Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân – Chương 50: Chuẩn bị ra chiến trường
Ngày thứ hai Hình Chiến nhìn thấy Cố Khâm thì hắn nhìn qua không khác gì so với trước đây cả, cũng không biết hắn đã quyết định như thế nào. Hình Chiến gọi hắn lại, “Bất luận cậu muốn làm gì thì cũng đừng đơn thương độc mã, cậu còn có tôi.”
Cố Khâm sững sờ, lập tức cười nói, “Cho tôi xin, tôi cũng không phải nhóc con vắt mũi chưa sạch, đã nhiều năm như vậy, lúc nào nên làm gì tôi đều rõ ràng. Với lại hiện tại cha tôi cũng không gặp nguy hiểm gì.” Tình cảm của Cố Khâm đối với cha mình rất phức tạp, không thể nói là yêu, chỉ có thể nói là ràng buộc trên huyết thống. Sở dĩ hắn để ý tới hi sinh của cha mình như thế, ngoại trừ lúc bắt đầu là do không dám tin muốn tìm được chân tướng ra thì đến sau này nó đã trở thành khúc mắc trong lòng hắn, không giải quyết thì hắn vĩnh viễn không an ổn được. Đây không quan hệ tới việc mình thất vọng với cha tới mức nào, có tình cảm sâu đậm tới mức nào, chỉ có thể coi là một loại chấp niệm mà thôi.
“Ừm.” Ánh mắt Hình Chiến nhìn hắn đặc biệt chăm chú, “Cậu không cần hành động một mình, tôi sẽ vẫn cũng với cậu.”
Cố Khâm khẽ cười một tiếng, “Vậy cậu đã nghĩ tới chưa? Tương lai nếu chúng ta đều trở thành Tướng quân là sẽ không thể cùng ở trong cùng một quân đoàn, đến lúc đó chúng ta ở bên nhau thế nào?”
Với thực lực của Hình Chiến, không trở thành Tướng quân quả thực đúng là phí của trời. Cố Khâm không tin đối phương sẽ vì mình mà từ bỏ trách nhiệm và nghĩa vụ mà y phải đảm đương. Đương nhiên, nếu như Hình Chiến thật sự chọn từ bỏ, vậy người đầu tiên phản đối nhất định sẽ là Cố Khâm. Hắn sẽ lôi đối phương ra đánh cho một trận, đánh tới khi nào đối phương triệt để hiểu rõ được đạo lý “Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều” thì mới thôi. Còn Cố Khâm, hắn đương nhiên cũng không thể để đối phương ngăn trở mình. Vì thế, đợi họ phía trước chính là một vấn đề vô cùng thực tế, một khi địa vị họ lên càng cao, thì khả năng họ có thể kề vai chiến đấu sẽ càng nhỏ.
“Hiện tại vẫn chưa tới lúc ấy.” Hình Chiến lảng tránh vấn đề này. Muốn lên đến độ cao kia, cho dù tích lũy công huân có nhanh đến thế nào cũng phải mất ba, bốn năm.
“Vậy cũng tốt, trong thời gian này tôi cho phép cậu chờ ở bên cạnh tôi.” Cố Khâm cong khóe môi. Dù sao thì cảm giác cũng không tồi, chỉ là không biết trong tương lai khi hai người tách ra, mình còn có thể quen được nữa hay không — Chuyện sau này để sau này hẵng nói.
Hôm nay là ngày quay về trường báo danh. Alvin vừa gặp mặt thôi cũng đã cảm giác được bầu không khí giữa Hình Chiến và Cố Khâm hình như đã có chút biến hóa, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ kĩ đã phát hiện thiết bị điều khiển cơ giáp chuyên thuộc trên tay hai người, “Oa! Các cậu đều có cơ giáp của mình rồi! Lúc nào để cho tôi xem đi! Nhất định là rất đẹp!”
Nói tới cơ giáp lại nghĩ tới việc hợp thể, còn có chuyện xấu hổ lúc trước. Cố Khâm sờ mũi, mập mờ đáp một tiếng, không muốn tiếp tục đề tài này.
