Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân

Chương 3: Đối thủ duy nhất


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân – Chương 3: Đối thủ duy nhất

Cố Khâm thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng ban đầu có chút khinh địch, nhưng đến cuối cùng vẫn thắng.

Chờ đợi một lúc, không đúng! Chiến đấu còn chưa kết thúc! Nụ cười của Cố Khâm cứng lại ở trên mặt, tại sao hệ thống vẫn chưa phán thắng bại? Lẽ nào sĩ quan chỉ huy của đối phương không ở trên chủ hạm?! Hắn nhìn chiến hạm địch bị mình tiêu diệt còn lại không có bao nhiêu nhưng hỏa lực vẫn hung mãnh như trước, ở nơi nào? Đối thủ đến tột cùng ở nơi nào? Đáng chết! Sĩ quan chỉ huy cư nhiên lại tự mình ra tiền tuyến? Y không sợ không cẩn thận sẽ chết ở trên chiến trường trực tiếp kết thúc chiến đấu luôn sao?!

“Cảnh báo! Cảnh báo! Đường vào khu A bị xâm nhập!” Không có chỉ huy của Cố Khâm, chiếm hạm còn lại bị chia thành năm bè bảy mảng, quân địch rất nhanh tạo ra một cái lỗ lớn trên chủ hạm.

Cố Khâm lập tức chiếu lên hình ảnh giám sát. Xâm nhập chủ hạm là mấy chiếc cơ giáp, lính trên chủ hạm vội vàng leo vào cơ giáp nghênh chiến, thế nhưng cơ giáp cầm đầu bên địch vô cùng cường hãn, NPC  không đánh lại đối phương. Cố Khâm liếc mắt đã nhận ra đối phương sử dụng chiêu thức của quân đội, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, gọn gàng nhanh chóng, chiêu chiêu chế địch – tên kia nhất định là Z, đối thủ đối chiến với mình lần này. Cố Khâm biết NPC trên chiến hạm này không ngăn được Z, vì thế hắn truyền đạt mấy mệnh lệnh cuối, sau đó đợi đối phương vọt vào phòng điều khiển trung tâm.

Đối mặt với chiến sĩ cơ giáp cao lớn, Cố Khâm ngồi tại chủ vị, cong khóe môi theo thói quen, tựa hồ không hề sợ hãi kết cục chiến bại đã gần ngay trước mắt. Hắn nhướn mày, “Cậu là Z?”

Đối phương không hề trả lời, chỉ là dừng bước lại, họng súng đen trên vai nhắm thẳng vào hắn.

“Tôi nghĩ chúng ta còn có thể gặp lại lần sau.” Cố Khâm phất phất tay.

“Ầm ầm –!” Chủ hạm nổ tung.

Trước mắt tối sầm rồi lại sáng lên, Cố Khâm đã trở lại phòng nghỉ ngơi. Tuy nói là đồng quy vu tận nhưng hệ thống lại căn cứ vào chiến tích của hai bên mà cho điểm. Z được nhiều điểm hơn so với Thương Lang, vì lẽ đó mà trận đối chiến này, Cố Khâm thua.


Một quân nhân nắm giữ mười mấy năm kinh nghiệm thực chiến lại bị một quân giáo sinh chưa gia nhập quân đội đánh bại… Đây thật đúng là… Cố Khâm có chút xấu hổ xoa mặt. Tuy nói là vì địa đồ không phải địa đồ trong quân khu nên khá là đơn giản, giới hạn trình độ chỉ huy của hắn, hơn nữa chính mình lúc bắt đầu còn khinh địch… Hắc lắc đầu một cái, thua thì thua, còn viện cớ làm gì?

Cố Khâm tìm hiểu qua vị trí xếp hạng của Z, đứng đầu bảng điểm xếp hạng Tướng quân khu chiến thuật, tại khu sức chiến đấu cũng đạt đến cấp Trung tá – mới Trung tá thôi sao? Xét theo biểu hiện thực lực vừa mới nãy của đối phương hẳn là có thể đạt đến trình độ Tướng quân rồi mới đúng.

