòng ta miêu tả quá nhiều, văn kéo đến quá dài cho nên phải cắt bớt rất nhiều, đành phải ở đây bù thêm một cái phiên ngoại.
Hôm nay trước đăng phần tiếp theo của “Quân trở về”, đại khái còn có mấy cái phiên ngoại, cùng loại như mẫu hậu như thế nào tiếp nhận Tiểu Hoa, còn có ta nguyên bản tưởng tượng cảnh trong mơ của Tiểu Hoa (cũng là phần ta luyến tiếc cắt bớt nhất trong đại cương, vẫn là nhịn đau cắt đi đoạn Tiểu Hoa cùng Tiểu Dương ở bên nhau trải qua như thế nào).
Về phần kết cục của Lâm Phồn Lâm Giản cùng nuôi hài tử gì đó, toàn bộ sẽ tập trung tại một chương này, chậm rãi thêm, xem ta khi nào nghĩ đến.
Cảm ơn mọi người thích áng văn này, ta rất xin lỗi áng văn này ~
~~~~~
(1)
“Nữ truy nam cách tằng sa” (女追男隔层纱): nữ truy nam cách một tầng sa.
i.
“Nữ truy nam cách tằng sa, nam truy nữ cách tòa sơn” (女追男隔层纱,男追女隔座山): nữ truy nam cách tầng sa, nam truy nữ cách ngọn núi; nữ truy nam dễ, nam truy nữ khó.
(2)
“Nhất quyền đả tại miên hoa thượng” (一拳打在棉花上): một nắm đấm đánh vào trên bông; nắm đấm thì cứng, bông thì mềm, đàn hồi, bị tác động mạnh cũng dễ dàng trở lại hình dạng ban đầu; mặc dù bạn dùng bao nhiêu sức lực, phương pháp mạnh mẽ thế nào thì đối thủ cũng có thể linh hoạt biến hóa không chịu thương tổn gì.
(3)
“Quân tử thành nhân chi mỹ” (君子成人之美): quân tử làm tròn cái đẹp cho người, quân tử giúp người thành đạt; khuyến khích giúp đỡ người làm việc tốt.
i.
Xuất từ “Luận ngữ” (论语) của Khổng Tử: “Quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác, tiểu nhân phản thị” (君子成人之美,不成人之恶。小人反是), nghĩa là “Quân tử làm tròn cái đẹp cho người, không cho người làm thành việc ác, tiểu nhân ngược lại”.
(4)
“Tam sinh chi hạnh” (三生之幸), lấy từ “Tam sinh hữu hạnh” (三生有幸): may mắn ba đời (đời trước, đời này, đời sau).
(5)
“Đắc thường sở nguyện” (得偿所愿): có được những gì mình thường mong ước, được như ước nguyện.
(6)
“Nguyệt doanh tắc khuy, thủy mãn tắc dật” (月盈则亏,水满则溢): trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì sẽ tràn; đạt đến thời kỳ thịnh vượng nhất thì cũng bắt đầu đến lúc suy tàn.
(7)
“Thích khả nhi chỉ” (适可而止): đang lúc còn có thể thì nên dừng lại, dừng lại đúng lúc, một vừa hai phải.
i.
Trích từ “Xuân Thu” của Khổng Tử: “Thích khả nhi chỉ, vô tham tâm dã” (适可而止,无贪心也), dịch là “Lúc còn có thể thì nên dừng, không nên lòng tham”.
(8)
“Công thành thân thoái” (功成身退): việc hoàn thành rồi thì người thoái lui, rút lui và ẩn dật sau thành công, công thành lui thân.
i.
Lão Tử: “Công thành, danh toại, thân thoái, thiên chi đạo” (功成、名遂、身退、天之道), dịch là “Công việc hoàn thành, danh vọng đạt được, người lui về, đạo của trời.”
(9)
“Tâm tế như ti” (心细如丝): trái tim nhỏ và mịn như tơ; người cẩn trọng tỉ mỉ, tinh tế.
(10)
“Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết” (人有悲欢离合,月有阴晴圆缺): người có buồn vui tan hợp, trăng có tối sáng tròn khuyết.
i.
Trích từ “Minh nguyệt kỳ thời hựu” (明月几时有) của Tô Thức (苏轼)..