Cuối học kỳ đầu tiên đã đảo thải đi một phần ba tân sinh, lớp A đương nhiên cũng ít đi vài người. Nhưng đối với Cố Khâm vốn vì Giải đấu liên trường hai ba tháng trước mà không có quan hệ gì với bạn cùng lớp thì hắn đã sớm không còn nhớ rõ những gương mặt kia nữa.
Khai giảng tiết một, Angus để cho mọi người đăng nhập vào mạng chiến đấu tiến hành kiểm tra, muốn xem xem trong kỳ nghỉ này bọn họ có lười biếng hay không. Có thể tưởng tượng được, phần lớn mọi người đều đi chơi nên gần như là dậm chân tại chỗ, có người bởi vì hơn một tháng không vận động gân cốt mà cả người biếng nhác, trạng thái đặc biệt không xong, Angus đã bắt đầu làm nóng người chuẩn bị thật kỹ càng để giáo huấn bọn họ.
Có điều vẫn có vài người chăm chỉ, ví dụ như Alvin, Phương Vi Hùng, thể chất của họ đều tăng lên tới C. Tại trong Giải đấu liên trường, dưới sự dạy dỗ của Hình Chiến, trình độ chiến thuật của Alvin cũng tăng nhanh như gió, vào kỳ nghỉ hắn đăng nhập vào mạng chiến đấu vào khu chiến thuật để luyện tập thì phát hiện ra, sao đối thủ trên mạng chiến đấu lại đều yếu như thế? Bất tri bất giác, hắn cứ như thế mà đạt tới quân hàm Tướng quân.
Nhưng khiến cho Angus bất ngờ nhất chính là Cố Khâm và Hình Chiến, một người từ cấp D vọt lên tới B-, một người cũng đã đạt tới B+. Đặc biệt là Cố Khâm, rốt cuộc là ăn linh đan diệu dược gì mới có thể vượt mấy cấp trong thời gian ngắn ngủi như vậy! Chẳng lẽ thể chất yếu lúc trước đều là giả vờ sao?!
Khiếp sợ giống như Angus còn có cả Alvin. Khi thấy rõ cấp bậc của Cố Khâm thì con mắt của Alvin cũng sắp muốn rơi cả ra ngoài. Hắn còn nhớ trước khi nghỉ Cố Khâm từng nói muốn vượt qua bọn họ, hắn chỉ nghĩ nhiều nhất tăng lên tới C- là đã ghê gớm lắm rồi, đối phương lúc đó mới chỉ là D thôi! Làm thế nào mà trong chớp mắt đã tới B-! Cái này không khoa học!
“Đến cùng là cậu luyện thế nào vậy? Chia sẻ bí quyết một chút đi!” Alvin tiến tới bên cạnh Cố Khâm, gần như một nửa người trong lớp cũng đều dựng thẳng lỗ tai lên.
“Chín mươi chín phần trăm mồ hôi cộng với một phần trăm thiên phú.” Cố Khâm bộ dáng đường hoàng trả lời. Khi Alvin biểu thị bọn họ cũng rất nỗ lực nhưng sao không đạt tới hiệu quả như vậy thì hắn lại nhún vai bổ sung một câu, “Thiên phú rất quan trọng.” Hình Chiến cũng từng nói khoang giả lập cải tạo có thể nâng cao thể chất của một người lên tới bao nhiêu cũng phải phụ thuộc vào thiên phú của người kia nữa.
Nghe được câu trả lời này mọi người đều cảm thấy Cố Khâm đang chỉ qua loa cho xong, nếu thiên phú của hắn tốt như vậy thì tại sao khi vào trường quân sự Đệ Nhất thể chất của hắn còn không tới cấp D? Cuối cùng mọi người yên lặng đưa ra kết luận, nhất định là hắn ẩn giấu thực lực!