Từ khi hắn sống lại tới nay đây là lần đầu tiên chiến bại, cũng khiến cho tinh thần hắn chấn động, ý thức được mình đã bị thắng lợi liên tiếp trong mấy ngày nay làm cho choáng váng đầu óc, xem ra hắn nhất định phải cố gắng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lần giao chiến lần đầu tiên của hai người kết thúc không bao lâu, Chris vẫn luôn cẩn thận quan tâm tới động tĩnh của Thương Lang lập tức báo cáo với hiệu trưởng, “Hiệu trưởng, Thương Lang và Z đấu nhau rồi! Z tựa hồ còn chiếm thế thượng phong, thật không hổ là con của Nguyên soái!”

Hiệu trưởng xem qua video, khách quan trả lời, “Chỉ có thể nói là Thương Lang mới đầu đã khinh địch, dưới tình huống bị đánh đè lên mà chỉ thua kém một bậc như vậy cũng không đơn giản, nếu không phải địa đồ quân khu thì e rằng rất khó phân ra cao thấp giữa bọn họ. Thực lực của Z tất nhiên không thể thiếu được giáo dục của Nguyên soái, nhưng còn Thương Lang đột nhiên xuất hiện lại có thể đánh ngang tay với hắn này thì sao, cậu không thấy kỳ quái à?”

“Có thể nào cũng là con của một vị Tướng quân nào đó không?” Chris suy đoán.

Trong đầu hiệu tưởng xẹt qua hậu bối của mấy vị Tướng quân có tiếng, vẫn như trước không tìm được người có khả năng, cuối cùng không thể không từ bỏ. Thôi, có thể làm đều đã làm, đành đợi xem đối phương có nguyện ý gia nhập trường quân sự hay không.


So với NPC, Cố Khâm càng thích cùng con người giao thủ hơn. Dù sao thì hệ thống đều là dùng động tác võ thuật cố định, đặc biệt là nơi này không phải quân khu, thực lực NPC chỉ được mặc địch giúp người mới học chưa trải qua chiến trường rèn luyện, vì thế sẽ không có trí năng cao cùng hình thức biến đổi đa dạng. Hiện tại thật vất vả mới tìm được một đối thủ mạnh hơn cả NPC, Cố Khâm đương nhiên sẽ không buông tha. Có lẽ Z cũng ôm ý tưởng giống như hắn, không đợi Cố Khâm kịp hành động, thư khiêu chiến từ Z đã được gửi tới.

Sau đó chỉ cần có thời gian, hai người đều sẽ đánh một trận ở trên mạng chiến đấu. Cố Khâm đánh vô cùng nghiêm túc với đối thủ này, nhưng như đã nói ở trước, địa đồ ngoài quân khu thì rất khó để thể hiện trình độ chỉ huy cao hơn. Dưới điều kiện tài nguyên ngang ngửa, hai người hai phe đều có thắng có thua, đều là phân thắng thua bằng chênh lệch điểm rất nhỏ. Điều này khiến cho Cố Khâm càng ngày càng hiếu kỳ về Z rốt cuộc là ai, còn muốn thông qua nói chuyện với y để tìm kiếm một ít manh mối. Nhưng hắn lại phát hiện đối phương cũng đóng kênh riêng tư như mình, cuối cùng hắn không thể làm gì khác đành lợi dụng thời gian đối chiến để liên lạc với Z.

“Xin chào, tôi là Thương Lang.”

Đầu kia của màn hình là một gương mặt đại chúng không hề có cảm xúc, “Z”

“Chúng ta thêm bạn tốt đi, sau này giao lưu thuận tiện hơn.”

Z gật gật đầu. Hai người trao đổi danh thiếp mạng chiến đấu, sau đó liền im lặng. Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ trầm mặc một phút, Z mở miệng, “Tiếp tục?”

“A?” Cố Khâm lúc này mới nhớ ra bọn họ còn đang đối chiến, “Há, ngày hôm nay nghỉ tại đây đi, trước tiên chúng ta bớt chút thời gian tổng kết lại mấy trận chiến lúc trước đã.”


Đây là thói quen mà Cố Khâm học được từ cha mình Cố Hoằng. Mỗi lần chiến đấu xong hắn đều sẽ diễn luyện một lần nữa, hoàn thiện thêm chiến thuật đã sử dụng, hoặc là suy nghĩ chiến thuật khác có thể dùng được, cuối cùng ghi chép toàn bộ lại. Cố Hoằng thậm chí còn lựa chọn phương thức gần như đã không còn phổ biến là viết tay, hắn cho rằng ghi lại bằng bút sẽ càng khắc sâu ấn tượng lại hơn. Thời điểm mới học chỉ huy, Cố Khâm chính là nhìn bút ký đối chiến của cha mình mà nâng cao khả năng, tiếp đó kết hợp với thực chiến để thấu hiểu hoàn toàn.

Hai người mở một phòng tán gẫu, lật xem video đối chiến trước. Sau khi giao tiếp một thời gian, Cố Khâm đã hiểu được phần nào tính cách của Z, nói đơn giản chính là im lìm, có thể không nói nhiều thì tuyệt đối không nói nhiều, một câu nói có thể tiết kiệm được thành vài chữ ngắn ngủi.

Có lẽ là do thực lực của hai bên không quá chênh lệch, Cố Khâm đều hiểu được ý nghĩ của Z. Mới đầu hắn còn cần chút thời gian để ngẫm lại nội dung đối phương muốn biểu đạt, lâu dần lại hình thành một loại hiểu ngầm. Mỗi một câu Z nói, đại não Cố Khâm đều sẽ tự động phiên dịch bù đắp phần còn thiếu hoàn chỉnh. Chỉ là không biết lúc chỉ huy tác chiến đối phương có phải là cũng lời ít mà ý nhiều như vậy hay không. Phải biết rằng có lúc mệnh lệnh không được đưa ra rõ ràng hoặc bị nhấn mạnh sai chỗ thì có thể khiến cho cấp dưới hiểu sai ý mình.

Tuy nói là địa đồ không thuộc quân khu khá đơn giản, nhưng một quân giáo sinh không hề có kinh nghiệm thực chiến cũng không thể đạt tới trình độ chỉ huy đến mức trôi chảy như vậy được. Cố Khâm thăm dò hỏi, “Đúng rồi, cậu là học sinh Trường quân sự Đệ Nhất sao?”

“Làm sao?” Ánh mắt không có bất kì gợn sóng nào liếc trở lại, càng khiến cho Cố Khâm có ảo giác đang đối mặt với một vị sĩ quan thân kinh bách chiến*.

(Thân kinh bách chiến: Đã đánh qua trăm trận, tức là kinh nghiệm đầy mình.)

“Chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp được đối thủ như cậu ở nơi ngoài quân khu. Quân giáo sinh chưa trải qua chiến trường bình thường đều bị hạn chế tư duy ở trong phương pháp đối chiến được dạy trên lớp, suy nghĩ của họ rất dễ đoán ra. Có điều cậu lại khác, khiến cho tôi rất kinh ngạc, cho nên tôi rất hiếu kì… Cậu rốt cuộc là ai?”

“Thế còn cậu thì sao?” Z mang theo ý tứ sâu xa mà nhìn thẳng vào hắn, “Thân phận của cậu là gì?”

Rõ ràng chỉ là một gương mặt đại chúng được hệ thống mặc định, thế nhưng Cố Khâm lại có cảm giác ánh mắt sắc bén của đối phương phảng phất như có thể nhìn thấu chính mình. Thú vị. Khóe môi Cố Khâm cong lên, ánh mắt không có bất kỳ né tránh nào, “Tôi cũng không cần biết thân phận của cậu. Tôi chỉ cần một đối thủ có thể làm cho đầu óc của tôi không rỉ sét tụt lùi mà thôi. Tôi hi vọng cậu cũng như thế.”