Một tháng đầu này vẫn là môn thể năng như trước. Các học viên chơi cả một kỳ nghỉ bị Angus thao luyện đến chết đi sống lại, đến cả chút sức lực cũng bị mài đi không còn. Cố Khâm đương nhiên sẽ không bởi vì thể chất đã nâng cao mà thư giãn, mục tiêu của hắn là Hình Chiến, nên hắn cũng không muốn bị rơi xuống phía sau.
Chỉ là lúc trước hắn đều dùng khoang giả lập để thực hiện huấn luyện siêu nặng, hiện tại lại trở lại huấn luyện trong hiện thực khiến hắn luôn cảm thấy mỗi lần huấn luyện xong đều không thỏa mãn. Cho dù cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng trên tinh thần lại vẫn cảm thấy có thể tăng cường độ lên thêm một chút, rồi lại thêm một chút nữa. Ngay cả Angus cũng phát hiện ra có vấn đề, vô cùng nghiêm túc hỏi hắn có phải thể chất của hắn tăng nhanh như vậy có phải là do hắn thực hiện huấn luyện siêu nặng không, cảnh cáo hắn nhất định không được mải mê đuổi theo tốc độ mà tổn hại tới căn cơ của cơ thể.
Cũng may còn có Hình Chiến ở một bên nhìn hắn, chỉ cần thấy Cố Khâm không tự chủ muốn thực hiện lượng huấn luyện vượt qua cực hạn cơ thể thì Hình Chiến sẽ lập tức ngăn hắn lại. Bất cứ ai sử dụng khoang giả lập cải tạo lần đầu tiên đều sẽ mắc chứng hỗn loạn không nhận rõ được giữa hiện thực và giả lập như vậy trong một đoạn thời gian. Ngoại trừ bản thân người đó cần phải tăng cường khả năng tự kiềm chế thì còn cần có người nhìn hắn, không ngừng nhắc nhở hắn, nếu không sẽ rất dễ dàng quên mất hiện thực, bởi vì lượng huấn luyện quá nhiều mà thương tổn cơ thể của mình. Cũng may tình huống như vậy không kéo dài quá lâu, vài ngày sau Cố Khâm rốt cuộc đã điều chỉnh lại được.
Một tháng sau, thông báo chính thức của quân bộ cũng được đưa xuống, vài ngày nữa, các quán quân của Giải đấu liên trường năm nay sẽ chính thức đi ra tiền tuyến tiếp nhận thử thách của ngọn lửa chiến tranh. Để thuận tiện quản lý, tinh anh của hai mươi trường quân sự được phân đến trong cùng một đội ngũ, là một đơn vị có danh hiệu là “Chó điên”, người phụ trách là Thiếu tá Hứa Thiếu Phong.
Khi nghe đến cái tên này, Cố Khâm nhíu mày lại. Đây là một đơn vị có tiếng là côn đồ, ban đầu được thành lập là để cho một vài binh lính phạm sai lầm có cơ hội lập công chuộc tội, tập trung bọn họ lại, nếu không muốn ngồi tù hoặc bị trục xuất thì họ nhất định phải liều mạng mà kiếm công huân, lâu dần lại hình thành phong cách tác chiến dũng mãnh, bất kể là trưởng quan hay binh sĩ cấp dưới đều yêu thích tiên phong, giống như một đám chó điên gặp ai là cắn người đó, chỉ cần bị họ nhìn chằm chằm thì dù là cục xương khó gặm cũng có thể bị gặm sạch. Thế nhưng tỷ lệ sống sót của đơn vị này trên chiến trường lại là cao nhất.
Ngược lại, bởi vì thực lực mạnh, chiến công nhiều, thêm vào việc cả đám đều là một đám thích đâm đầu, binh lính trong Chó điên ai cũng mắt cao hơn đầu, thấy ai không vừa mắt là lên sàn đánh nhau, còn đặc biệt yêu thích bắt nạt người yếu hơn mình, vĩnh viễn chọn quả hồng nhũn mà bóp, một khi động tay là vô cùng hung ác. Bởi vì mạng chiến đấu sẽ không làm tổn thương đến cơ thể trong hiện thực nên phương pháp họ thường dùng nhất chính là hành hạ đối thủ tới chết, để lại bóng ma trong lòng không biết bao nhiêu binh sĩ. Thực lực trung bình của họ cao hơn so với binh lính cùng cấp bậc, đều nói mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang lại sợ không muốn sống, bọn họ đánh một cái là đánh tới mức độ không muốn sống kia, cho dù đối thủ có cao hơn cấp bậc của họ một bậc thì họ cũng có thể không rơi xuống thế yếu.