Hắn cũng không lo lắng đến việc người khác sẽ đoán ra chân tướng, dù sao thì chuyện sống lại như này thật sự khó mà tưởng tượng được. Nếu như tương lai người khác biết được hắn chính là Thương Lang, hắn cũng có thể lấy bút ký đối chiến của cha hắn ra làm cái cớ cho mình, dù sao thì trên địa đồ ngoài quân khu không thể nhìn ra đây là trình độ chỉ huy của một Tướng quân được, nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy được đây là một học viên rất có tiềm lực mà thôi.


Mà nói đi cũng phải nói lại, lẽ nào Z cũng là người sống lại như mình? Cố Khâm hơi dừng lại một chút, lập tức bỏ qua loại suy đoán hoang đường này. Nực cười, chẳng lẽ tại thời đại này việc sống lại cũng có thể mang đi bán sỉ hay sao? Đây hẳn chỉ là một quân giáo sinh có thiên phú mà thôi. Có điều xét theo thực lực hiện tại của Z, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tương lai y nhất định sẽ trở thành một vị tướng lĩnh ưu tú. Cố Khâm lại lược qua một lần một số sĩ quan mà tương lai mình biết tới nhưng cũng không tìm thấy một ai phù hợp.

Tuy rằng Z không nói nhiều nhưng chỉ cần mở miệng thì y chưa từng lãng phí lời mình nói. Cố Khâm rất thích phương thức trò chuyện như vậy, bất tri bất giác liền quên mất đối phương còn chưa tốt nghiệp trường quân sự, coi đối phương là người cùng thế hệ với mình mà nói chuyện. Mặc dù là vậy nhưng hai người bọn họ cũng có lúc bất đồng ý kiến. Vào trường hợp như thế, thường thì Z sẽ giữ yên lặng, nghe Cố Khâm nói xong quan điểm của bản thân thì phản bác từng cái từng cái một. Mà kẻ cuồng chiến thuật bí danh Cố Khâm thì lại đặc biệt yêu thích việc nói có sách, mách có chứng, thỉnh thoảng nhanh nhảu sẽ lại lỡ miệng. Ví dụ như —

“Trận bảo vệ cứ điểm Sainasi vào tháng 7 năm 3024, chẳng phải là quân Đệ Tứ đã bao vây địch lại một chỗ rồi dùng chiến thuật du kích một lưới bắt hết sao? Loại phương thức bắt ba ba trong rọ ấy thích hợp dùng ở trên bản đồ này hơn, có thể giảm thiểu thương vong nhiều hơn so với trận hình tử thủ của cậu. Dùng phương thức tử thủ này của cậu cuối cùng đều là đả thương địch thủ một ngàn tự thương tổn tám trăm cả…”

Z hiếm khi mở miệng đánh gãy hắn, “Năm nay là năm 3014.”

Cố Khâm lập tức nghẹn lại, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng, “Là tôi nhớ lầm thời gian, mà đây không quan trọng, trọng điểm là nên dùng chiến thuật nào để hạ thấp tổn thất xuống.”

Z không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn kỹ hắn. Ánh nhìn phảng phất như hiểu rõ tất cả khiến cả người Cố Khâm đều không thoải mái, hắn hơi nghiêng người về phía trước, “Tôi đang chờ cậu phản bác đấy.”

“Sẽ gây tổn hại đối với toàn bộ cơ sở công trình bên trong cứ điểm, cần phải hao phí mấy năm mới có thể tiếp tục sử dụng. Trong lúc tu sửa cậu lấy cái gì để ngăn cản tập kích? Cái được không đủ bù đắp cái mất…”

Sau khi tình huống tương tự phát sinh hai ba lần nữa, Cố Khâm bèn đơn giản bỏ qua phần thời gian, như vậy dù có lỡ miệng thì đối phương cũng chỉ có thể nghĩ rằng đó là chiến dịch mình chưa từng nghe tới. Dù sao mấy trăm năm qua có biết bao nhiêu chiến dịch lớn lớn nhỏ nhỏ, căn bản là không có ai nhớ hết được.

Nhưng mà Cố Khâm cũng không biết, chính vì hắn lỡ miệng mà cũng vô tình làm bại lộ bí mật lớn nhất của mình. Bởi vì Z, đối thủ của hắn, cũng là người đến từ tương lai hai mươi năm sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.