Đương nhiên bọn họ chưa bao giờ đi trêu chọc những người có thực lực có thể hoàn toàn áp chế họ, như thế những người kia tự nhiên cũng không muốn tự hạ mình mà ra tay giáo huấn bọn họ, bởi vì có thắng thì cũng sẽ bị nói là lấy lớn ép nhỏ. Người ở địa vị càng cao thì lại càng yêu quý danh dự của mình, không giống với đám lưu manh da mặt dày này, hoàn toàn không để ý mặt mũi, chỉ cần sảng khoái là được.
Bởi vì không có ai quản, cũng không bị ai giáo huấn, lâu dần đơn vị này càng ngày càng hoành hành bá đạo, kiêu ngạo hung hăng, khiêu chiến với quy củ, thích đâm chọc vào chỗ hổng của mấy giáo điều cứng nhắc của quân đội. Mặc dù có người cảm thấy lời nói của họ có vài lời rất không có đạo đức nhưng lại không có quy định pháp luật nào rõ ràng quy định rằng đây nhất định phải bị trừng phạt, họ lại đánh không lại, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi trốn. Tuy rằng có hiềm nghi bên trong đơn vị này mang bầu không khí làm bại hoại quân đội, nhưng quân đội lại cần một đám người như thế, cho nên đối với cách làm của bọn họ, chỉ cần không trái với quy định thì đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Có điều quân bộ cư nhiên lại chọn đơn vị này để đưa các tinh anh trường quân sự vào học tập? Đến tột cùng là xuất phát từ ý định gì? Ra oai phủ đầu? Họ không lo lắng đám nhỏ này bị dạy hư sao?
“Càng là nơi hỗn loạn thì càng dễ sáng tạo cơ hội. Chúng ta cần chính là cơ hội như vậy.” Hình Chiến trả lời, “Hơn nữa tỉ lệ sống sót tại tiền tuyến của đơn vị này quả thực là cao nhất. Vị Thiếu tá kia dù có không coi ai ra gì đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không trực tiếp yêu cầu quân giáo sinh ra ngoài chịu chết, đây chính là xúc phạm kỷ luật của quân đội. Muốn ăn gian qua lỗ hổng của quy định thì nhất định phải biết rõ quy định, nếu có thể ngồi vào vị trí này, đối phương hẳn rất rõ ràng cái gì nên làm cái gì không nên làm.”
Thông báo vừa đưa ra, ngày tập trung cũng nhoáng cái mà đến gần. Trong số tinh anh của hai mươi trường quân sự có bảy người là quán quân trong Thi đấu đoàn đội (học viên dự bị không tính), bảy quán quân trong Thi đấu cá nhân (Thi đấu cá nhân có tổng cộng chín người, nhưng Roger và Niên Lăng Húc mỗi người đạt được một giải quán quân), sáu người thuộc các ngành kỹ thuật (chế tạo cơ giáp, duy tu), trong số này, học viên trường quân sự Đệ Nhất chiếm một nửa, nhưng đây vẫn là vì trường quân sự Đệ Nhất không có chuyên ngành kỹ thuật.
Các thành viên chủ lực tham gia Thi đấu đoàn đội của Giải đấu liên trường lần này cuối cùng cũng tụ họp lần thứ hai. Một đám người vô cùng thán phục với tốc độ tăng trưởng thể chất của Cố Khâm, líu ra líu ríu hàn huyên một lúc, lão hiệu trưởng mới đi tới tiễn bọn họ, “Tôi chỉ muốn các trò nhớ kỹ ba điều. Một, đoàn kết. Hai, phục tùng mệnh lệnh. Ba, sống sót trở về.”